Tài xế đưa Huyền Thiên Băng đến sân bay riêng của Hàn Tử Mặc. Cô cảm thấy thủ tục vào còn rườm rà rắc rối hơn cả tổng thống ấy chứ.
Huyền Thiên Băng vừa làm xong tất cả thủ tục cùng với xác nhận danh tính tùm lum tùm la thì cô cuối cùng cũng đã vào được rồi, vừa vào lại thấy Hàn Tử Mặc cũng vừa bước xuống máy bay.
“ Băng! Anh nhớ em chết mất. ” Hàn Tử Mặc thấy cô như mèo thấy mỡ nhanh chóng chạy đến nhưng phong thái vẫn rất ra dáng CEO!
Huyền Thiên Băng chỉ biết trưng bộ mặt không tin thôi, cô đẩy Hàn Tử Mặc ra, bảo: “ Thôi đi, đã đi mấy ngày đâu mà thương với nhớ? Nói dối hoài riết quen, anh đi mà nói với em gái mưa của anh đấy. Tôi không thèm! ”
“ Băng.. Sao lại lạnh lùng thế..? Ai chọc giận em rồi? Nói đi anh sẽ xử tên đó! Tống nó sang Hắc Lao của Tề Mặc luôn! ” Hàn Tử Mặc hùng hổ nói, xong lại nghe đến câu sau của Huyền Thiên Băng thì muốn tắt nắng..
“ Là anh chọc đấy, tự mình đặt vé đi Hắc Lao đi. Không! Tiễn! ” Huyền Thiên Băng rất nhanh đã phủi tay Hàn Tử Mặc không thương tiếc, cô bước thẳng đến chiếc BMW mà hoàn toàn không đợi hắn.
Hàn Tử Mặc 3 giây ngơ ngác.. 4 giây suy ngẫm xem bản thân đã chọc gì đến cô.. 5 giây phóng như bay đến chỗ Huyền Thiên Băng!
“ Băng! Em như vậy làm anh cảm thấy tủi thân! ” Hàn Tử Mặc uất ức nói, trong lòng thì hiện lên 4 chữ ‘ Mau dỗ anh đi! ’
“ Vậy sao..? ” Huyền Thiên Băng như kiểu rất đồng cảm, sắc mặt cũng buồn bã theo Hàn Tử Mặc.
“ Ừ.. ” Hàn Tử Mặc ừ ừ vài cái tưởng chừng đã thành công lừa được Huyền Thiên Băng nhưng không! 3 giây sau cô liền trở mặt và hết sức phũ phàng: “ Thế thì mặc kệ anh nhá! Tôi chẳng quan tâm! ”
“ Đã ai nói với em là ‘ em lật mặt còn nhanh hơn anh lật sách ’ không? ” Hàn Tử Mặc cùng với biểu cảm không thể tin vào đâu được nhìn cô, đau đầu hỏi.
“ Anh là người đầu tiên. ” Huyền Thiên Băng rất nhanh đã trả lời, Hàn Tử Mặc chính là người đầu tiên nói ra câu này với cô nhưng cô chắc chắn rằng những người khác đều mắng câu này ở trong lòng. Không ai thẳng thắn như Hàn Tử Mặc Tổng đây cả, chả ai dại mà lại chuốc họa vào thân hết. Chỉ có Hàn Tử Mặc không sợ trời không sợ đất mới dám thôi.
“ Thật đáng tự hào khi anh là người đầu tiên nói câu này với em! ” Hàn Tử Mặc vào xe ngồi cạnh cô, đóng cửa xe xong hắn lại quay sang cười nói dỗ dành cô.
“ Ừ, vì người khác toàn nói tôi lật mặt nhanh như lật bánh tráng chứ chưa ai nói tôi lật mặt nhanh như lật sách cả. Thật đáng để tự hào nhỉ? ” Huyền Thiên Băng nhếch mép, tuy cô trả lời rất đàng hoàng và hết sức nhẹ nhàng nhưng từng lời từng chữ như đang châm chọc người nghe vậy.
“ Em.. Nói cho anh biết là ai đã chọc em đến mức này đi? Anh đảm bảo sẽ giúp em hả giận! ” Hàn Tử Mặc bất lực hỏi, lời nói toàn là gai góc thế này thì cũng hiểu độ tức giận của Huyền Thiên Băng nằm ở đâu rồi. Dù không đạt đến đỉnh điểm nhưng ít nhất cũng ở một cái tầm không hề thấp đâu.
“ Hứ, tôi chả nói đấy. Anh giỏi thì tự mà tra đi. Đi về biệt thự! ” Huyền Thiên Băng càng nghĩ càng tức, cũng không hẳn là tức gì đi nhưng khi nhìn thấy Hàn Tử Mặc thì cô lại nhớ đến Thanh Di! Nhớ tới mấy cái lời châm chọc của cô ta với cô, nhớ đến những câu ly gián cô cùng Hàn Tử Mặc. Nếu đã thế thì cô sẽ hoàn toàn trút giận lên Hàn Tử Mặc! Mặc dù có chút thiệt thòi cho hắn nhưng mà thấy cũng tội nên thôi cũng kệ.
Hàn Tử Mặc chỉ biết liên tục phản đối câu vừa nãy của Huyền Thiên Băng: “ Sao lại vậy chứ Băng..? Em không thể giận cá chém thớt được! Như thế là không công bằng! Không ổn! Tuyệt đối không thể mà! ”
Bản thân cô thì chẳng thèm để tâm đến hắn. Cô không quan tâm hắn nói gì, chỉ ngồi yên và nhìn cảnh vật phía bên ngoài thôi.
Xuyên suốt đường về, Hàn Tử Mặc cứ, luôn miệng lải nhải những câu:
‘ Tại sao lại như thế? ’
‘ Tại sao lại như vậy? ’
‘ Rốt cuộc là vì sao? ’
Hay đại loại như:
‘ Sao em có thể giận cá chém thớt chứ? ’
‘ Quá bất công! Anh muốn đi kiện! ’
‘ Không chịu nổi! Em nói chuyện với anh đi. ’
Huyền Thiên Băng chỉ biết ngoài mặt lạnh lùng bên trong cười thầm thôi chứ làm gì được trước cái độ dễ thương của Hàn Tổng đây? Cuối cùng sau một lúc cực hình nhịn cười thì cũng đã về đến biệt thự.
“ Quá đáng lắm! Em đã bơ anh suốt một quãng đường dài còn không đủ sao? ” Hàn Tử Mặc không chịu nổi hét to, hắn thật sự không thể ăn nổi cục bơ to lớn từ cô đâu.
“... ” Phạm quy, phạm quy rồi! Tên đáng ghét, Hàn Tử Mặc sao lại có thể đáng yêu đến mức này cơ chứ? Thật là làm xao xuyến bao nhiêu trái tim của chị em phụ nữ mà!
“ Anh sai rồi, anh xin lỗi em còn không được sao? Có thể ngưng dỗi không? ” Hàn Tử Mặc tuy không biết bản thân sai lỗi gì nhưng cô đã giận thì hắn phải xin lỗi! Không cần thiết đúng sai, huống chi người đấy còn là người sẽ ở cùng mình suốt đời! Yêu chiều được bao nhiêu cứ yêu, cứ chiều!