Bờ môi chuẩn hàng cao cấp giảm giá, quả thực là niềm mơ ước không hề nhỏ bé đối với kẻ thường xuyên săn sale of như cô.
Nhược San bàng hoàng mở to đôi mắt, chưa kịp phản ứng gì, thì Hoắc Tần Phong đã đẩy nhanh đầu lưỡi vào miệng của cô, mút lấy cánh môi mềm mại, ướt át. Đầu lưỡi thuần thục vừa uyển chuyển dịu dàng, có lúc lại nhanh nhẹn, gấp gáp. Khiến Nhược San chỉ biết ngây người để mặc Hoắc Tần Phong càn quấy.
“Nụ hôn của anh ta, rất khác với Nguyệt Dực, nó như có mê lực hút cạn đi sinh khí của mình vậy. Biết rằng bản thân rung động với Nguyệt Dực, nhưng khi anh ấy chạm đến, lại chỉ thấy sự sợ hãi, bất an. Còn đối với kẻ mình vốn không ưa, cảm giác lại hoàn toàn khác lạ. Tim rõ ràng là của mình, mà lại đập loạn nhịp vì kẻ khác, đúng là thứ đồ phản chủ mà”
Đến lúc biết cơ thể đang dần phối hợp với Hoắc Tần Phong, thì Nhược San hoảng loạn đưa tay đẩy mạnh Hoắc Tần Phong ra. Nhưng càng chống đỡ, Hoắc Tần Phong càng điên cuồng tiến vào, mỗi lúc gấp gáp điên dại hơn.
“Ưm..m...mmm....” Nhược San không ngừng rên lên đầy dụ hoặc.
Tứ chi Nhược San trở nên mềm yếu, run rẩy. Hô hấp bị Hoắc Tần Phong cướp trọn khiến khuôn mặt cô nóng bừng, hơi thở mỗi lúc một yếu đi. Đến khi Nhược San không còn sức vùng vẫy được nữa, Hoắc Tần Phong mới thong thả rời khỏi môi cô, thì thào phả nhẹ bên tai.
“Uyển Đồng, ăn trực tiếp thế này, ngon không?”
“Cái...cái... gì...ngon....?”
“Nước miếng.”
“Đồ bỉ ổi!”
“Hay nữa nhé?”
“Cút!”
Nhược San lùi về sau, lấy tay che đi cánh môi bị hôn đến sưng đỏ. Ánh mắt lòng sọc, nhìn vào vẻ mặt biến thái của Hoắc Tần Phong.
“Uyển Đồng, cô muốn tôi tránh xa, tôi càng cứ thích chen chân vào giữa cô và hắn đấy. Muốn tôi huỷ hôn, tôi lại càng muốn dày vò cô hơn đấy. Để xem cô sẽ làm gì được tôi?”
“Đồ thần kinh, nếu rảnh đến mức đó, thì tới AJP tìm việc làm cho bận đi.”
Hoắc Tần Phong khởi động xe, nhanh đóng đạp ga rời khỏi Hoắc gia, ánh mắt chứa đầy sự ranh mãnh.
“Đúng là tôi đang rảnh đây, tiện thể ghé nhà cô hoạt động tay chân một chút.”
Nghe Hoắc Tần Phong nói, Nhược San cau mày, nhìn anh ngờ vực hỏi: “Anh định làm gì? Đánh nhau với Nguyệt Dực sao?”
“Đúng rồi đấy!” Hoắc Tần Phong trơ trẽn thừa nhận.
“Anh bị ngứa tay hả? Nguyệt Dực là thư ký của tôi, liên quan quái gì đến anh mà anh đòi tìm anh ấy gây sự.”
“Uyển Đồng, tôi không những ngứa tay, mà còn ngứa cả người nữa. Cô còn dám bênh vực tên đó trước mặt tôi, tôi lập tức lột sạch đồ trên người cô.”
“Anh...” Nhược San ấm ức đến độ cứng cả họng, dù sao hắn cũng là chồng chưa cưới của Bạch Uyển Đồng, lại là loại nam nhân to cao, lực lưỡng. Chọc giận hắn, không chừng lại bị hắn thịt luôn trên xe thì bỏ mẹ.
Cuối cùng, cô cũng nuốt trôi cục tức xuống, bình tĩnh phân trần:
“Nguyệt Dực, không phải ở cùng tôi, chỉ là hàng xóm cạnh nhà mà thôi.”
Hoắc Tần Phong đang chăm chú lái xe, nghe cô cụp đuôi giải thích, liền nhếch miệng giễu cợt: “Hay thật! Hàng xóm tối lửa tắt đèn, lại đè nhau ra không chừng.”
“Hoắc Tần Phong! Anh vừa phải thôi, tại sao trong đầu anh lúc nào cũng toàn chứa những thứ đồi bại như thế?”
Đột nhiên Hoắc Tần Phong bật cười hứng thú.
“Haha, Uyển Đồng, so với loại phụ nữ dowload một lúc liền 16 bộ phim xxx về máy tính của tôi, thì ai mới là người đồi bại hơn.”
Đến lúc này, Nhược San thật sự đuối lí, ai bảo cô lúc đó hứng lên làm càn cơ chứ. Cuối cùng, cố gắng giữ nét mặt bình thản, kiên nhẫn giải thích.
“Thật ra tôi và thư ký Nguyệt Dực không hề có mối quan hệ nào mờ ám cả, anh đừng tự mình suy diễn lung tung nữa có được không?”
“Tôi hy vọng lời cô nói là thật.”
Đột nhiên, Nhược San trở nên trầm lặng, ánh mắt phức tạp nhìn ra bên ngoài đường phố, cô cất giọng với nhịp chậm hơn.
“Hoắc Tần Phong...”
“Chuyện gì?”
“Anh...có yêu Bạch Uyển Đồng không?”
Hoắc Tần Phong thoáng chút bất ngờ, sau đó rất nhanh nhếch miệng mỉm cười.
“Nực cười, cô đang hỏi cứ như cho người khác vậy?”
“Thì tôi đang hỏi cho mình đó, anh cứ trả lời đi!”
Quả thực câu hỏi này khá bất ngờ với Hoắc Tần Phong. Đổi lại là trước kia, anh sẽ không cần suy nghĩ mà lắc đầu. Nhưng bây giờ thì lại khác. Lúc đầu, gặp lại Uyển Đồng sau thời gian dài, anh liền cảm thấy sự khác lạ cũng như sức hút mãnh liệt từ cô. Cô càng muốn chạy trốn, anh lại càng muốn quấn lấy. Liệu đây có phải là yêu hay không anh cũng không thể xác định được, chỉ biết trái tim hình như có chút gì đó rung động, quyến luyến. Cuối cùng, anh lạnh lùng đưa ra câu trả lời của mình.
“Hỏi - làm - gì?”
Nhược San nhất thời hụt hẫng, thở dài: “Nếu vậy, đợi đến khi anh xác định được tâm ý của mình, và thật sự muốn kết hôn cùng tôi. Trước lúc đó, chúng ta đừng gặp nhau nữa được không?”
“KÉTTTT” chiếc xe đột ngột phanh gấp giữa đường.
Bây giờ cô mới thầm cảm ơn người chế tạo ra cái dây an toàn này. Nếu không, bảo hiểm lại vì cô mà mất đi một số tiền lớn. Nhược San hai tay nắm chặt dây an toàn, hoảng hốt thở gấp.
“Hoắc Tần Phong, anh bị điên hả? Chúng ta đang trên đường cao tốc đấy, anh mau chạy xe nhanh đi!”
“Tại sao?”
Mặc kệ tiếng còi xe ỉnh ỏi phía sau, Hoắc Tần Phong vẫn bình thản hỏi Nhược San, mà không có ý định chạy tiếp.
“Hoắc Tần Phong, anh mau chạy xe đi, chúng ta đang cản trở giao thông kìa!
“Tôi đang hỏi cô là tại sao?”
Thật hết nói với con người ngang tàng này, nếu không cho anh ta câu trả lời, nhất định anh ta sẽ không chịu rời đi mất.
Nhược San cau có nhìn lên Hoắc Tần Phong.
“Vì tôi không biết mình có yêu anh hay không? Nên tôi và anh cần có thời gian để xác định lại điều đó. Nếu sau này anh vẫn muốn cưới Bạch Uyển Đồng, là tôi đấy! Thì chúng ta kết hôn, còn không. Chúng ta giải tán.”
“Giờ anh đi được chưa?”
Hoắc Tần Phong nghe xong liền cười nhạt, mới đạp ga rời đi.
“Tôi không thích! Tại sao tôi phải nghe lời cô, muốn đi đâu, gặp ai là quyền của tôi. Không tiếp xúc, sao biết được có yêu hay không?”
Nhược San nghe Hoắc Tần Phong nói vậy, lại xuôi tai ngây ngốc gật đầu: “Ừm, cũng có lí.”
Làm Hoắc Tần Phong liếc mắt trông thấy dáng vẻ dễ thương ấy, không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Cuối cùng, dự định đuổi khéo Hoắc Tần Phong tránh xa mình, trước khi Bạch Uyển Đồng tỉnh dậy đã hoàn toàn thất bại. Cô chỉ sợ lâu ngày lửa gần rơm, cháy cả rừng. Không những vậy, ai lửa, ai rơm vẫn còn không dám đoán nữa.
Xe Hoắc Tần Phong dừng lại trước hồ nước nhân tạo lớn, đối diện với toà nhà cao cấp. Lúc này, xung quanh chỉ còn lác đác vài người ở khu chung cư, cùng vài chiếc xe qua lại. Nhược San bước ra bên ngoài, miễn cưỡng đưa tay tạm biệt Hoắc Tần Phong, sau đó bước qua con đường phía trước để vào trong toà nhà.
Hoắc Tần Phong mới đi được một đoạn, thì phát hiện ra chiếc điện thoại của Nhược San vẫn còn trên xe của mình. Anh liền vội vàng đánh lái, lao thẳng về phía trước.
Từ xa chạy đến, Hoắc Tần Phong liền trông thấy cảnh Nhược San cúi người nhặt thứ gì đó, rồi nhanh nhẹn đưa cho người đàn ông đang chuẩn bị bước vào xe. Chỉ trong tích tắc, cửa phía sau bật mở, một cánh tay to khoẻ túm chặt lấy tay Nhược San, kéo mạnh cô vào bên trong, rồi nhanh chóng phóng đi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hoắc Tần Phong như bị ai đó cướp mất. Tâm trí tràn ngập sự sợ hãi, anh nghiến chặt răng, tì mạnh vào vô lăng rồi đạp ga đuổi theo.