“ Mang.. mang thai tôi trước khi cưới sao? ” Giọng Huyền Thiên Băng cơ hồ có chút run rẩy..
“ Đúng thế! Còn nhớ năm ấy mẹ cô là một người phụ nữ được biết bao người thầm thương trộm nhớ, tất nhiên bao gồm cả tôi. Tuy nhiên, tôi không nghĩ đến việc được kết hôn với mẹ cô, đó chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại dẫn đến việc chúng tôi về chung nhà. Hiển nhiên tôi chưa từng đụng vào mẹ của cô và tôi hoàn toàn không biết trước khi cưới tôi bà ấy có thai, chỉ là một thời gian sau mới biết. Tôi và mẹ cô cũng cãi nhau một trận vì tôi không muốn cái thai ấy được ra đời, nhưng rồi mọi chuyện lại khác. Dưới sự kiên quyết không bỏ cái thai của mẹ cô xem như đã cảm hóa được tôi, tôi đồng ý để bà ấy sinh cô ra, như cô biết thì tôi cũng không mấy ưa cô, lúc nhỏ những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với cô đều là giả mà thôi. Và về việc cô muốn tìm người cha của mình, thì tự mà giải quyết. Tôi không giúp được gì. ” Sau khi nói một tràng dài thì Joule William cũng rút kết ra một câu cuối, chính là không thể giúp gì cho Huyền Thiên Băng, muốn tìm thì cô chỉ có thể tự thân vận động thôi.
“ Được. ” Huyền Thiên Băng trả lời, xem ra việc này rất khó để điều tra, vì nó không có tính cụ thể và quan trọng là việc này cũng đã xảy ra khá lâu rồi. Thời gian diễn ra sự việc càng lâu thì càng khó điều tra vì ngần ấy năm trôi qua rồi, cũng như không có bất kỳ vật nào bất di bất dịch trong ngần ấy năm hết, mọi thứ đều sẽ thay đổi!
Joule William nhìn khuôn mặt sầu não của Huyền Thiên Băng thì không khỏi sầu não theo, có lẽ cũng xuất phát từ lòng yêu thương.. Dù gì cô cũng ‘ đã từng ’ là cô con gái ông yêu thương mà.. Miệng nói không thương nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng yêu thương Huyền Thiên Băng... Nhưng bởi vì sự hối hận của bà William và sự áy náy của Davis đã dẫn đến một Joule William hoàn toàn khác vì ông nghĩ chính cô là người đã khiến gia đình nhỏ của ông thành ra thế này.. Nên mọi việc lại trở nên khác hẳn với lúc trước.
“ Jessica, cô bước thêm vài bước nữa đi. ” Joule William cất giọng, giữ đúng lời hứa không bước vào căn phòng, chỉ đứng yên và nói.
“... ” Huyền Thiên Băng đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, thiết nghĩ Joule lại muốn làm gì nữa đây? Nhưng cô vẫn làm theo lời ông nói, bước thêm vài bước đến cạnh chiếc giường.
“ Bây giờ thì ngồi xuống, vén ga giường lên, phía dưới có một thứ có lẽ sẽ giúp ít nhiều cho cô. Tôi chỉ nói thế thôi, tin hay không là việc của cô. Chúc cô may mắn tìm được cha của mình, hãy ở đây vài ngày nếu cô muốn, Davis chắc chắn sẽ rất vui. ” Joule William nói, xong lại quay lưng bước đi.
“ Cảm ơn, nhưng tôi sẽ rời đi nhanh thôi. Không phiền quý gia đình. ” Huyền Thiên Băng nói không to nhưng đủ để Joule William nghe thấy, thế là được rồi.
“ Tùy cô vậy. ” Joule William nói rồi bước xa hơn, ra lệnh cho tất cả người hầu không được lên tầng một cùng với căn phòng kia mặc dù ngày thường vốn đã bị cấm.
“... ” Huyền Thiên Băng không để tâm đến Joule William nữa, cô vén tấm ga giường lên như lời ông Joule nói, cô nhìn xuống gầm giường, nhìn một lớp bụi có vẻ không đúng lắm, tay vơ một chiếc khăn lau sạch lớp bụi đi thì phát hiện có một cái vạch kẻ. Cô gõ thử vài cái thì phát ra tiếng động lạ, như ở phía dưới là một khoảng trống.
Huyền Thiên Băng không hề chần chừ mà tìm cách mở cái tấm gỗ kia ra, không khó để mở, cô rất nhanh đã lấy tấm gỗ kia lên. Nhìn vào phía dưới, nó như một cái hộp và chứa đựng một quyển sổ gì đó Huyền Thiên Băng chưa nhìn thấy bao giờ. Cô lấy quyển sổ lên, lật từng trang đọc.
Huyền Thiên Băng khá bất ngờ khi đập vào mắt cô là những dòng chữ sạch đẹp của mẹ cô, Huyền Thiên Băng đã từng nhìn thấy chữ mẹ cô một lần vào năm 2 tuổi, có thể một số người sẽ không nhớ gì nhưng Huyền Thiên Băng lại khác, tất cả ký ức của cô và mẹ chỉ có 2 năm thôi. Cô không thể không nhớ, hơn thế còn phải khắc sâu trong tâm trí!
Huyền Thiên Băng đọc từng dòng chữ một, hóa ra đây là nhật ký của mẹ.. có thể nói là nhật ký vì nó chứa đựng toàn bộ những khoảnh khắc cô và mẹ đã cùng trải qua với nhau, mẹ đã ghi chép lại không thiếu một chi tiết nhỏ nào. Cô chăm chú đọc từng dòng, từng trang một.. Những kỷ niệm vui buồn đẹp đẽ cứ hiện lên trong đầu óc lẫn tâm trí cô, nó khiến cô lúc vui rồi lại sang buồn. Huyền Thiên Băng đọc hết.. cho đến một ngày trước lúc mẹ xảy ra chuyện.. Cô xém đã bật khóc.. Tuy nhiên Huyền Thiên Băng không khóc, cô không muốn tâm trạng của bản thân ảnh hưởng quá nhiều đến thai nhi, điều đấy là không tốt. Hôm nay đã đa sầu đa cảm nhiều rồi..
Huyền Thiên Băng tiếp tục lật những trang giấy trắng, cho đến trang cuối cùng, Huyền Thiên Băng phải thốt lên khi nhìn thấy một vật.