Mở cửa phòng ông quản gia bưng một hộp y tế để gần đầu giường..
Hàn phong bước vô kêu lão quản gia đi xuống..
Anh đi đến bên Bảo Ngọc nhẹ nhàng nói:
-mèo nhỏ tới giờ phải thay thuốc vết thương rồi"!
bảo ngọc ngạc nhiên tròn xoe mắt nói:
-bác sĩ đâu"?? Không phải anh định thay thuốc cho em chứ??
-phải không có bác sĩ "!hừ em đừng mơ tưởng cho người khác đụng vào em"!Hàn phong hừ lạnh..
bảo ngọc cười tủm tỉm nói:
-Anh thật bá đạo"mà anh có biết băng bó thay huốc không vậy"??
Hàn phong liếc cô không biết xấu hổ nói:
-Anh chưa từng làm"!
Bảo ngọc mặt méo xẹo đẩy anh..
-Tránh ra"!anh không biết mà đòi làm..để anh băng em sẽ không còn mạng"!
Hàn phong không nói xoay người lấy hộp y tế..cởi áo sơ mi của cô bắt đầu công việc thay thuốc..
Bảo Ngọc tính đứng dậy bỏ chạy ngước nhìn ánh mắt lạnh băng như muốn giết người..
Cô ngồi xuống ủ rũ thở dài:!
- đành chịu"!ai bảo cô đã chọn người đàn ông bá đạo này rồi.."!
Từ trên lầu truyền xuống tiếng la hét :
-Hàn Phong"!đau quá"!anh bôi thuốc nhẹ thôi'!
-Anh làm gì "!!chỗ đó em đâu có bị thương"!
-Anh đừng băng miếng vải quá dày vậy chứ"!
Hàn phong không chịu nổi tiếng la của cô gằn giọng nói:
Em im miệng lại cho anh'!còn la nữa anh sẽ cho em biết tay"!
Và thế là mèo nhỏ cúi đầu chịu tra tấn hết nguyên buổi sáng vết thương mới được băng bó xong..
Bảo Ngọc tự rút ra bài học..có chết cũng không để mình bị thương nữa nếu không cô sẽ phải chịu dày vò..
-haiz"!!cô không muốn đâu..