Sau khi lên xe, Uyển Tình có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa, vẫn nhịn không được nhìn đông nhìn tây.
Sau khi xe lửa khởi động, cô muốn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một chút. Đáng tiếc lúc ấy đã hơn chín giờ, bên ngoài một mảnh tối như mực, trừ có ánh đèn ngẫu nhiên cũng chỉ có từng cái từng cái bóng.
Quản Hạo Nhiên hiểu được lòng cô suy nghĩ, bởi vì lần đầu tiên hắn ngồi xe lửa cũng là như vậy. Hắn ôn nhu nói: "Sáng mai thức dậy xem đi? Ngày mai còn nửa ngày mà."
Uyển Tình đỏ mặt gật đầu, cảm thấy mình có hơi như dân quê vào thành phố.
Trong xe thực náo nhiệt, bởi vì gần tới khai giảng, ngồi xe đại bộ phận cũng là sinh viên. Người trẻ tuổi rất dễ bắt chuyện sau một câu "Cậu trường nào?" hay "Cậu bao nhiêu tuổi?" như vậy.
Bộ dạng Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên đẹp mặt, không ít người đi lên bắt chuyện, đều bị Quản Hạo Nhiên lễ phép đuổi rồi. Náo loạn sau hai giờ, trong xe chậm rãi an tĩnh lại, người chung quanh bắt đầu đánh bài.
Có người đến kêu Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên đi chơi, Uyển Tình có chút buồn ngủ, lại không thể cự tuyệt, liền nhìn Quản Hạo Nhiên. Quản Hạo Nhiên nói: "Anh đi chơi một lát, em và dì ngủ đi!"
Hắn đi chơi bài với mọi người ở toa bên cạnh, hai bên ghế dựa đều trống không, Uyển Tình cùng một mình Từ Khả Vi nằm một bên nghỉ ngơi ngay.
Quản Hạo Nhiên ngồi trên lối đi, liếc mắt một cái tiện thể nhìn thấy được tình huống của các cô. Khi đánh bài, có một ít người kích động đã phát ra âm thanh, hắn liền nhẹ giọng dùng tay ra hiệu, chỉa chỉa người chung quanh đang ngủ.
Ngủ đại bộ phận là nữ sinh và một ít thoạt nhìn giống người nông dân công dân trưởng thành, mọi người thấy, đều tự giác hạ thấp âm thanh, trong xe bởi vậy trở nên cực kỳ im lặng.
Lúc mới bắt đầu Uyển Tình ngủ không được, về sau cơn buồn ngủ chậm rãi đánh úp lại, cũng đã ngủ. Nhưng xe lửa vẫn vang "Xình xịch xình xịch ", cô cũng ngủ không được sâu. Đến khoảng năm sáu giờ sáng, trong xe lại bắt đầu ổn ào, cô tỉnh ngay.
Lúc này, đúng lúc thấy được mặt trời mọc.
Cô ghé vào cửa kính xe, thấy mặt trời đỏ rực nhô lên từ đỉnh núi, trong lòng nhịn không được rung động. Sửng sốt một lát, cô lấy di động ra chụp ảnh. Nhìn nhìn hiệu quả, không phải tốt lắm, lại đổi máy ảnh kỹ thuật số một chút, tiếp tục chụp mấy tấm.
Chung quy không phải máy chụp ảnh chuyên nghiệp, hiệu quả không phải quá lý tưởng, nhưng ít ra cũng nhớ kỹ cảnh đẹp giờ khắc này.
Quay đầu lại, thấy Quản Hạo Nhiên ngồi trên chiếc ghế đối diện lối đi, mỉm cười nhìn cô.
Mặt cô hơi hơi đỏ lên, ngồi thẳng người. Suy đoán hắn hẳn là ngồi cả đêm như vậy, trong lòng cô có chút băn khoăn. Nghĩ nghĩ, cô chuyển đến bên cạnh, nói: "Em đi đánh răng, anh đến bên này nằm một lát đi."
"Được." Quản Hạo Nhiên mỉm cười.
Uyển Tình tìm kem và bàn chải đánh răng đến buồng vệ sinh. Chờ cô trở lại, thấy hắn ngồi ở vị trí phía trước cô, dùng động tác phía trước của cô, giữ điện thoại ở phía trước cửa sổ. . . . . . Chụp ảnh.
Cô hơi trừng mắt nhìn, lại cúi đầu nhíu mày.
Quản Hạo Nhiên thấy cô trở về, thu hồi di động ngồi xong, bắt đầu tìm bàn chải đánh răng của mình.
"Anh không ngủ được?" Uyển Tình thấp giọng hỏi.
"Chưa ngủ nữa. Ăn sáng rồi sau đó chớp mắt một lúc."
Từ Khả Vi một lát sau mới tỉnh, là âm thanh la hét qua lại ở toa ăn đánh thức bà. Quản Hạo Nhiên thấy bà tỉnh, liền mua ba phần bữa sáng. Ăn xong bữa sáng, nửa ngày còn lại trôi qua thật nhanh.
Trong xe vẫn đang là nói chuyện phiếm, đánh bài, Uyển Tình cũng bị gọi vào cách vách đấu vài ván, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mọi người. Cô không phải sinh viên mới duy nhất trên xe, bất quá học sinh cũ không ít, đều truyền thụ kinh nghiệm cho sinh viên mới bọn hắn, còn nói về sau đi đâu ở đâu nhớ tìm bọn họ.
Khi trao đổi số điện thoại di động, Uyển Tình có chút khó xử. Cô không muốn lưu nha! Dù sao vừa xuống xe cũng xóa hết, bằng không về sau bị Mục Thiên Dương thấy phiền toái hơn! Hơn nữa, sau khi có người lưu của cô, thực tìm đến cô làm sao bây giờ?
Cô dây dưa chầm chậm lấy di động ra , ấn ấn xuống hai lần, màn hình tít tít vang lên, phút chốc tối đi. Trong lòng cô buông lỏng, sắc mặt cũng rất có lỗi: "Thực xin lỗi, hết pin. . . . . ."
"Chúng tôi đây lưu của em!"
"Em. . . . . ." Uyển Tình muốn nói cô không nhớ được số của mình, sau đó cô nghĩ đến thành phố C phải đổi số nhỉ? Bằng không tốn bao nhiêu phí chuyển vùng đây! Vì thế liền khoái trá nói số của mình.
Quản Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái, đầu tiên là nghi hoặc, về sau cũng hiểu được, nhịn không được cười thầm, nghĩ rằng con bé kia có đôi khi cũng rất phúc hắc.
Đánh bài còn chưa đã nghiền, radio dã thông báo đến trước đứng. Uyển Tình vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu thu thập hành lý. Sau khi xuống xe, Quản Hạo Nhiên mang các cô đi ăn cơm trưa, sau đó tìm được xe trường học tới đón tiếp sinh viên mới.
"Lúc này mà bắt đầu nghênh đón sinh viên mới?"
"Ừ, một số sinh viên đến khá sớm."
Sau khi lên xe, có người lên xe, hô to với Quản Hạo Nhiên một tiếng: "Hội trưởng!"
Uyển Tình đang uống nước, bỗng nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Đối phương là một nam sinh cao gầy, nhìn thấy cô, bỗng nhiên nhìn về phía Quản Hạo Nhiên, sau đó qua lại băn khoăn vài lần, trong mắt dấy lên ngọn lửa hưng phấn của tin đồn: "Hội trưởng! Đây là ——"
"Con gái bạn mẹ tôi, đàn em của chúng em."
"Hả ~~~ chào em, anh là ×××, sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ, em là người khoa nào?"
"Khoa tiếng Trung."
"Khoa tiếng Trung nhiều gái đẹp, quả nhiên danh bất hư truyền nha ~"
"Còn không đi đón người?" Quản Hạo Nhiên liếc hắn một cái!
"Vâng! Hội trưởng!" Nam sinh lập tức xuống xe.
Uyển Tình nhìn về phía Quản Hạo Nhiên: "Anh là hội trưởng?"
"Đã không phải."
"Hội trưởng hội sinh viên sao?"
"Ừ."
"Oa ~ anh thật lợi hại!"
"Không có gì lợi hại." Quản Hạo Nhiên cười một tiếng.
Ở trên xe đợi nửa giờ, lại nhận được thêm hai sinh viên mới vài cái sinh viên cũ, xe trường học lung la lung lay ra khỏi nhà ga.
Lúc này Uyển Tình mới nhớ tới Thiên Tuyết, vội vàng lấy di động Từ Khả Vi gọi điện thoại cho cô.
Thiên Tuyết nghe được âm thanh của cô, rống giận: "Mình còn nghĩ đến cậu gặp cướp máy bay đấy! Điện thoại lại có thể tắt máy!"
"Tớ quên sạc pin." Uyển Tình nhỏ giọng nói, "Còn có, tớ ngồi xe lửa, không phải máy bay ——"
"Câm miệng! Đến đâu rồi? Mình đều muốn đăng thông báo tìm người!"
"Vừa lên xe của trường. . . . . ."
"Tốt lắm, mình chờ phía dưới." Âm thanh Thiên Tuyết ôn nhu lại, nói xong liền tắt điện thoại.
Uyển Tình tuy rằng đã tới thành phố C một lần, nhưng lần đó cũng không có nhìn nơi này rõ ràng bao nhiêu. Lúc này ở trên xe trường, cô liền nhịn không được nhìn loạn chung quanh. Cảm giác thời gian mới nháy mắt, xe trường đến nơi. Nhìn chữ đại học ×× trên cửa chính, một loại cảm giác khác xuất hiện trong lòng.
Bốn năm tới ah! Ngay tại nơi này!
Ô tô chạy nửa vòng quanh trường, dừng lại trước một quảng trường nhỏ. Uyển Tình xa xa liền thấy Thiên Tuyết ngồi dưới một thân cây bên cạnh quảng trường, chính hướng xe trường lúc này chạy tới.
Ngay khi vừa xuống xe, Thiên Tuyết liền xông lên ôm lấy cô: "Cậu làm mình lo lắng chết! Mẹ cậu không dạy cậu đi xa nhà phải nhớ sạc pin à!"