Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!

Chương 18: Chương 18: Rời Đi




CHƯƠNG 18: RỜI ĐI

Editor: Mạc Lam Như

Lúc mọi chuyện kết thúc, Đỗ Nhược đã ngất đi từ lâu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt. Trần Vũ Dương có chút đau lòng hôn lên gương mặt cậu, ôm Đỗ Nhược đi phòng tắm tẩy rửa thân thể.

Nước ấm vừa đủ, nhưng Đỗ Nhược vẫn cảm thấy khó chịu mà rên lên một tiếng, vặn vẹo thân mình. Trần Vũ Dương có cảm giác mình giờ đúng là hết thuốc chữa. Loại cảm tình này, đang dẫn lớn lên, làm hắn có đôi khi không thể khống chế nổi bản thân nữa.

Hắn đưa ngón tay vào phía trong thân thể Đỗ Nhược, chạm nhẹ vào chất lỏng cùng tơ máu đang chảy ra bên ngoài. Thân thể cậu run run, đôi mắt hơi hơi hé mở, có chút khiếp đảm nhìn Trần Vũ Dương.

“Thật xin lỗi, tôi biết sai rồi.” Đỗ Nhược thừa dịp mau chóng nhận sai, mặc kệ là như thế nào, Trần Vũ Dương dù sao cũng đã vì mình mà lo lắng mất cả một ngày.

Trần Vũ Dương ừ một tiếng, dùng khăn bao lấy người cậu, hỏi: “Đỗ Nhược, em thích Đàm Mặc Ngọc sao?”

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, cũng chỉ là tình nhân thôi mà, việc có thích ai hay không, chắc cũng không trọng đâu. Cho nên Đỗ Nhược rất là ăn ngay nói thật, trả lời: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy.”

Sắc mặt Trần Vũ Dương lập tức đen hơn phân nửa, Đỗ Nhược có chút sợ hãi, thân thể lại bắt đầu run rẩy, thầm nghĩ: mình nói gì sai rồi sao? Trần Vũ Dương, con mẹ nó anh cũng quá là biến thái đi, ham muốn chiếm hữu khủng bố đến mức này nữa. Anh không thích tôi, thì cũng phải để tôi đi thích người khác chứ.

Trần Vũ Dương hơi cảm thấy chính mình có chút thất bại, không nghĩ tới Đỗ Nhược thật sự là dám thừa nhận. Hắn hơi nắm chặt tay, nhìn bộ dạng co rúm lại sợ hãi của Đỗ Nhược, không khỏi thở dài, lạnh lùng nói: “Khi nào tôi còn chưa có vứt bỏ em trước, thì đừng để cho tôi phát hiện em và Đàm Mặc Ngọc có gì với nhau, bằng không, hậu quả hẳn em có thể tưởng tượng đến.”

Đỗ Nhược mau chóng gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên.”

Thân thể cả hai đều vô cùng mệt mỏi, nên Trần Vũ Dương ôm Đỗ Nhược lên giường, đắp chăn cho cậu. Đắp chăn xong, Trần Vũ Dương ra ngoài, hút một điếu thuốc.

Hắn cảm thấy hiện giờ đầu óc rất mông lung cùng hỗn loạn. Sau khi nghe Đồ Liên thông báo Đỗ Nhược đã ra ngoài, bao nhiêu bất an và lo lắng đều dồn dập truyền đến.

Trần Vũ Dương chán ghét cảm giác như thế, giống như mình đang bị ràng buộc lại bởi cái gì đó . Cho nên, hắn và Mạc Thanh tuy đã lên giường, nhưng cũng chỉ làm được một nửa, hắn đột nhiên không muốn tiếp tục nữa, gọi điện thoại hỏi Đồ Liên, được thông báo là Đỗ Nhược đã về nhà.

Hắn vừa trở về đã thấy Đỗ Nhược chân trần, đứng ở trước tủ lạnh, cầm trong tay mấy cái rau xanh, há há miệng giống như chuẩn bị cắn Trần Vũ Dương lúc đầu còn có chút phiền chán, đột nhiên có chút rung động, vội vàng muốn có được cậu ngay lập tức.

Chờ hết thảy mọi chuyện chấm dứt, Trần Vũ Dương tỉnh táo lại thì phát hiện ra bản thân đã bị Đỗ Nhược ảnh hưởng quá nhiều. Hắn không muốn như vậy. Hắn cần phải giữ khoảng cách với Đỗ Nhược.

Trần Vũ Dương vứt điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi nói: “Hơn nữa, tôi không thể có nhược điểm được.”

Khi Đỗ Nhược tỉnh lại, Trần Vũ Dương đã đi làm. Đồ Liên như thường ngày, đem bữa sáng vào phòng cho cậu. Đỗ Nhược hơi cựa quậy thân thể, cảm thấy các cơ trên người mệt mỏi rã rời.

Cậu nhớ lại vào buổi sáng, Trần Vũ Dương đã nói: “Hôm nay hãy rời đi. Tiền tôi sẽ chuyển vào trên thẻ của em.”

Đỗ Nhược không kiềm được, trong lòng thầm mắng chửi Trần Vũ Dương một hồi. Không hề báo trước lấy một câu, nói không cần là không cần , chẳng lẽ cũng chỉ là bởi vì cả ngày hôm qua mình không trở về là sẽ vứt bỏ ngay sao?

Đỗ Nhược phát hiện trong lòng mình lại bắt đầu dấy lên cảm giác chua xót, khổ sở vô cùng. Đỗ Nhược tự giễu nghĩ: “Tật xấu đúng là vẫn không sửa được. Ai đối với mình tốt một chút, liền không nhịn được muốn càng nhiều. Thật sự là đã quá tham lam rồi. Hắn chỉ là khách hàng, hiện tại đã đến lúc phải rời đi, mình còn ngồi ở chỗ này bi quan khó chịu làm cái gì nữa.”

Đỗ Nhược đứng lên thu thập hành lý, nhìn bữa sáng trên bàn, cảm thấy một chút cảm giác muốn ăn cũng không có. Cậu dẫn theo rương hành lý xuống lầu, Đồ Liên có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu Đỗ, đây là …”

“Trần Vũ Dương muốn tôi đi.” Đỗ Nhược cúi thấp đầu, thản nhiên nói.

“Xin chờ một chút.” Đồ liền nói, đi tới gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương. Một lát sau, Đồ Liên đi tới bên cạnh Đỗ Nhược, mỉm cười nói: “Cậu Đỗ, tiên sinh nói sẽ gửi tiền vào trên thẻ của cậu, xin cứ yên tâm.”

Đỗ Nhược nắm chặt rương hành lý, ngón tay hơi trắng bệch, giễu cợt nói: “Tôi có cái gì mà lo lắng chứ, chẳng lẽ Trần tiên sinh còn có thể quỵt nợ tôi sao?” Nói xong, cũng không có quay đầu lại liền rời đi.

Cậu tự mình phải khống chế bản thân, muốn ngừng run rẩy lại. Thật sự là quá khó nhìn, Đỗ Nhược che hai mắt ngồi xổm xuống lề đường cạnh trạm xe buýt. Không biết qua bao lâu, Đỗ Nhược lại bắt đầu có chút buồn ngủ.

Đột nhiên luồng khí nóng đập vào mặt, Đỗ Nhược vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trần Vũ Dương từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nhìn cậu: “Theo tôi về nhà.”

Đỗ Nhược rốt cục nhịn không được chửi ầm lên : “Con mẹ nó, anh có bệnh à? Vừa đuổi người ta đi giờ lại …” Đỗ Nhược còn chưa nói hết, ánh mắt Trần Vũ Dương đã quét tới, làm cho Đỗ Nhược lập tức ngậm miệng.

“Sao? Tôi không được thay đổi chủ ý của mình?” Trần Vũ Dương tựa vào xe, đốt một điếu thuốc, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Đỗ Nhược: “Em có muốn đi thì đi thử xem.”

Đỗ Nhược ghét nhất bị Trần Vũ Dương kiểu nắm chắc phần thắng, nhàn nhã như vậy. Chính mình lại chỉ có thể ngoan ngoãn chịu bị hắn khống chế. Xe buýt đúng lúc này đến bến , Đỗ Nhược hừ một tiếng, cũng không quay đầu, mau chóng trèo lên xe buýt.

Trần Vũ Dương lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Li. Lâm Li hơi thở có chút gấp gáp, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ. Trần Vũ Dương thanh âm lạnh lùng nói: “Sáng sớm đã nhiệt tình như vậy, không sợ mệt Giang Nam nhà cậu sao?”

Lâm Li nghe ra được Trần Vũ Dương khẩu khí không tốt, chỉ biết khẳng định là Đỗ Nhược, cậu ta rước phiền toái vào thân rồi. Ngày hôm qua, suốt cả một ngày Trần Vũ Dương đã cho người đi tìm Đỗ Nhược, sáng nay nhất định lại có chuyện rồi đây. Lâm Li thở dài, nói: “Trần tổng, Đỗ Nhược, thằng nhóc này lại chọc tới anh sao?”

Trần Vũ Dương hừ một tiếng, trực tiếp hạ lệnh: “Tìm người theo dõi cậu ấy cho tôi. Nếu là dám quay lại ‘Bóng đêm”, liền cho cậu ấy tiếp khách hàng nào thích SM (sadomasochism:Chứng ác-thống ***, thích bị ngược đãi).” (Anh ác quá >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.