CHƯƠNG 17: TÁC DỤNG DUY NHẤT
Editor: Mạc Lam Như
Trần Vũ Dương vừa đi, Đỗ Nhược đã bắt đầu có chút đứng ngồi không yên. Tôn Phiêu Nhiên cũng không biết bây giờ nên làm cái gì cho tốt.
Đỗ Nhược nếu là người của Trần Vũ Dương, thì cậu tốt nhất là đừng nên nhúng tay vào làm gì. Nói cho cùng, đây là con đường mà Đỗ Nhược đã lựa chọn, cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Mà cho dù Đỗ Nhược không chọn lựa như vậy, Trần Vũ Dương muốn người, chẳng nhẽ lại không được sao.
Hiện tại cũng chỉ cách đợi cho đến một ngày Trần Vũ Dương hết hứng thú cùng chán ghét Đỗ Nhược rồi, khi ấy may ra cậu mới được xem như là tự do.
“Muốn ăn cơm trước không?” Tôn Phiêu Nhiên hỏi.
Đỗ Nhược lắc đầu: “Đồ Liên làm việc năng suất lắm, trong vòng mười phút nhất định sẽ tới ngay, đến lúc đó chưa chắc đồ ăn đã được mang lên đâu.”
Đỗ Nhược vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng quản lí cung kính nói: “Đồ tiên sinh, Trần tổng ở lầu hai, ngài muốn lên đó không?”
Đồ Liên khoát tay, thản nhiên nói: “Không cần, tôi đến tìm một người rồi sẽ đi ngay.” Nói xong, ông liền đi tới chỗ Đỗ Nhược. Đỗ Nhược nhìn Tôn Phiêu Nhiên, ngoan ngoãn đứng lên, đi theo sau Đồ Liên.
Người bên cạnh Trần Vũ Dương, quả nhiên là không đơn giản, Tôn Phiêu Nhiên thầm nghĩ.
Phản ứng của Đồ Liên hôm nay có chút lãnh đạm, Đỗ Nhược không dám tùy tiện mở miệng, chỉ là tò mò hôm nay vì sao Đồ Liên nghiêm túc như vậy. Trong ấn tượng của cậu, Đồ Liên vẫn luôn là một người cẩn thận, ôn hòa. Nhưng hôm nay, thật sự rất im lặng cùng lạnh nhạt.
“Cậu Đỗ, xin cậu không nên tùy tiện đi ra ngoài, sẽ làm tiên sinh lo lắng.”Đồ Liên đột nhiên lên tiếng.
Đỗ Nhược trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, sững sờ trong chốc lát, mới nhỏ giọng giải thích: “Tôi đã nói với bà Tụy rồi.” Đồ Liên ừ một tiếng, sau đó trầm mặc. Không khí bên trong xe lập tức thay đổi, dường như có chút không tự nhiên.
Đỗ Nhược nhỏ giọng hỏi: “Ông không phải đi đón Mộ Tư sao?” Đồ Liên đáp: “Tiểu thiếu gia buổi chiều sẽ không đi học, nơi đó không an toàn. Bọn người An Viễn kia đã bắt đầu hành động.”
Đỗ Nhược đã từng nghe Lâm Li nói qua tên người này, hình như là đối thủ của Trần Vũ Dương. Hai người thực lực cùng lực lượng đều ngang nhau, cho nên Trần Vũ Dương không thể không đề phòng một chút. Chỉ là khi đó Đỗ Nhược cũng chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu, cũng không có để ở trong lòng.
Hiện tại nhớ lại, Đỗ Nhược không khỏi có chút hối hận, chọc ai không chọc, lại cố tình chọc tới Trần Vũ Dương, mình không biết chừng có ngày lại phải làm vật hi sinh oan uổng ấy chứ.
Đồ Liên thấy Đỗ Nhược không lên tiếng, còn nói thêm: “Tiên sinh phái người đi tìm cậu suốt một ngày, vô cùng lo lắng, tuy rằng cậu đã nói với bà Tụy rồi, nhưng cũng khó bảo đảm rằng người của An Viến sẽ không để mắt tới cậu, cho nên kính xin cậu không nên tùy tiện đi ra ngoài.”
Đỗ Nhược nghe vậy mới vội vàng mở di động, phát hiện điện thoại đã tắt từ lâu, màn hình là một mảnh tối đen, không khỏi toát mồ hôi hột, lại liên tưởng tới sắc mặt Trần Vũ Dương cùng màn hình tối thui này thật giống nhau.
Nhưng là Đỗ Nhược lập tức lại nghĩ đến người bên cạnh Trần Vũ Dương, tên là Mạc Thanh đó, không khỏi phản bác: “Trần Vũ Dương làm sao có thể lo lắng tôi được, mới vừa rồi còn cùng cái người tên Mạc Thanh ăn cơm.”
“Mạc thiếu gia cùng tiên sinh là lớn lên cùng nhau, kính xin cậu Đỗ bỏ qua cho.” Đồ Liên khi nghe giọng nói oán trách này của Đỗ Nhược, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Đỗ Nhược cùng Trần Mộ Tư, tâm tư hai người cũng chẳng có gì khác nhau.
“Tôi không có để ý, anh ta có bao nhiêu tình nhân tôi cũng thấy không có vấn đề gì, tôi cũng không có tư cách chuyện này mà. Ông yên tâm đi, tôi làm nghề này lâu như vậy, về điểm này, tôi luôn hiểu rõ.” Đỗ Nhược một bộ dạng huênh hoang, còn dũng cảm vỗ vỗ trong ngực.
Đồ Liên cơ mặt có chút cứng ngắc, nhất thời cũng không biết nên khen ngợi Đỗ Nhược có phải là lòng dạ rộng lớn hay không, rốt cuộc vẫn là oán giận cậu ấy không chịu để tâm tới mọi chuyện một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa vào cửa, Đỗ Nhược liền nhìn thấy Sơ Sơ đang nằm chổng vó trước cửa, Trần Mộ Tư thì đang tức giận ngồi ở một bên. Đồ Liên bế Trần Mộ Tư dậy, đặt lên ghế sô pha, nói : “Tiểu thiếu gia, chuyện này là thế nào?”
Trần Mộ Tư nhào vào lòng Đồ Liên lớn tiếng khóc: “Sơ Sơ cùng Bart chơi đùa, đều không để ý đến cháu. Chỉ có Đồ Liên tốt, vĩnh viễn bên cạnh cháu thôi.” Đồ Liên dịu dàng cười cười, người giúp việc bên cạnh mau chóng lấy khăn lau mặt cho Trần Mộ Tư.
Đỗ Nhược lúc đầu còn đang nhăn mặt, lập tức liền nở nụ cười: “Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” (ý là dạng thuộc loài nào thì cùng chơi với loài ấy)
Trần Mộ Tư hai mắt còn có chút sưng đỏ trừng Đỗ Nhược: “Anh với cha tôi là cùng loại sinh vật sao?” Đỗ Nhược khóe miệng có chút run rẩy, thầm nói: “Chuyện này sao có thể vơ đũa cả nắm như vậy được?”
Đồ Liên cùng Trần Mộ Tư đều đã ăn cơm xong, không biết Đồ Liên là cố ý hay vô ý, bỏ lại Đỗ Nhược, liền ôm Trần Mộ Tư lên lầu.
Lúc này Đỗ Nhược đang lăn qua lộn lại nằm ở trên giường, cũng đói bụng, cảm giác hơi khó chịu, lại cảm thấy không khí trong phòng có chút khô nóng. Vì thế, cậu lấy điều khiển hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng xuống vài nấc.
Chỉ lát sau, Đỗ Nhược buồn chán sắp chết, ngồi dậy. Cậu đang đợi Trần Vũ Dương trở về, chuẩn bị tiếp nhận cơn giận của hắn, nhưng mệt nhọc chờ đợi như thế này cũng làm cho Đỗ Nhược cảm thấy rất chán nản cùng khó chịu.
Mười hai giờ, Đỗ Nhược thật sự đói lắm rồi, liền nhẹ chân lặng lẽ đi xuống lầu. Thấy bên dưới không có người, Đỗ Nhược liền đánh bạo đem sữa trong tủ lạnh đổ ra, ùng ục ùng ục uống mấy ngụm liền. Đỗ Nhược vẫn cảm thấy phía trong bụng trống trơn, nhưng trong tủ lạnh, ngoại trừ thịt bò tươi cùng rau xanh ở ngoài, cũng chỉ còn lại có một ít sữa cùng nước chanh.
Đỗ Nhược cầm rau xanh, nhìn hồi lâu, cửa đột nhiên được mở ra. ‘Tách’ một tiếng, phòng bếp bừng sáng, làm cậu có chút chói mắt. Trần Vũ Dương biểu tình không thay đổi nhìn Đỗ Nhược trợn mắt há hốc mồm đứng ở trước tủ lạnh, trong tay còn cầm rau xanh cùng sữa.
Đỗ Nhược đem mấy thứ linh tinh gì đó trong tay mau chóng nhét hết vào trong tủ lạnh, nhỏ giọng nói: “Anh đã về.”
Trần Vũ Dương ừ một tiếng, sau đó nói: “Trở về phòng, tự mình cởi quần áo.”
Đỗ Nhược ở đây đã lâu như vậy, Trần Vũ Dương đây là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu này, ngoại trừ lần đó, ở bên trong thang máy, Trần Vũ Dương cũng không còn có chạm qua cậu nữa, nhưng đêm nay … Đỗ Nhược biết, mình thật đã chọc cho Trần Vũ Dương tức giận rồi.
Lần đầu tiên lên giường cùng Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược cũng đã khắc sâu cảm nhận được Trần Vũ Dương mãnh liệt giữ lấy, và thói quen không thích đồ đạc của mình bị nhiễm mùi vị của người khác, nhưng lúc này đây, cậu không chỉ có một ngày chưa về, mà còn bị Trần Vũ Dương hiểu lầm có quan hệ với Tôn Phiêu Nhiên, kiểu này, chắc cậu chết chắc rồi.
Đỗ Nhược bò lên giường, áo ngủ vốn đã buông lỏng, nay Đỗ Nhược chỉ kéo một chút liền được cởi ra. Sau đó, cậu nằm ở trên giường, im thin thít nhìn trần nhà.
Đèn đã tắt rồi, nhưng ánh trăng từ phía ngoài chiếu vào, làm cho bên trong vẫn luôn có ánh sáng. Tù phòng tắm truyền đến tiếng nước, làm cho Đỗ Nhược không thể tập trung tinh thần. Điều hòa đã bật ở mức thấp nhất, Đỗ Nhược cứ như vậy mà trắng trợn nằm ở trên giường, nhịn không được rùng mình một cái.
Trần Vũ Dương lau tóc, liếc mắt nhìn Đỗ Nhược trên giường một cái, tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, lập tức liền đè lên người cậu. Trần Vũ Dương tuy rằng đã tắm xong, nhưng Đỗ Nhược biết hắn đã uống rất nhiều rượu.
Trần Vũ Dương tiến vào vô cùng cấp thiết, không có dạo đầu dịu dàng, chỉ có vội vàng phát tiết dục vọng. Đỗ Nhược chôn mặt vào gối đầu, không dám lên tiếng.
Vừa mới tiến vào, Trần Vũ Dương đã bắt đầu bắt đầu chuyển động, vừa nhanh vừa vội, trên trán Đỗ Nhược giờ đều là mồ hôi. Nếu là ngày thường, cậu sớm mà bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng là vẻ mặt âm trầm của Trần Vũ Dương cho cậu sợ hãi, Đỗ Nhược cảm thấy Trần Vũ Dương phía sau mình lúc này thật xa lạ.
Sáng sớm hôm nay lúc ra cửa còn dịu dàng hôn hôn gương mặt cậu, vậy mà bây giờ, đến liếc mắt một cái cũng không có, chỉ có luật động liên tục, như là vội vàng muốn phát tiết dục vọng của mình, làm cho Đỗ Nhược thực sự rất sợ hãi.
Nhưng Đỗ Nhược cũng biết, tác dụng duy nhất của mình với hắn dù sao cũng là ở trên giường, Trần Vũ Dương bao nuôi mình cũng dù sao cũng chỉ là để là phát tiết dục vọng mà thôi. Đây hết thảy đều không có gì không đúng.
Đỗ Nhược nhắm hai mắt lại, cắn một góc gối đầu, trên trán lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, môi cũng có chút run lên, một tia khoái cảm đều không có. Trần Vũ Dương thậm chí ngay cả đồ bảo vệ đều không mang vào.
Đêm rất dài, thời gian tựa hồ như đọng lại. Giờ khắc này sao mãi còn chưa chấm dứt? Đỗ Nhược đau đến muốn ngất đi, nhưng Trần Vũ Dương vẫn như cũ, cứ như vậy mà liên tục cả đêm …