Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 92: Chương 92: Vợ dỗi - Dỗ vợ! (2)




“ Không thể! Tôi chính là giận anh rồi. Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi vào nhà. Tạm biệt! ” Huyền Thiên Băng đúng kiểu lạnh lùng không quan tâm đến Hàn Tử Mặc nữa nhưng thâm tâm thì lại khác nha, cô rất muốn ôm hắn, nói chuyện với hắn, đùa giỡn cùng hắn. Hừ! Quả thật là nghĩ một đằng làm một nẻo mà! Nghe con tim hay nghe lí trí?

Hàn Tử Mặc tối sầm sắc mặt lại khi nghe câu nói được phát ra từ miệng Huyền Thiên Băng, rất nhanh sau đó một luồng gió lạnh tỏa ra. Hắn đập mạnh tay ngăn Huyền Thiên Băng mở cửa xe. Tài xế của hắn rất biết điều mà mở cửa chạy ra vì cậu ta hẳn cũng rất sợ cơn thịnh nộ của chủ tử.

“ Hừ, được nước lấn tới! Em không hết giận thì ở trong đây với tôi, không cần ra ngoài nữa! Tôi ngay lúc này muốn em! Không cho phép từ chối! ” Hàn Tử Mặc gằn giọng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt cô.

Huyền Thiên Băng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ, nói chuyện bình thường thì không chịu.. Cứ bày đặt hờn dỗi để Hàn Tử Mặc phát cơn thú tính. Chết thật! Cô thế mà lại quên béng mất hắn chính là tổng tài đại danh đại đỉnh của toàn thế giới thì ai chọc nổi?

“ Anh.. Anh đừng có phát điên! Đây là trong xe đấy, đừng có mà làm bậy! ” Huyền Thiên Băng rất muốn tránh xa Hàn Tử Mặc ra nhưng đáng tiếc sự thật không cho phép. Cô bị hắn ôm chặt vào người đến cử động còn không thể thì di chuyển thế nào được?

“ Trong xe? Có thể thử! ” Hàn Tử Mặc rất thản nhiên như không, đối với hắn mà nói chính là một việc quá đổi bình thường. Chỉ là làm tình trong xe thôi mà? Việc gì phải quá lên như thế? Nghe thôi đã kích thích rồi.

“ Đừng có mà điên nữa! Anh thích thì tự đi mà thử, tôi không hứng thú với cái việc điên khùng này! ” Huyền Thiên Băng lập tức bác bỏ hành động này của Hàn Tử Mặc, làm tình trong xe hả? Nghe có vẻ khá quen thuộc với những người nghiện làm tình nhưng Huyền Thiên Băng thì không thế, cô cảm thấy phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn, phòng bếp đã là quá đủ rồi. Nếu còn thử làm tình trong xe thì lỡ đâu Hàn Tử Mặc cảm thấy thích thú rồi mỗi lần đi xe đều đè cô ra thì ai chịu trách nhiệm?

“ Một mình thì thử thế nào được? ” Lần trước là Huyền Thiên Băng nhếch mép lần này lại đến Hàn Tử Mặc nhếch môi cười gian trá, tay rất nhanh đã chạm tới ngực cô.

Huyền Thiên Băng bị nhột đến phát run, cô liền giãy giụa bắt buộc Hàn Tử Mặc phải ngưng ngay!

“ Không! Dừng lại! Em không thích điều này.. Híc.. ” Huyền Thiên Băng chỉ còn biết lấy nước mắt làm hy vọng cuối cùng cho bản thân, bây giờ ngoại trừ khóc ra thì cô chẳng thể làm gì được để có thể ngăn Hàn Tử Mặc lại cả. Đánh cũng đánh không lại, cãi lý cũng cãi không xong thì còn làm thế nào được?

“ Băng.. Anh xin lỗi, em không thích thì chúng ta ngừng vậy. ” Vừa nhìn thấy cô rơi lệ Hàn Tử Mặc nhanh chóng luống ca luống cuống lâu nước mắt cho cô, mặt khác lại xin lỗi dỗ dành cô.

“ Hức.. Hu.. Hu.. ” Huyền Thiên Băng khóc nức nở..

“ Anh xin lỗi, đừng khóc nữa. ” Hàn Tử Mặc ngoài lau nước mắt cùng dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ ra thì hắn hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.

“ Đều tại anh cả.. Hu.. Hu.. Đồ đáng ghét. ” Huyền Thiên Băng đánh mạnh vào ngực Hàn Tử Mặc, đánh hắn như làm giảm nổi uất ức trong cô.

“ Đúng đúng, tại anh cả, anh sai rồi. Anh không nên làm vậy khi không có sự cho phép của em. Anh chính là kẻ đáng ghét bị dục vọng che mờ mắt. ” Hàn Tử Mặc chính là đang tự trách móc, mắng nhiếc bản thân theo đúng ý Huyền Thiên Băng để cô ngưng khóc.

“ Hức.. ” Huyền Thiên Băng chỉ còn nấc vài cái chứ không khóc nữa, chỉ là giờ nhìn cô nước mắt nước mũi chảy tèm lem khiến cô trở nên bê bết hơn một chút thôi, ngoài ra còn lại đều ổn cả.

“ Được rồi, nín ngay đi. Xem mặt em thành cái dạng gì rồi kìa. ” Hàn Tử Mặc vừa nói lại vừa tiếp tục lau sạch mặt Huyền Thiên Băng, xong lại chỉnh trang lại cho cô. Quá chuẩn là một người chồng mẫu mực mà! Không chê vào đâu được!

“ Ai bảo anh chi, tự nhiên lại đòi thế này thế kia ở đây.. ” Huyền Thiên Băng thút thít lên tiếng, cô đây là rất oan ức nha!

“ Thế này thế kia là thế nào? Chẳng phải tại em tự nhiên không làm gì cũng dỗi à? Lỗi của ai đây? Anh hay em? ” Hàn Tử Mặc bắt chéo chân ngồi cứ như đang hỏi tội phạm nhân.

“ Thì chính là thế này thế kia đấy, em dỗi kệ em, ai cần anh dỗ! Thế lỗi của em, như thế đã vừa lòng anh chưa? ” Huyền Thiên Băng lại tiếp tục vô lí nữa rồi.

“ Thôi! Không trình bày! Em không sai, chúng ta sai! Vậy được chưa? ” Hàn Tử Mặc xoa xoa thái dương, Huyền Thiên Băng mà còn nói không nữa thì hắn sẽ lại đau đầu chết mất.

“ Ừ, này là anh nói đấy. ” Huyền Thiên Băng hất mũi nói, cô mỉm cười hài lòng.

“ Đúng đúng, là anh nói! ” Hàn Tử Mặc thật hết cách với cô gái nhỏ này mà!

Đang vui vẻ thì đột nhiên có tiếng của một chú sói đang hú lên.. Như kêu cứu..?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.