Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 268: Chương 268: Nhà hàng




[…] Trung tâm thương mại M. khu vực nhà hàng.

“ Băng không phải là lạc rồi chứ? ” Hàn Tử Mặc hơi cau mày, đồ ăn cũng lên được nửa bàn rồi mà Huyền Thiên Băng rồi chưa quay lại nữa.

“ Bảy tám phần là vậy rồi. ” Holly ngồi đối diện gật gù, đối với việc chờ đợi mẹ mình quay lại này như đã thành thói quen.

Hàn Tử Mặc nhìn cậu nhóc vô tư trả lời, thằng bé này không lo lắng khó chịu chút nào sao?

“ Đừng nhìn như vậy, chú yên tâm đi, mẹ tôi dù hay lạc đường nhưng lần nào cũng tìm được tôi. Vấn đề thời gian thôi! ”

“ Gọi ba xem nào? ”

“ Không đấy. ”

“ Băng! ” Hàn Tử Mặc không nghe được câu trả lời của Holly bởi vì toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Huyền Thiên Băng.

Huyền Thiên Băng khẽ cười đi vào, theo sau là Trang Khả Vy.

“ Mamy, chị gái này là? ” Holly hỏi, biết rõ người cha đáng kính của mình sẽ không hỏi đâu. Trong mắt làm gì chứa nổi ai khác ngoài mẹ cậu nữa chứ.

“ Ừ, nói sao nhỉ? Mẹ cũng chẳng biết đây là ai. Tên gì nhỉ? ”

“ Hả? Vậy sao lại theo mẹ đến đây? ”

“ A, Băng, ngồi đây ngồi đây..!

Em mới mua túi xách hả, đeo thật đẹp quá đi.

Đói chưa? Đã gọi một bàn thức ăn cho em này, còn vài món chưa lên! Mau ăn! ”

“ Ngồi yên, anh đừng có ríu rít nữa! ” Huyền Thiên Băng ngồi cạnh Hàn Tử Mặc rồi đẩy hắn yên phận một bên.

“ Sao lại theo mẹ đến đây à..? Để xem... ” Huyền Thiên Băng trả lời Holly rồi nhớ lại chuyện ban nãy.

[…] Lúc nãy.

Đúng là có chút hụt hẫng với câu nói không bán kia nhưng chung quy Huyền Thiên Băng cũng không phải dạng cố chấp với đồ vật. Với cô, những thứ này có thì tốt, không có cũng không sao. Chưa từng nghĩ đến sẽ bất chấp với một thứ có chút cảm tình.

Vì vậy, cô quay người chuẩn bị rời khỏi nơi không còn gì này.

“ Vội vậy! ”

“ Không bán, tôi còn phải ở đây làm gì? ”

“ Dô, cô hay nhỉ? Tôi nói không bán, đã nói không tặng đâu? Tôi muốn tặng hai chiếc này cho cô, dù sao cũng nên gửi gắm nó cho người có duyên. ” Trang Khả Vy cười cười, sắc mặt hơi tiếc nuối, tiếc là vì đó là tâm huyết, là mồ hôi xương máu của Khả Vy. Việc thẳng thừng tặng mà không chút luyến tiếc là không thể xảy ra.

Huyền Thiên Băng nhìn Trang Khả Vy, giá trị cặp đồng hồ này không nhỏ, cô gái trước mặt lại nói tặng là tặng? Dáng vẻ tiếc nuối lại kiên định, đúng là không hiểu nổi!

“ Tôi không lấy. ” Cuối cùng, cô cũng chỉ đành làm người tốt, dù sao nhận miễn phí cô cũng không yên lòng được.

“ Cái gì chứ?! Sao lại không lấy?! ”

“ Sao tôi phải lấy? Ở đây là cô bán tôi mua, không phải là cô tặng tôi lấy. ”

“ Cô! Vậy đưa tôi 1000 USD! ” Cố chấp! Lần thứ hai thấy có người cố chấp hơn Trang Khả Vy.

Huyền Thiên Băng cau mày, kêu ra giá, ngờ lại nói được con số nhỏ như vậy. Uổng công tự ngồi kể ra giá trị, giờ mất sạch.

“ Cái giá hợp lý chút đi. ”

Cái giá này có chỗ nào không hợp lý đâu chứ? - Trang Khả Vy ngơ ngác, không biết sao lại có suy nghĩ Huyền Thiên Băng chê mắc.

“ Vậy.. 500 USD thì sao? ” Giảm một lần nửa giá! Lần này chắc mua rồi chứ?!

Huyền Thiên Băng sốc toàn tập, cô nàng này thật sự nghĩ cô không đủ tiền? Nghèo rớt mồng tơi? “ Tôi nói, giá hợp lý, không có bảo giảm giá. Hợp lý,

là cần một cái giá logic, đúng với giá trị của món đồ! ”

“ Vậy chứ cô muốn bao nhiêu?! ” Trang Khả Vy bất lực nói, không biết phải làm gì.

“ Tôi kêu cô nói giờ cô hỏi ngược lại? Có vấn đề về thần kinh chắc? ”

“ Kệ tôi, giờ cô muốn bao nhiêu? Trả bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Tùy lòng hảo tâm! ”

“.. Không cần nói nữa. ” Đau đầu thật chứ, đi mua đồ cũng gặp phải chuyện này nữa, nát thật chứ..!

“ Bây giờ thế này đi, vấn đề về tiền bạc, hiện tại tôi không mang theo séc, cũng không mang theo tiền mặt. Tạm chỉ có một tấm thẻ này, hay là đưa cô? Trong vòng 30 ngày tùy ý sử dụng, được không? ” Hờ, bởi vì bình thường đi mua đồ tự động sẽ có người lo việc tính tiền. Đi với Hàn Tử Mặc hắn còn chưa từng để cô nhìn phải lúc hắn tính tiền nữa, toàn tự làm sẵn thôi. Tiền thì có thật nhưng từ lúc có nó cô lại chưa từng cầm nó.

Huyền Thiên Băng đưa thẻ cho người đối diện, Trang Khả Vy nhìn tấm thẻ cũng bất ngờ kha khá vì trong cô nàng vẫn còn một tư tưởng Huyền Thiên Băng là người kinh tế hạn hẹp. Mà màu của tấm thẻ kia là kim sắc, Trang Khả Vy cũng là một tấm thẻ kim sắc...

*Lam-Đỏ-Tím-Vàng-Đen. Thông thường Lam và Đỏ là phổ biến nhất, cũng là loại thẻ được sử dụng nhiều nhất. Màu ở vị trí càng cao tương đương với địa vị, không gian, phạm vi càng lớn.

“... ” Cô nhìn Trang Khả Vy, tay vươn nãy giờ rồi mà vị trước mặt đây hình như không có ý định lấy?

Trang Khả Vy trực giác rất mạnh, lập tức cầm lấy thẻ: “ Thành giao! ”

Gấp rút vậy?

“ Không sợ tôi lừa cô? Trong đó không có tiền thì sao? ”

“ Sợ! Nhưng tôi tin tôi hơn! ” Trang Khả Vy mỉm cười, thẻ vàng dù không có tiền vẫn có giá trị lắm đấy!.

“ Đồ đây? ” Huyền Thiên Băng nói, tiền trao cháo múc.

Cuối cùng cũng xong tất, Trang Khả Vy lại một mực bám người. Huyền Thiên Băng loay hoay tìm chỗ, dọc đường mua bừa một cái túi. Vậy mà của người quen nên cũng chẳng cần trả tiền, người của cô sẽ đưa chi phiếu sau.

[…] Và, đó cũng chính là lý do Trang Khả Vy hiện diện tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.