Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 237: Chương 237: Một cặp trời sinh




Huyền Thiên Băng cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ, nãy giờ cô đi mua cháo mà gặp bao nhiêu phiền phức. Liệu có người giở trò? Nghĩ đến đây cô không khỏi lo lắng, mục đích của người kia chắc chắn là muốn cô rời khỏi Hàn Tử Mặc lâu một chút. Vậy.. hắn đang gặp nguy hiểm?

Chỉ nghĩ đến hai từ nguy hiểm thôi mà Huyền Thiên Băng tức tốc trở về, cuối cùng cũng đến bệnh viện. Trước khi vào phòng của Hàn Tử Mặc, cô cảm nhận được một ánh mắt rực lửa đang nhìn cô... Huyền Thiên Băng không thèm quan tâm nhiều nữa, cô mở cửa ra. Khi nhìn thấy Hàn Tử Mặc cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng hiện lên một suy nghĩ..*Thật may, anh ấy không sao cả*...

“ Băng? Sao vậy, chạy nhanh như thế? ” Hàn Tử Mặc cười dịu dàng, chỉ ở bên cô hắn mới thoải mái, ấm áp thế này.

“ Vì... ” Huyền Thiên Băng thở dốc, vừa muốn nói lại vừa không muốn nói.

“ Hửm? ” Hàn Tử Mặc hỏi, tay vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh.

Huyền Thiên Băng bước lại chỗ Hàn Tử Mặc, ngồi lăn chỗ trống ấy, cô đáp: “ Không có gì, cháo của anh này. ”

“ Đột nhiên anh.. Không muốn ăn cháo nữa? ” Hàn Tử Mặc vùi đầu vào cổ cô, thở phà hơi ấm vào nơi hỏm cổ.

Huyền Thiên Băng tránh né, Hàn Tử Mặc vốn định cắn vào cổ cô nhưng không thành, còn nghe vài lời từ chối mà cô thốt ra, “ Đừng.. Hàn Tử Mặc... ”

Hắn hơi cau mày, tiếp tục làm càng: “ Sao vậy? Gọi anh là gì? ”

“ Tử.. Tử Mặc, vết thương của anh.. không tiện đâu. ” Cô xoay người lại đẩy nhẹ hắn ra, động tác vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng vì sợ làm hắn đau.

“ Không, không phải Tử Mặc, gọi lại xem nào? ” Những lời ngăn cản của cô như chưa từng lọt vào tai hắn, hắn tiếp tục hôn lên má cô, tay lại bắt đầu lần mò.

Huyền Thiên Băng đỏ hết cả mặt, vành tai lại thêm sắc hồng làm Hàn Tử Mặc cảm thấy phi thường xinh đẹp, là bộ dạng gọi mời hắn.

“ Mặc, Mặc! Đừng quậy nữa, anh vừa mới tỉnh thôi, sức khỏe anh vẫn chưa hồi phục! ” Huyền Thiên Băng liên tục tránh, tay nắm lấy tay hắn không cho làm loạn. Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục như vậy cô sợ bản thân cô còn giữ không nổi huống chi là giữ hắn!

Hàn Tử Mặc vốn không nghe nay lại càng không nghe, bao nhiêu lời nói ngăn cản của cô hắn lại càng làm tới hơn. Tay bị giữ lại thì miệng không ngừng khiêu khích cô chủ động. Đối với việc này Hàn Tử Mặc sẽ rất dễ dàng để thành công vì Huyền Thiên Băng quá nhạy cảm, cô nhạy cảm vô đối. Chỉ cần kích thích một chút là cả người mềm nhũn ra.

“ Không, em sai rồi, sức khỏe anh rất tốt... Chỉ là... phía dưới này thì không tốt lắm... ” Hàn Tử Mặc chỉ xuống phía dưới, mặt Huyền Thiên Băng đã đỏ nay càng đỏ hơn...

“ A... ” Huyền Thiên Băng thốt lên, phía bên tay lại truyền lên một cảm giác đau đớn...

“ Sao thế? ” Hàn Tử Mặc xé áo cô ra, nhìn thấy vết thương trên cách tay thì xót xa.

“ Đây là của những ngày trước? Vẫn còn đau như vậy sao? ” Hàn Tử Mặc thổi thổi vào vết thương, không dám động chạm mạnh vì sợ làm cô đau.

“ Um.. Vốn đã hết đau rồi, đều tại anh cả..! ” Huyền Thiên Băng nói mà giọng rưng rưng, mấy ngày nay đã hoàn toàn mất cảm giác rồi. Đột nhiên ban nãy bị Hàn Tử Mặc chạm mạnh khiến cô đau điếng, tên này quả không có gì tốt đẹp mà! ”

“ Đúng, tại anh. Anh xin lỗi, chúng ta đi ngủ thôi? ” Hàn Tử Mặc dịu dàng đáp, kéo cô nằm với hắn, dang rộng tay ôm cô vào lòng.

Huyền Thiên Băng hơi bất ngờ nhưng cũng hợp tác, nằm yên trong lòng Hàn Tử Mặc. Thật ấm áp... Đã rất lâu rồi cô mới được hắn ôm ngủ như vậy, trước kia không quen, giờ thì không có hắn không ngủ được. Buồn cười làm sao!

Hàn Tử Mặc vừa nhắm mắt vừa xoa nhẹ vết thương trên tay cho Huyền Thiên Băng, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Có hối hận, có tự trách, có tức giận, có không cam lòng. Dường như mọi cảm xúc đều tụ hợp khi nhớ về chuyện ấy lúc họ ở trên đảo.

Lúc nhìn thấy Huyền Thiên Băng bị thương, Hàn Tử Mặc đã không ngừng khó chịu đau đớn, ruột gan như muốn rớt ra ngoài. Trong lòng day dứt không thôi, tức giận vì cô hời hợt, không biết quan tâm bản thân. Hối hận, tự trách vì không cản được vết cắn ấy. Không cam lòng vì lúc ấy không đủ tư cách để khuyên nhũ, băng vết thương cho cô.

Ha, kỳ lạ.. Tại sao mọi việc liên quan đến Huyền Thiên Băng là Hàn Tử Mặc lại trở nên ngu ngốc thế này? Không nghĩ nữa, chỉ hy vọng bây giờ và cả sau này hắn sẽ không để Huyền Thiên Băng bị thu hút nữa. Hy vọng cả hai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn bên nhau. À, và cả thằng nhóc lém lỉnh kia nữa!

Dần dà cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, hơi thở của Hàn Tử Mặc làm cô cảm thấy an toàn, sự ấm áp của Huyền Thiên Băng làm hắn thấy thoải mái, dễ chịu mà an tâm ngủ cùng. Cả hai đều mang lại cho nhau một thứ cảm giác dễ chịu, có lẽ họ là một cặp trời sinh chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.