"Ách. . . . . ." Uyển Tình nhìn liếc Từ Khả Vi một cái, vội vàng đẩy cô ra, "Bây giờ tớ không phải đến đây sao?"
Thiên Tuyết nhìn thấy bên cạnh đều là người, lập tức đứng thẳng người, xấu hổ cười cười. Ngao ~ ôi hình tượng thục nữ của cô! Đều là Uyển Tình, cho người ta phập phòng lo sợ!
Uyển Tình cũng có chút xấu hổ, nói với Từ Khả Vi: "Đây là Tiểu Tuyết."
Từ Khả Vi thấy Thiên Tuyết hoạt bát xinh đẹp, rất là thích: "Con chính là Tiểu Tuyết à? Thường xuyên nghe Uyển Tình nhắc tới con, nói con bình thường rất chăm sóc nó, cám ơn con."
"Không nên không nên. . . . . ." Thiên Tuyết gấp rút nói, "Đều là bạn học thôi, nên như thế! Con cũng thường xuyên nghe Uyển Tình nói lên cô, thân thể cô tốt chứ ạ?"
Từ Khả Vi vừa nghe, càng thêm thích cô, liên tục gật đầu: "Đã sớm tốt lắm!"
Quản Hạo Nhiên chờ các cô hàn huyên xong rồi, nói: "Đến bản tin trước đi! Ổn định phòng ngủ rồi, tiện thể nghỉ ngơi luôn."
Thiên Tuyết thấy hắn, nghi hoặc nhìn về phía Uyển Tình.
Uyển Tình nói: "Là đàn anh năm bốn."
"À." Thiên Tuyết biết là không đơn giản như vậy, bất quá cũng không vội hỏi cô, dù sao có cả đống thời gian riêng.
Chỗ bản tin ở phía trước phòng dạy học dưới lầu, giờ phút này cũng không có bao nhiêu người. Quản Hạo Nhiên nói: "May là các em tới sớm, qua hai ngày sẽ chen chúc chết."
Thiên Tuyết nói: "Nơi này rất chật, thời điểm chính thức đưa tin, đủ dùng sao?"
"Không mưa sẽ chuyển đến quảng trường, nơi này làm phòng nghỉ. "
"À ~" Thiên Tuyết gật đầu, nói với hắn, "Anh giúp dì nghỉ ngơi đi, em đọc qua bản tin một lần, biết làm như thế nào, em mang Uyển Tình đi!"
Quản Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, cùng ngồi cạnh Từ Khả Vi xem hành lý. Một lát sau, Uyển Tình đã chạy tới: "Thẻ ngân hàng. . . . . ."
"Mẹ đã kêu con tự mang theo." Từ Khả Vi lập tức mở valy ra, nhét một chiếc bánh sandwich vào rồi lấy một ví tiền cũ ra nữa.
Uyển Tình nói: "Con không phải sợ rồi à? Nhiều tiền như vậy sao! Mẹ còn không phải sợ sao, đều cất vào trong valy!"
"Valy lớn, người khác cũng không trộm được!" Từ Khả Vi mở ví tiền ra, cầm thẻ ngân hàng duy nhất bên trong cho cô, "Cất cẩn thận."
"Dạ."
Uyển Tình đang muốn đi qua, Quản Hạo Nhiên nói: "Anh đi với em. Dì người ngồi trước một lát."
"Đi thôi." Từ Khả Vi cầm một lọ nước khoáng, vặn nắp ra, ngồi xuống giải khát.
Quản Hạo Nhiên đi qua, sinh viên phụ trách đưa tin ngồi dậy: "Anh Quản!"
Thiên Tuyết cầm một danh sách xoay người, con mắt cũng không liếc Hạo Nhiên một cái, nói với Uyển Tình: "Đi giao tiền!"
Quản Hạo Nhiên đang muốn đi qua với các cô, người đằng sau hỏi: "Anh Quản, ai vậy?"
"Đàn em mới!"
Mọi người nheo mắt nhìn hắn: ai chẳng biết đây là đàn em mới chứ! ! !
Hắn bổ sung: "Đồng hương với tôi. "
"À ——" Biểu tình mọi người ái muội.
Quản Hạo Nhiên không nói gì.
Thiên Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói khẽ với Uyển Tình: "Cậu muốn chết à! Cách xa anh ta một chút, xảy ra chuyện mình cũng không giúp cậu!"
"Tớ biết. Chính là tiện đường mà thôi, không có gì." Cô lần này xa nhà, người quen, trùng hợp ở một trường học, hắn không giúp việc này không thể nào nói nổi, hắn giúp mà cô lại cự tuyệt cũng không thể nào nói nổi! Cho nên chỉ có thể đi cùng thôi, về sau cô khẳng định sẽ bảo trì khoảng cách.
Giao tiền, cầm một bìa danh sách, Quản Hạo Nhiên tiếp nhận nhìn nhìn, xác định không có gì quên mới mang các cô rời khỏi.
"Các em cùng chuyên ngành sao?" Quản Hạo Nhiên hỏi.
"Đúng vậy. " Thiên Tuyết nói.
"Vậy phòng ngủ em đầy chưa?"
"Không có, hiện tại chỉ có một mình em!"
"Vậy trong chốc lát kêu quản viên lâu năm sắp xếp các em ở một phòng ngủ."
"Đương nhiên!" Thiên Tuyết tự cao hất cằm.
Đi đến dưới lầu ký túc xá, nhìn thấy một loạt dù che nắng, ấn "Khu vực sống động " , "Ngành công nghiệp nước ××”. . . . . ....
Thiên Tuyết nói: "Tí nữa chúng em đi mua thẻ điện thoại! Nước khoáng chờ quân huấn xong nói sau!"
Uyển Tình gật đầu.
Phòng ngủ các cô ở lầu 4, bốn người mang theo hành lý, đi có có chút mệt. Sau lhi tiến vào phòng ngủ, đều ngồi xuống nghỉ ngơi.
Uyển Tình đánh giá bố cục phòng ngủ một chút, cũng như trường học trung học quý tộc kia. Bất quá, giường và tủ quần áo thời trung học làm bằng gỗ, toàn bộ phòng ngủ đều trang trí cực kỳ giống phong cách công chúa rất mộng ảo, mà hiện tại là sắt lá, thoạt nhìn còn có một chút cách biệt một trời. Càng đừng nói, khi trung học còn có điều hòa, lúc này chỉ có hai cái quạt điện nhỏ.
Uyển Tình đã thực thỏa mãn, cảm thấy điều kiện này phi thường tốt. Bất quá Thiên Tuyết khẳng định có chút không quen, đãi ngộ trước kia của cô rốt cuộc là dành cho công chúa.
Từ Khả Vi đến ban công nhìn nhìn, cười nói: "Rất không sai, không gian đủ lớn, cái bàn rộng như vậy, tủ quần áo còn có thể trực tiếp treo quần áo. . . . . . Đáng giá trên 1200 một năm."
"Đúng vậy!" Thiên Tuyết nói, "Còn có 800 và 1000 đấy, đều là phòng 8 người, giường tầng, nhỏ hơn nơi này. 800 nhỏ nhất, toilet công cộng;1000 hơi to lớn một chút, mỗi phòng có toilet, nhưng tủ quần áo đều phi thường nhỏ, địa phương trung gian cũng không nhiều, các cô gái sống với nhau không tiện! Cậu nhìn chúng ta này, có thể hula hoop ở trong!"
"Muốn ở bốn năm, vẫn nên ở chỗ thoải mái, dù sao cũng không hơn bao nhiêu tiền." Từ Khả Vi nhìn Uyển Tình, "Hoàn hảo con lần này không tranh với mẹ!"
"Mẹ nói cho con mua máy tính thôi! Anh Quản nói, hai loại khác rất chật, đặt máy tính rất chen chúc."
Thiên Tuyết chua xót nói: "Cậu thực nghe anh Quản đấy!"
Uyển Tình bỗng nhiên câm miệng, nhìn cô có hơi khó xử. Cô cũng hiểu được lời này quá đáng, ngay cả Từ Khả Vi và Quản Hạo Nhiên cũng không tự nhiên, liền nhếch môi không nói lời nào.
Quản Hạo Nhiên đứng lên: "Không có chuyện gì, anh đi trước, chờ khi cơm chiều sẽ gọi các em."
Thiên Tuyết cúi đầu không nói lời nào, Uyển Tình đứng lên: "Tốt."
Đi tới cửa, Quản Hạo Nhiên quay đầu: "Anh tự mình đi xuống là được, em trải giường trước được rồi. Dì tối hôm qua phỏng chừng không ngủ tốt, thừa dịp hiện tại có thể ngủ một lát rồi, tối nay anh sẽ gọi các em ăn cơm."
Uyển Tình gật đầu, chờ sau khi hắn rời khỏi đây liền đóng cửa.
Thiên Tuyết đứng lên, cười nói: "Trải giường đi!"
Giường ngủ của các cô, như lúc trung học. Sau khi trải xong, Uyển Tình đã kêu Từ Khả Vi đi lên nghỉ ngơi. Từ Khả Vi lắc đầu: "Con buồn ngủ thì ngủ, mẹ không buồn ngủ."
"Con cũng không buồn ngủ!" Uyển Tình cười nói. Đến địa phương mới hưng phấn sao ngủ được.
Thiên Tuyết nghĩ các cô nhún nhường, đã nói: "Dì ngủ giường của cậu, cậu ngủ giường của mình, đều ngủ một lát đi!"
"Không có việc gì." Uyển Tình nói, "Mẹ ngủ đi, con thu dọn quần áo."
Từ Khả Vi mặc dù có chút mệt, nhưng tinh thần còn hưng phấn hơn Uyển Tình nữa, liền lắc đầu, thu dọn hành lý với cô. Thu dọn xong, ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm, tán gẫu không bao lâu, Quản Hạo Nhiên liền gọi điện thoại nói nên ăn cơm.
Ba người thu dọn một phen đi xuống lầu, Quản Hạo Nhiên đã chờ ở dưới. Trên đường đến căn tin, Uyển Tình và Thiên Tuyết làm thẻ điện thoại mới, tiếp theo hắn lại mang các cô đến một khu ký túc xá khác.