Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 200: Chương 200: Viên thuốc quen thuộc




Huyền Thiên Băng mơ hồ tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đã ở một nơi khác. Cô không thể cử động cũng như nói chuyện. Liền nhìn xung quanh, tối đến đáng sợ... Nếu Huyền Thiên Băng mà có chứng sợ bóng tối thì bây giờ chắc cô đã thăng thiên mất rồi ấy chứ.

Đột nhiên lại có một màn hình sáng lên, hình ảnh của Hàn Tử Mặc cực khổ hiện lên trước mắt cô. Một Hàn Tử Mặc nhếch nhác đầy mồ hôi nhưng không khuất phục, một Hàn Tử Mặc cô chưa thấy bao giờ. Ngay lúc màn hình sáng lên cũng là lúc tim Huyền Thiên Băng thắt lại. Sao vậy chứ? Người chịu đau đớn đâu phải cô đâu? Cơn đau này từ đâu mà có chứ?

Vết thương trên tay cũng không còn cảm giác đau nữa, hình như đã có ai đó xử lý vết thương cho cô. Huyền Thiên Băng không biết cảm giác khi bị cái bàn chân sắt đá đó đè là như thế nào, cô chỉ biết tim cô, nó đau lắm... Nó dường như chẳng nghe lời cô nữa rồi.. Huyền Thiên Băng không yêu Hàn Tử Mặc, không yêu! Không còn yêu nữa... Vậy tại sao cô vẫn đau lòng vì hắn chứ?

[…] Bên ngoài. (Nơi Hàn Tử Mặc đang ở)

Hàn Tử Mặc đã phải chịu nổi đau này suốt 20 giờ đồng hồ rồi, đến mức hắn sắp mất đi ý thức. Cũng không còn trụ được bao lâu nữa, Hàn Tử Mặc mỗi lúc muốn buông xuôi thì lại nhìn thấy hình ảnh cười đùa của cô. Liền không nỡ rời đi, chỉ cần cô muốn, hắn sẽ không làm cô thất vọng.. Không bao giờ, tuyệt đối không! Huyền Thiên Băng vẫn còn chờ hắn, tuyệt đối không được bỏ cuộc!

Ngay lúc Hàn Tử Mặc gồng lên, cái chân khổng lồ đầy sức mạnh kia lại nhấc lên. Hàn Tử Mặc như được giải thoát, chỉ có cơn đau vẫn đeo bám không dứt. Lạ thay là chỉ có một cơn đau từ bên trong lẫn thể xác, chứ xương cốt cùng tất cả đều không có dấu hiệu gãy hay tổn thương. Đây là cái Hàn Tử Mặc không lý giải được, cái đau thì như xương gãy, nhưng nó lại không hề gãy thì cơn đau đấy từ đâu ra?

Hàn Tử Mặc vẫn chưa thể cử động được, hắn gượng dậy, ngồi lên điều khí trong cơ thể. Đang cố gắng làm cơn đau giảm dần.

Chưa được 10 phút thì có một người đàn ông đi đến đá mạnh Hàn Tử Mặc khiến hắn lao mạnh vào một con robot cạnh đó. Lần này thì chấn thương thật rồi, chân tay đau đến nói không thành lời. Nhưng Hàn Tử Mặc vẫn cố chịu đựng, tự nắn xương của bản thân lại. Nhìn tên đã đá hắn kia, quen sao? Hàn Tử Mặc cảm thấy tên này ác ý rata mạnh với hắn, trong mắt dường như chỉ muốn giết hắn mà thôi.

“ Hàn Tử Mặc, đừng tưởng tôi chỉ cho anh chịu nổi đau thể xác ban nãy, tôi còn phải cho anh cảm nhận tất cả những gì mà cô ấy đã phải trải qua. Cứ từ từ thưởng thức đi. ” Vừa nói xong, người đàn ông lại bước đến gần Hàn Tử Mặc, đưa một viên thuốc vào miệng Hàn Tử Mặc và bắt hắn nuốt, cho dù Hàn Tử Mặc có phản kháng như thế nào cũng không thể không nuốt.

“ Đây là tôi đã đặc biệt điều chế cho anh đấy, cứ từ từ mà cảm nhận đi. ” Người đàn ông cười man rợ, nhìn Hàn Tử Mặc bắt đầu quằn quại liền cảm thấy rất vui vẻ.

Hàn Tử Mặc cảm thấy bụng mình nóng lên, như hàng nghìn cây kim đâm vào, hàng nghìn con kiến đang cắn xé cơ thể hắn. Các cơ quan tiêu hóa như muốn nổ tung, ngay cả thở cũng khó khăn.

[…] Bên trong. (Nơi Huyền Thiên Băng đang ở)

“ Khoan đã, viên thuốc này.. ” Huyền Thiên Băng nhớ lại, cô có ấn tượng rất mạnh với viên thuốc này bởi độ đau đớn của nó. Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy ớn lạnh, nhớ năm ấy, cô đã phải uống liên tục 6 tháng, hằng ngày chịu tra tấn bởi viên thuốc đó. Nhưng, người có viên thuốc này..? Là Quỷ Y!

“ Mẹ Kiếp! ” Huyền Thiên Băng chửi thề, đừng nói với cô tất cả những vụ này đều do một tay Quỷ Y gây nên nha?

“ Mamy, người đoán đúng rồi. Quả thật là do một tay uncle Quỷ Y dàn xếp. ” Holly vốn vẫn ở cạnh Huyền Thiên Băng trong một khoảng cách nhất định khiến cô không nhận ra, bây giờ mới tiến lại gần.

“ Holly..? Holly..! ” Huyền Thiên Băng rất vui khi nghe tiếng của Holly...

“ Con ở đây, ngay cạnh mẹ. ” Holly bước tới kế bên Huyền Thiên Băng đang bị trói, không có dự định cởi trói cho cô.

“ Holly, con như thế này có nghĩa là..? ” Huyền Thiên Băng cau mày, nếu thật như cô nghĩ, chắc chắn cô sẽ để cho thằng nhóc Holly này đi lao động 5 năm cho chừa!

“ Không, con không tham gia vào vụ này. Mẹ đừng có suy đoán lung tung, con làm sao có thể góp phần vào kế hoạch hoàn hảo như vậy được. ” Holly liền lập tức chối, nhưng đó là sự thật mà? Cũng không tính là chối.

“ Holly, con có biết con là yếu tố quan trọng nhất để mamy đến đây không hả? ” Huyền Thiên Băng gằn giọng, cho dù thằng nhóc thối này nói cái gì, khi trở về cô chắc chắn sẽ phạt nó!

“ Con không có tham gia, mà mẹ cứ gác lại chuyện đó đi. Xem kìa, cảm thấy thật hả dạ! Tên đó dám làm đau mẹ, hiện tại liền cho hắn nếm thử! ” Holly nói mà không ngần ngại, không cảm thấy tội cho Hàn Tử Mặc mà còn ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.