“ Cái.. Cái gì chứ? Chỉ là em trai thôi sao..? ” Tâm trạng Hàn Tử Mặc lúc này cực kỳ vui! Phải nói là còn vui hơn hội ấy chứ. Trong lòng hắn nghĩ thầm
/ Cũng may chỉ là em trai.. Hên là cô ấy nói cho mình biết nếu không chẳng phải mình đã giết em vợ rồi à? Còn may còn may! /
“ Ừ chứ anh nghĩ là gì? ” Huyền Thiên Băng vẫn đang ăn rất ngon miệng.
“ Anh không nghĩ gì cả. Em mau ăn đi. ” Hàn Tử Mặc cuống cuồng lên, cô mà biết hắn ghen thì cô lại cười vào mặt hắn cho mà xem.
“ Làm sao? Anh lại ăn giấm à? ” Huyền Thiên Băng thích thú hỏi.
“ Không.. không có! Có ma mới ăn giấm đấy! ” Lòng tự cao của Hàn Tử Mặc lại trỗi dậy hắn một mực phủ nhận.
“ Ồ? Quỷ kiêu ngạo! Ghen thì cứ nói là ghen đi, tôi cũng đâu có cười vào mặt anh? Xì! ” Huyền Thiên Băng tỏ vẻ xem thường hắn vì dám ghen mà không dám nhận! Hèn gì tối hai hôm trước hắn lại nổi giận như thế.
“ Em không ăn nữa à? ” Hàn Tử Mặc thấy cô nói thế liền đanh mặt lại, hắn khéo mấy đĩa thức ăn lại gần mình định không cho Huyền Thiên Băng ăn nữa thì ngay lập tức liền bị cô kéo lại.
“ Ăn chứ! Này là anh nấu cho tôi! Tôi tất nhiên phải nể mặt anh mà ăn rồi. ” Nói lý vậy thôi chứ cho dù Hàn Tử Mặc không phải nấu cho cô thì cô vẫn ăn như thường.
“ Vậy sao? Em cũng không cần nể mặt tôi vậy đâu, không ăn cũng không sao! ” Hàn Tử Mặc cố tình làm khó làm dễ Huyền Thiên Băng.
“ Anh! Anh! Tôi nhất định nể mặt anh đấy! Để im cho bà ăn! Còn lấy đĩa nào đi nữa là tôi đánh chết anh! ” Huyền Thiên Băng vô lý nói.
“ Phì... Không trêu em nữa, em ăn đi tôi sẽ không động vào đĩa nào nữa đâu. ” Hàn Tử Mặc nhìn dáng vẻ vô lý của Huyền Thiên Băng thì không nhịn được muốn cười thật to, bản thân hắn lại cảm thấy dáng vẻ này của cô vô cùng đáng yêu. Phi thường khả ái!
“ Biết thì tốt! ” Thấy Hàn Tử Mặc không chọc mình nữa thì Huyền Thiên Băng an tâm ăn sạch sẽ những món trên bàn.
Một lúc sau khi Huyền Thiên Băng đã ăn sạch sẽ những món trên bàn thì Hàn Tử Mặc mới lên tiếng: “ Tôi rất vui khi em thích ăn đồ tôi nấu. ”
“ Chịu thôi! Ai bảo anh nấu ngon quá còn gì? Tôi muốn không thích cũng không được. Hơn nữa tôi lại không biết nấu ngon như các người! Nấu ăn rõ khó! ” Huyền Thiên Băng lắc đầu ngán ngẩm, cô tự biết bản thân hoàn toàn không hợp với việc bếp núc nha!
“ Vậy sao? Vậy sau này tôi nấu còn em chỉ phụ trách việc ăn thôi? Thế nào? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười nói, giọng nói của Hàn Tử Mặc phải nói là rất ấm áp! Rất dễ làm cho người ta cảm thấy an tâm nha.
“ Được! Nhất trí! Ủa.. Mà khoan đã! Ai muốn cùng anh có sau này chứ hừ hừ. ” Huyền Thiên Băng đã nghiện mà còn ngại!
“ Chắc chắn sẽ là em cùng tôi với sau này rồi. ” Hàn Tử Mặc vẫn nở nụ cười trên môi.
“ Tôi ăn xong rồi. Anh mau dọn đi. ”
“ Được, em ra ghế ngồi đợi tôi một chút. ” Hàn Tử Mặc dọn dẹp với tốc độ rất nhanh, vì sợ để Huyền Thiên Băng đợi quá lâu sẽ giận nên hắn dọn mọi thứ chỉ trong vài phút, chừng 15 phút là xong tất cả từ rửa chén đến lau dọn nhà bếp đều xong xuôi.
“ Anh đã dọn xong rồi. ” Hàn Tử Mặc bước ra ghế của Huyền Thiên Băng đang ngồi ăn vặt, hắn kéo tay cô đi.
“ Hả? Anh dọn nhanh thế? Hàn Tử Mặc, anh đang kéo tôi đi đâu vậy? ” Huyền Thiên Băng bất ngờ bị hắn kéo đi liền hỏi.
“ Không phải chứ? Em quên rồi sao? Hiển nhiên là đi làm rồi! Em đã nói là sẽ đi làm với tôi mà. ” Hàn Tử Mặc uất ức nói.
“ Ừ.. Đúng rồi ha. Xin lỗi, trí nhớ tôi đối với một vài việc rất kém. ” Nhìn ra vẻ uất ức của Hàn Tử Mặc Huyền Thiên Băng liền giải thích.
“ Vậy sao? Tôi không trách em, sau này cũng không cần phải nói xin lỗi với tôi! ” Hàn Tử Mặc xoa đầu cô, nói.
“ Vì sao chứ? ” Lần đầu tiên trong đời Huyền Thiên Băng được người khác xoa đầu mà không phải mẹ cô.
“ Vì tôi rất yêu em! ” Hàn Tử Mặc thật thà nói.
“ Biết.. Biết rồi! ” Chỉ vì một chữ yêu của Hàn Tử Mặc mà má của Huyền Thiên Băng đã đỏ hết cả lên, có lẽ cô cũng đã bắt đầu rung động với cái tên ngốc này rồi!
“ Lên xe nào, tôi đưa em đến công ty chơi. ” Hàn Tử Mặc mở cửa xe ý bảo cô ngồi vào.
“ Tại sao lại đến chơi? Không phải anh bảo làm việc à? ” Huyền Thiên Băng vừa ngồi vào xe vừa hỏi.
“ Tất nhiên là tôi làm việc còn em thì chơi rồi! ” Hàn Tử Mặc mỉm cười nói.
“ Như thế sẽ bị dị nghị nha! ” Huyền Thiên Băng liền nhếch mép cười đểu.
“ Tôi là tổng tài, muốn dị nghị cũng phải xem họ có cái gan đó không! ” Hàn Tử Mặc trả lời rất hợp lý! Công ty là địa bàn của hắn thì ai dám dị nghị hắn chứ? Trừ khi tên đó muốn cạp đất mà ăn rồi!
“ Ừ nhỉ! IQ của tôi dạo này nó bay đi đâu hết rồi ấy! ” Huyền Thiên Băng lắc đầu chán nản.
“ Bay sang não tôi rồi! Thắt dây an toàn vào! ”