CHƯƠNG 19: ÁC MỘNG
Editor: Mạc Lam Như
Đỗ Nhược kỳ thật vừa lên xe đã cảm thấy hối hận, thầm mắng mình đang làm cái gì thế này. Trong lòng bàn tay cậu giờ đều là mồ hôi. Cậu không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược thậm chí còn không biết mình sẽ có thể bình yên về nhà hay không. Nói không chừng, nửa đường sẽ gặp phải chuyện gì cũng nên. Nói trắng ra thì Trần Vũ Dương, nếu cứ vậy mà để cậu đi đã không còn là Trần Vũ Dương mà cậu biết nữa rồi.
Đỗ Nhược về đến nhà, mở cửa, lúc này mới run run rẩy rẩy bò lên giường. Đã lâu rồi cậu không có về nhà. May mà nhờ có Đồ Liên lúc đi đã phủ vải trắng lên đồ đạc tron nhà nên mọi thứ đều không có bụi. Nhưng trên chăn vẫn tỏa ra một mùi ẩm mốc.
Điều này làm cho Đỗ Nhược nhíu nhíu mày, hơi khó chịu một chút, nhưng rồi cũng không có để ý đến nó nữa, quần áo cũng không thèm cởi, chui ngay vào trong chăn.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, bóng tối bắt đầu buông xuống. Cậu nằm nguyên trên giường nửa giờ, chờ trời hoàn toàn tối hẳn mới bắt đầu tắm rửa rồi thay quần áo.
Đỗ Nhược soi gương, tự kẻ viền mắt cho mình, làm cho hai con ngươi phía trong thoạt nhìn sáng ngời lạ thường. Cậu biết rất rõ về ưu điểm của mình. Đôi mắt có thể làm cho gương mặt cậu luôn luôn tỏa sáng.
Những thứ như đồ trang điểm, quả thực là cậu rất ít khi dùng chúng, chỉ trừ những khi ‘Bóng đêm’ có buổi biểu diễn đặc biệt mà thôi. Làn da Đỗ Nhược rất đẹp, cho nên tới bây giờ, cậu luôn không thích dùng phấn nền, cùng lắm chỉ kẻ viền mắt như thế này thôi. (gato >.)
Lên phòng VIP của ‘Bóng đêm’, Đỗ Nhược đột nhiên có chút không dám đi, liệu đó có phải là Trần Vũ Dương không? Cậu nghĩ thầm, thân thể lại bắt đầu run rẩy. Đỗ Nhược lấy hết dũng khí đẩy cửa ra.
Đang ngồi ở trên giường là một người đàn ông đeo kính, vóc dáng rất cao, khuôn mặt bình thường, nếu đặt trong đám người khác thì sẽ chẳng bao giờ để ý tới, nhưng cũng không tính là khó coi.
“Vào đi, cậu muốn cứ để cửa mở mà làm sao? Cũng được, với tôi thì không có vấn đề gì đâu.” Giọng nói của anh ta rất trầm, mang theo chút khàn khàn.
Lông tơ trên người Đỗ Nhược đều dựng đứng lên, chạy nhanh lại gần: “Tiên sinh, tôi không muốn như vậy đâu. Về phương diện này, ‘Bóng đêm’ có những tiếp viên chuyên nghiệp, nếu muốn, tôi có thể giúp ngài chỉ điểm.”
Người đàn ông đi về phía Đỗ Nhược, kéo lấy cánh tay cậu, đằng sau đánh rầm một cái, cửa được đóng lại. Gã nói: “Tôi chỉ muốn cậu mà thôi.”
Đỗ Nhược cố gắng thoát ra, cao giọng nói: “Tiên sinh, xin ngài buông tay, ‘Bóng đêm’ có quy tắc của ‘Bóng đêm’. Tôi nếu là người của ‘Bóng đêm’, ông chủ phía dưới nhất định sẽ không để yên đâu.”
Gã khinh miệt cười cười: “Bạch Thiếu Hiền nếu có thể bảo trụ cậu thì đã không để cậu lên đây. Cậu nên biết chính mình đã đắc tội với ai đi.”
Qua nhắc nhở của gã, Đỗ Nhược lập tức nghĩ đến Trần Vũ Dương. Lửa giận trong người nhất thời bốc lên, trong lòng lại có chút ủy khuất, hốc mắt cậu không khỏi bắt đầu đỏ lên. Thế này nhưng lại làm cho người đàn ông kia hưng phấn, thở dài lên tiếng: “Thật sự là một vưu vật.” (ưu tú, ý chỉ những người đẹp)
Đỗ Nhược ở trong lòng thầm mắng: “Biến thái. Thao, tôi nguyền rủa anh tinh tận nhân vong.” (ý là bạn muốn rủa: dịch thể mau cạn kiệt, người cũng sẽ chết theo luôn o.O)
Người đàn ông đó cao hơn cậu một cái đầu, thân thể lại cường tráng, rất dễ dàng nhanh chóng cột chặt hai tay cậu ở đầu giường, quần áo thì trực tiếp dùng kéo cắt bỏ. Nhưng Đỗ Nhược rất không phối hợp, ra sức cựa quậy muốn tránh.
Gã thấy Đỗ Nhược vẫn không ngừng giãy giụa, “Bốp “, một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt cậu.
Lỗ tai cậu cảm thấy ong ong, trước mặt tối sầm, có chút choáng váng, bên môi đã rỉ ra một ít máu. Người này ra tay thật đúng là quá tàn nhẫn rồi.
Đỗ Nhược bị tát một cái, không dám làm gì thêm, chỉ trừng mắt nhìn gã. Nhưng đôi mắt đen tuyền ấy, một chút lực sát thương đều không có. Thế nhưng, tất cả lại làm cho người đàn ông ngày càng hưng phấn, buông dụng cụ trên tay xuống.
Đỗ Nhược yên lòng, có lẽ cũng không phải là một người thực sự cuồng ngược. Nhưng một giây sau, cậu biết mình sai rồi.
Gã lấy ra một ngọn nến đã đốt, nghiêng cho sáp nóng chảy vào ngực cậu. Đỗ Nhược lập tức nhịn không được kêu lên thảm thiết.
Đây căn bản không phải là ngọn nến dùng để tăng thêm tình thú bình thường mà là một ngọn nến bình thường, rất nóng. Đã vậy còn nhỏ từng giọt, Đỗ Nhược quả thực không chịu được, ra sức giãy giụa.
Người đàn ông hưng phấn nhìn Đỗ Nhược chật vật, liền tách khe mông cậu, trực tiếp nhỏ lên cửa huyệt, Đỗ Nhược đau đớn, nước mắt lập tức liền chảy ra, kêu lớn: “Mau thả tôi ra. Anh, biến thái.”
Gã nở nụ cười, lại nhỏ vài giọt, sau đó trực tiếp lấy tay đem sáp vừa nhỏ vào lấy ra, còn mang theo tơ máu, làm cho Đỗ Nhược đau đến mức tưởng chừng như không thể sống nổi nữa.
Gã lấy roi da từ trong ngăn ra, vung lên, liền quất hai phát lên người Đỗ Nhược. Cậu thót tim, tinh thần có chút hoảng loạn, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị đánh thêm một cái. Roi quét qua bả vai, có chút đau, nhưng vẫn là có thể chịu được, nhưng là roi thứ hai sẽ không dễ dàng như thế.
Tiếng roi thanh thúy vang lên, lưu lại trên người cậu một vệt dài, còn mang theo dấu máu. Đỗ Nhược tiếp tục không ngừng giãy giụa, cổ tay bị dây thừng siết chặt, giờ đã đỏ ửng.
Chỉ chốc lát sau, trên người Đỗ Nhược phủ đầy vết thương. Đỗ Nhược loáng thoáng cảm giác được, người đàn ông này không phải chân chính cuồng ngược, mà là muốn hành hạ người đến chết. Từ việc ngọn nến đến quất roi, đều là thật, nhiều chỗ da thịt trên người cậu đã bắt đầu bong tróc.
Thời gian dần trôi qua, Đỗ Nhược vẫn luôn khóc, giờ cũng đã bắt đầu kêu không ra tiếng, ánh mắt cũng có chút rời rạc, mơ hồ. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông trước mặt dùng từng thứ, từng thứ một ở trong ngăn tủ mà hành hạ cậu.
Cuối cùng gã nhận điện thoại, Đỗ Nhược không nghe thấy gã nói cái gì, chỉ nghe thấy hình như là nhận được mệnh lệnh gì đó, gã rất cung kính cúp điện thoại, sau đó quần cũng không còn cỡi, chỉ tháo thắt lưng, rồi tiến vào.
Vết thương lập vốn đang chảy máu giờ lập tức bị thương nghiêm trọng hơn, nhưng Đỗ Nhược chỉ cúi đầu rên rỉ, yếu ớt hít thở.Cố họng cậu đau quá rồi, giống như có một đám kiến lửa đang bò loạn trong đó, thật sự không thể phát ra âm thanh gì nữa.
Cửa được mở ra , Lâm Li đi vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, mắng: “Chết tiệt, con mẹ nó mày định hại chết anh à? Không phải đã nói là đừng làm thật sao? Thao, người trước mắt là người mày có thể động vào sao?”
Lâm Li đè gã xuống đất cho hai quyền, hiện giờ quan trọng nhất không phải là dạy dỗ tên này. Nó rồi cũng chẳng thoát được đâu. (chí lý quá :3)
Lâm li gọi Đỗ Nhược hai tiếng: “Đỗ Nhược, nghe thấy tôi không? Đỗ Nhược, mở mắt ra đi.”
Đỗ Nhược mở mắt ra, rồi lại đẩy tay hắn ra, nở nụ cười: “Như thế nào, hiện tại lại tới đây làm người tốt rồi?” Giọng nói của Đỗ Nhược còn đang phát run, nhưng Lâm Li vẫn có thể nghe rõ ràng.
Lâm li chạy nhanh ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương. Đỗ Nhược cùng với những tiểu tình nhân khác của Trần Vũ Dương trước đây không giống nhau. Lúc này mà Trần Vũ Dương thật sự tới, Đỗ Nhược nếu thực sự xảy ra vấn đề gì thì xong rồi.
Trần Vũ Dương nhìn điện thoại, là Lâm Li. Hắn nghĩ, đúng như hắn dự đoán, hẳn Đỗ Nhược lúc này đã sớm sợ tới mức khóc lóc thê thảm rồi. Trần Vũ Dương kìm lòng không được, khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ: tôi đây xem như là đã thương em rồi. Nếu là người khác thì hẳn sẽ không chỉ là dọa thôi đâu.
Vừa nghe điện thoại, biểu tình Trần Vũ Dương lập tức thay đổi, hàn khí từ người hắn bắt đầu tỏa ra, lan ra cả không khí bên ngoài, làm những người trong phòng họp cũng là có chút phải rùng mình.
“Tôi sẽ tới ngay.” Trần Vũ Dương cúp điện thoại, nói với những người khác: “Hôm nay đến đây thôi, Giang Nam lưu lại, những người khác đi ra ngoài.” Giang Nam nghi hoặc ngẩng đầu, nâng nâng gọng kính.
“Đi tìm Long Đằng, nói cho hắn biết, thuộc hạ phạm lỗi, không cần hắn phải dạy dỗ, để tôi tự làm.” Lời nói của Trần Vũ Dương làm cho Giang nam chợt cảm thấy rùng mình.
Trần Vũ Dương cũng là người trong giới ngầm, chuyện này cùng An Viễn giống nhau, đều là công khai bí mật, bằng không cũng sẽ không trở thành những người buôn bán đầu sỏ đến thế.
Lần này, thủ hạ của Long Đằng xảy ra vấn đề, Trần Vũ Dương e là còn muốn phế hắn, còn người kia, Trần Vũ Dương còn muốn tự mình ra tay. Giang Nam cúi đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đỗ Nhược tỉnh lại, Trần Vũ Dương đã đang ngồi ở đầu giường nhìn cậu. Thấy cậu tỉnh, hắn hỏi: “Nhớ kỹ dạy dỗ chưa?”
Thực sự trong lòng cậu còn có chút mong Trần Vũ Dương đối với mình là có tâm ý. Cậu nghe thấy Lâm Li nói không cho gã đàn ông kia làm gì, chỉ là muốn dọa dọa của mình một chút thôi, cho nên mặc dù cậu ngoài miệng nói không tin, nhưng vẫn là đang mong đợi Trần Vũ Dương sẽ không phải là đối với cậu như vậy
Vậy mà bây giờ chính hắn lại nói vậy, coi như là đang tự mình thừa nhận đi. Đỗ Nhược đột nhiên xoay mặt đi, dùng cánh tay che mắt lại.
Trần Vũ Dương lẳng lặng nhìn cậu. Hắn biết Đỗ Nhược đang khóc, nhưng hắn không dám ôm cậu, không biết phải làm sao, bởi vì hắn đang hối hận, đúng vậy, hắn ,Trần Vũ Dương này đang rất hối hận cùng đau lòng.
“Anh vì sao không quan tâm tôi, Trần Vũ Dương, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? ” Đỗ Nhược nói rất nhỏ, nhưng lại làm cho Trần Vũ Dương có chút giật mình, hắn lại nghe thấy Đỗ Nhược nói tiếp: “Tôi rất đau… Roi đánh vào người đau lắm…Về sau không dám nữa …”
Cánh tay cậu che lại hai mắt, đưa lưng về phía Trần Vũ Dương, không để cho Trần Vũ Dương thấy vẻ mặt của cậu.
“Đỗ Nhược…” Trần Vũ Dương đột nhiên vươn tay đem Đỗ Nhược ôm vào trong ngực, hỏi: “Rất đau sao?”
“Rất đau, tôi rất đau… Trần Vũ Dương, tôi thật sự không dám, không dám nữa…” Đỗ Nhược rốt cục nhịn không được, lớn tiếng khóc, vết thương trên người do cậu giãy giụa mà lại bắt đầu phát đau, nhưng hiện giờ, Đỗ Nhược cảm thấy ủy khuất đang chồng chất trong lòng, giờ chỉ muốn phát tiết ra ngoài mà thôi.
“Lần sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.” Trần Vũ Dương giống như thường ngày hôn lên trán cậu, nhìn cậu hiện giờ thật giống một đứa trẻ oa oa khóc lóc trong ngực mình.
Hắn biết Đỗ Nhược kỳ thật rất nhát gan, sự tình hôm nay quả thật đã dọa cậu nhiều rồi. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Đỗ Nhược lại sẽ kích động như vậy.
Đỗ Nhược thật sự sợ, vừa rồi trong mộng, cậu nhớ lại rất nhiều. Lần đầu tiên được bao nuôi, căn phòng nhỏ nhốt cậu, hành hạ tra tấn ngày đêm không dứt…
Roi vọt đêm nay lại làm cơn ác mộng của cậu trở lại, lần lượt từng chút một lại hiện lên, rất rõ ràng. Thật vất vả để quên chuyện đó mà giờ lại nghĩ đến, thống khổ không giảm bớt chút nào, vẫn giống như lúc trước.
Đây thật sự là một cơn ác mộng vô cùng kinh khủng. Đỗ Nhược từng nghĩ, nếu người đàn ông kia không đột tử, nếu Tôn Phiêu Nhiên không đưa cậu ra ngoài, hẳn cậu đã chết trong căn phòng đó rồi.
“Trần Vũ Dương… Nếu anh không thích tôi, hay tức giận tôi chuyện, hãy tìm người trực tiếp giết tôi, đừng làm như vậy nữa. Tôi sợ …” Đỗ Nhược tuy rằng đã trấn tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn như trước không ngừng run rẩy.
Trần Vũ Dương đắp chăn cho cậu: “Sẽ không, thật sự, về sau sẽ không có loại chuyện này xảy ra nữa, tôi hứa.”
Hắn đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Đỗ Nhược, lửa giận trong lòng ngày càng bùng phát, hận không thể đem tên kia ra chém thành trăm mảnh, nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.
Thủ hạ của Long Đằng, có ai dám không sợ chết mà làm như vậy chứ? Tên thuộc hạ kia, nhất định là một gian tế. Gã hẳn là do An Viễn gửi tới, giống như một lời cảnh báo với hắn.