Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 90: Chương 90: Tiểu tam làm phiền




Sáng hôm sau, Hàn Tử Mặc đã dậy rất sớm vì phải đi công tác một chuyến hắn hầu như không hề ngủ. Như mọi ngày thì Huyền Thiên Băng dậy rất trễ mà hôm qua cô còn bị hành một lúc đến 6 giờ sáng thì làm gì có tinh thần để dậy sớm chứ? Vì thế bây giờ là 14 giờ chiều mất rồi.

“ Cảm thấy mình càng ngày càng lãng phí thời gian vào việc ngủ! ” Huyền Thiên Băng than vãn, cô mặc dù thích ngủ thật nhưng bình thường tới 8, 9 giờ là đã quá lố rồi. Chứ ngủ đến 14 giờ chiều thì đã quá mất nửa ngày rồi còn thời gian đâu mà làm việc khác chứ?

“ … ” Cô cũng không nói gì nữa, liền đi đến phòng tắm vệ sinh cá nhân trong tư thế hết sức uể oải, ngủ, dậy trễ như này không những không đủ sức mà còn mệt mỏi hơn ấy chứ.

“ Tất cả đều tại Hàn Tử Mặc! Hừ, cái đồ đáng ghét! ” Huyền Thiên Băng vừa đánh răng vừa mắng, bọt đầy mép miệng vậy mà vẫn chửi người khác được!

Vệ sinh thay quần áo xong Huyền Thiên Băng liền đột nhiên nhớ đến Đỉnh Phong a! Cô dậy trễ như này thì cục cưng của cô phải ăn gì đây?

“ Chết rồi chết rồi, cục cưng bị đói rồi! ” Vừa nói Huyền Thiên Băng vừa ba chân bốn cẳng chạy vội xuống sang phòng cạnh bên.

* Hú.. * Đỉnh Phong khi thấy cô thì nhào tới liếm tới tấp.

“ Haha, nhột.. Từ từ.. Từ từ thôi! ” Huyền Thiên Băng cười khúc khích, lấy một bịch thức ăn hôm qua mang về đổ vào khay cho Đỉnh Phong.

“ Đây, ăn đi nào. Xin lỗi em vì nãy giờ chị bận tí việc. Đừng giận chị nha! ” Huyền Thiên Băng xoa đầu Đỉnh Phong nói, cô đúng là nói dối không chớp mắt mà! Bận cái gì chứ? Bận ngủ à?

“ Ở đây ăn đi, ăn xong chị lại dẫn đi chơi. ” Nói xong Huyền Thiên Băng liền đứng dậy, Đỉnh Phong đã ăn rồi thì cô cũng phải ăn gì chứ nhịn bữa mãi thì chắc chắn 100% sẽ bị đau dạ dày như Hàn Tử Mặc mất.

Vừa bước xuống Huyền Thiên Băng đã nhìn thấy khuôn mặt hết sức yểu điệu thục nữ của diễn viên đình đám Thanh Di rồi, cô tự hỏi nay cô bước xuống giường bằng chân trái hay sao mà xui vậy?

Huyền Thiên Băng ngay lập tức quay lưng lại bước lên lầu. Chưa quá 3 giây đã bị Thanh Di kêu lại.

“ Cô định đi đâu vậy? Không ở lại ăn với chúng tôi à? Hay là do Tử Mặc đi rồi nên cô có thái độ với chúng tôi? ” Thanh Di giọng chùn xuống, Triệu Việt Tân liền vỗ về..

“ Đúng thế, cô đây là đang khinh thường bọn tôi à? ” Hai cái con người chính là một người tung một người hứng đây mà!

“ Đúng vậy! Tôi chính là khinh người các người mặt dày mày dạn ở nhà tôi. Thế thì làm sao? Hừ! Hàn Tử Mặc có ở đây hay không thì tôi vẫn khinh bỉ các người như vậy thôi, tôi không như cô trước mặt ngoan hiền sau lung nham hiểm đâu! ” Huyền Thiên Băng nói một mạch rồi hiên ngang bước lên lầu.

Thanh Di thì cứ khóc thút tha thút thít như ai ăn hết của vậy đấy. Cô ả đích thực là một bạch liên hoa chính hiệu không sai vào đâu được!

Huyền Thiên Băng mệt mỏi đi lên, cô chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, đang rất rất bực mình đây, có ăn thì cũng ăn không vô đấy.

Mấy ngày sau trong lúc Hàn Tử Mặc đi công tác thì hầu như ngày nào Thanh Di cũng chọc cho cô chửi hết, cô ả cứ gây chuyện với cô từ những việc nhỏ nhặt nhất. Riết rồi không biết cái nhà này ai chủ ai tớ nữa.

Lúc thì bảo cô hư hỏng cắm sừng Hàn Tử Mặc, cô nói: “ Cô cứ yên tâm, trước khi tôi gặp anh ấy thì trên đầu anh ấy đã có rất nhiều sừng rồi. ” Huyền Thiên Băng cười đểu, hàm ý trong câu trên chính là nói Thanh Di đã ngoại tình rất rất nhiều lần nên Hàn Tử Mặc mới có nhiều sừng như vậy.

“ Cô.. Cô..! ” Thanh Di chỉ biết câm nín tức giận, ngoài phát ra hai từ ‘ cô.. cô ’ thì Thanh Di chẳng biết nói gì khác.

“ Ây.. Sao lại gọi tôi là cô cô rồi? Chào cháu! ”

_ Lại một lần khác.

Thanh Di hết cái nói lại bảo cô không biết làm gì, không có bất cứ một kỹ năng nào và đặc biệt không xứng với Hàn Tử Mặc!

“ Tôi không xứng? Cô xứng sao? ” Huyền Thiên Băng nhép mép hỏi.

“ Tất nhiên. ” Thanh Di không hề dè chừng nói lớn.

“ Miệng chó không mọc được ngà voi. Cô xứng thì người Hàn Tử Mặc yêu cũng chỉ là tôi. Ngưng ảo tưởng đi! ” Huyền Thiên Băng nói mà như đang vả vào mặt Thanh Di vậy, nó làm cô ả nín thinh.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đó, Thanh Di từ châm chọc đến chê bai rồi lại ly gián và tất nhiên cho dù Thanh Di có quỷ kế đa đoan như nào thì Huyền Thiên Băng cô cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc mà lại tin kẻ địch. Kinh nghiệm sống chết nhiều lần đã khiến cô chẳng thể tin tưởng một ai huống chi là một kẻ luôn muốn hại mình! Có điên mới tin đấy.

Hôm nay là ngày Hàn Tử Mặc đi công tác về, hắn đã cho người đến đón cô tới sân bay gặp hắn. Huyền Thiên Băng tất nhiên cũng không nói gì cả, cô chỉ lẳng lặng đi theo thôi.

Ngay lúc Huyền Thiên Băng đã đi thì Thanh Di như nghĩ ra một kế khác khiến Huyền Thiên Băng phải đau buồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.