Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 269: Chương 269: Đồng hồ




[…] Nhà hàng.

Trang Khả Vy phấn khởi đang ngồi cạnh Holly, mắt chăm chút quan sát nhất cử nhất động của hai người đối diện. Ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ vui vẻ, Khả Vy mở lời: “ Wa, vậy hai người là vợ chồng sao? ”

“ Phải/không phải. ” Hàn Tử Mặc và Huyền Thiên Băng cùng lúc trả lời nhưng đáp ân lại trái ngược. Hắn nhìn cô, cô chột dạ không đáp lại.

Huyền Thiên Băng thấy cô nói không sai mà, rõ ràng là chưa kết hôn... Vợ chồng gì chứ?

Nét mặt dần cứng lại, là tức giận hay buồn tủi?- Đột nhiên Hàn Tử Mặc dùng nĩa đâm vào miếng thịt đã cắt cho cô, không biết lực đạo thế nào nhưng dĩa đã có hiện tượng nứt nẻ. Cô ngây người, thừa nhận rằng khuôn mặt không chút thần sắc của hắn làm cô toát mồ hôi lạnh. Dừng lại đi... Huyền Thiên Băng không chịu nổi loại khí lực này của hắn đâu.

Một miếng rồi hai miếng, hắn cứ lấy Beefsteak của cô ăn tự nhiên như vậy. Mà bản thân là người sở hữu cũng không dám lên tiếng, để mặc cho hắn làm gì thì làm.

Vào lúc Huyền Thiên Băng đang bó tay chịu trói, hắn đột ngột đút thịt cho cô rồi quay mặt đi né tránh ánh nhìn của cô.

“ Sao.. Sao vậy? ” Trang Khả Vy ngỡ ngàng trước phản ứng và hành động của hai người, cô cứ nghĩ là hỏi xong câu nãy hai người sẽ vui vẻ này kia chứ... Tình tiết lệch rồi! Không như mong đợi thật tuột hứng.

“ Chị gái nhỏ, đừng hỏi nữa. Mamy dặn, nhỏ thì không được hỏi chuyện người lớn đâu a~. Sẽ bị trách móc đó..! ” Holly mỉm cười thân thiện, chị gái này bị gì vậy chứ, nhìn không ra cái bầu không khí khó chịu này sao- Holly khổ cực nghĩ.

Bữa ăn trôi qua một cách kỳ lạ, lại kết thúc trong im lặng.

[…] Biệt thự Hàn Băng.

Huyền Thiên Băng ảo não ngồi trên ghế, tay đặt chiếc túi đặt lên bàn. Thò tay vào lấy ra hai chiếc hộp, ngậm ngùi nghĩ: -Hay là bây giờ đem cái này cho anh ấy nguôi giận..? Không đúng, mình có làm cái gì đâu cơ chứ?!

Ngay cả khi đã trở về Hàn Tử Mặc vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh, hắn bỏ mặc bước lên lầu trước. Đoán qua là tự nhốt mình trong phòng sách rồi. Huyền Thiên Băng không hiểu, cô có làm cái gì đâu mà giận chứ? Đùng một cái là chiến tranh lạnh, bây giờ cô cũng muốn giận hắn lắm chứ.. Mà không được, không phải vì cô đại nhân đại lượng mà là ngày mai.. Huyền Thiên Băng phải đi rồi..

Nghĩ tới lại đau đầu, mười lăm ngày trôi qua cũng nhanh nhỉ? Còn hắn nữa, lúc nào không giận cứ lựa đúng hôm nay.

[…] Phòng sách.

Trong căn phòng rộng rãi, khi bước vào lại khiến người ta thấy ngột ngạt bất lực.

Hàn Tử Mặc trầm mặc đứng cạnh tủ, chiếc tủ nhìn có vẻ... không lành lặn lắm. Chỗ bằng phẳng chỗ lún xuống.

Sau khi chăm sóc đồ vật một hồi, Hàn Tử Mặc cũng chịu ngồi xuống suy nghĩ. Lúc lâu, hắn bước tới lấy điện thoại và gọi cho Killian.

- Tử Mặc, sao vậy chứ? (Giọng Killian khá run.)

- Cửu Yêu Điệp đang ở đâu? (Mặc)

- Cửu Yêu Điệp..? Nó không phải đang ở Châu Mỹ sao? (Killian)

- Cụ thể. (Mặc)

- Mexico! (Killian)

- Chuyển về đây ngay lập tức. (Mặc)

- Chuyển về liền thì không được đâu, ít nhất là ngày mai. (Killian)

- Bây giờ. (Mặc)

- Cứng đầu! Cậu tự đi mà lấy. (Killian)

- ...Ngày mai, chuyển về. (Mặc)

Killian một bên bất ngờ, Hàn Tử Mặc thỏa hiệp rồi? Còn chưa có nói gì, Killian liền nghe tiếng ngắt điện thoại liền biết tâm trạng hắn rất không tốt.

* Lách cách * Huyền Thiên Băng mở cửa bước vào, cô thấy hơi choáng...

“ Mớ hỗn độn gì đây? ”

Hàn Tử Mặc không trả lời, lặng lẽ ngồi xuống ghế, thứ duy nhất chưa hư hỏng trong căn phòng.

Nhìn xung quanh một lát, cô thở dài tiến lại chỗ hắn ngồi lên chiếc bàn kia, đối mặt với hắn.

“ Sao lại tức giận? Em nói sai gì sao? ” Huyền Thiên Băng dịu dàng vươn tay chạm mặt hắn, lúc này Hàn Tử Mặc cũng đang chăm chú nhìn cô.

Cô nhìn Hàn Tử Mặc, hắn không trả lời cũng như không có bất kỳ hành động

Ban nãy, trong đầu hắn đã nổi lên một suy nghĩ. Đó là cầu hôn, chiếc nhẫn Cửu Yêu Điệp kia là tâm huyết của bản thân hắn trong 4 năm. Tự tay thiết kế, mỗi một công đoạn một chi tiết đều là cả một quá trình tỉ mỉ cần mẫn. Vất vả như vậy chính là đợi ngày nhìn thấy cô đeo nó. Nhưng vì một số lý do, hắn phải để ở Mexico bảo quản. Cho nên bây giờ mới không thể lấy ra lập tức cầu hôn. Nhưng như vậy mới là may mắn, Hàn Tử Mặc muốn cho cô một màn cầu hôn lãng mạn, sợ rằng ban nãy chiếc nhẫn mà ở đây thì toang rồi!

“ Đừng lơ đi nữa. Cho anh này! ” Huyền Thiên Băng nãy giờ vẫn để hai chiếc hộp sau lưng rất may là Hàn Tử Mặc không để ý.

Hắn ngơ ngẩn nhìn lấy, bất giác lại không biết làm gì.

“ Sao vậy? Không cầm luôn cơ? Vậy mang đi đấy! ” Huyền Thiên Băng mỉm cười, thầm nghĩ Hàn Tử Mặc chắc đang loạn lắm..!

Hàn Tử Mặc vội cầm lấy, chậm rãi mở nắp hộp.

“ Đồng hồ? Cho anh? ” Hàn Tử Mặc nhìn cô, trong lòng ấm đi không ít.

“ Tất nhiên là cho anh rồi! Em cũng có nè, nhìn xem! ” Trong lúc Hàn Tử Mặc coi, cô cũng đã mở hộp và cầm cho hắn xem.

A.. Đồ, đồ đôi.. -Hàn Tử Mặc cúi mặt ngượng ngùng, tai đã đỏ chót lúc nào không biết.

Huyền Thiên Băng cười lớn, từ lúc nào mà hắn cũng có thể dễ thương vậy chứ?

Như ngượng hơn, Hàn Tử Mặc lấy đồng hồ của cô, nhẹ nhàng đeo lên. Xong lại đưa cái của mình cho cô, nói: “ Đeo cho anh. ”

“ Được, được. Đeo cho anh! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.