Nghe xong, đám người hầu đều không nhịn được mà bật cười. Vẻ mặt nghiêm túc của Lão Hoắc gia cũng chợt biến mất, bà vui vẻ nói:
“Thôi bỏ qua đi, đừng suy nghĩ nữa, ta cũng không hiểu ý nghĩa của nó là gì đâu, tiện tay mua một tấm treo chơi vậy thôi mà.”
Đến lượt Nhược San và Hoắc Tần Phong nghệt mặt vì độ lầy của Lão Hoắc gia. Đột nhiên, bà cầm lấy tay Nhược San, ôn nhu nói:
“Uyển Đồng, cháu thật thà lắm! Không biết thì nói không biết, chẳng phải bịa ra rồi lí thuyết này nọ như bọn họ, nghe thật giả tạo.”
Nhược San cúi đầu e ngại.
“Cảm ơn người, thật ra lúc mới bước vào cháu đã rất lo sợ, còn nghĩ người sẽ trừng mắt dọa cháu như thế này, và sau đó sẽ nói: Bạch Uyển Đồng, cô đừng tưởng bước chân vào Hoắc gia dễ dàng, cô không qua được cửa của tôi đâu.”
Vừa nói Nhược San vừa trợn ngược mắt, điệu bộ cánh tay đưa ra giống hệt với mấy phu nhân giàu có. Khiến Lão Hoắc gia cười lớn, gật đầu liên tục.
“Ai da, ta trông dữ như thế sao?”
“Là cháu tưởng tượng ra thôi ạ.”
Sau tràng cười thoải mái, đột nhiên ánh mắt Lão Hoắc gia trùng xuống, nghiêm túc cất lời: “Uyển Đồng, ta có chuyện này muốn nói trước với cháu.” Khiến Hoắc Tần Phong đứng bên cạnh liền có chút bất an.
“Người cứ nói đi ạ!”
“Thật ra hôn sự của hai đứa là do cha mẹ các cháu tự định đoạt. Hoắc Tần Phong mặc dù trên danh nghĩa là chủ tịch AJP, nhưng tài chính lại không được quyền nắm giữ. Nếu như ta muốn giải trừ mối liên hôn này, cháu có đồng ý hay không?”
Không những Nhược San mà ngay cả Hoắc Tần Phong cũng đều vô cùng bất ngờ “Bà nội bà định bày trò gì đây? Chẳng phải trước đó còn thúc ép mình, sao bây giờ lại đòi huỷ bỏ, như thế là ý gì?”
Bỏ qua hai gương mặt ngơ ngác, Lão Hoắc gia tiếp tục cất lời:
“Đương nhiên, ta sẽ không để cho cháu phải thiệt thòi, hãy ra một cái giá đi.”
“10 tỷ USD ạ!”
“Này! Bạch Uyển Đồng, sao cô dám ra giá thế hả?” Hoắc Tần Phong tức giận quát lên, trong khi đó Lão Hoắc gia thì có chút kinh ngạc.
“Uyển Đồng, cháu nhanh như vậy đã nghĩ xong rồi sao.”
Nhược San điềm nhiên gật đầu:“Vâng ạ!”
Lão Hoắc gia nâng chén trà lên, mỉm cười.
“Vậy thôi! Ta chúc hai cháu hạnh phúc, hôn sự này không huỷ nữa.”
Nhược San hoảng hốt nhìn Lão Hoắc gia, vừa rồi còn tưởng giúp được cho Bạch Uyển Đồng một món hời lớn, sao bây giờ Lão Hoắc gia nhanh như vậy đã lật kèo rồi, không lẽ Hoắc Tần Phong không đáng giá như thế?
“Bà nội, người đùa con đó phải không?”
Lão Hoắc gia bật cười thích thú: “Không vậy, làm sao ta biết trong mắt con, cháu trai đáng thương của ta đáng giá bao nhiêu. Hoá ra, chỉ có mình Tần Phong là thích cháu thôi sao?
“Thích? Không phải đâu ạ!”
“Không phải đâu bà nội.”
Cả hai đồng loạt xua tay.
Lão Hoắc gia càng được đà tấn công.
“Hai đứa, đã xảy ra “chuyện đó” chưa?”
Bị nói trúng chuyện bí mật, mặt Hoắc Tần Phong và Nhược San đột ngột cứng đơ, lấm lét nhìn nhau.
“Chuyện…chuyện gì cơ ạ?”
“Chuyện vợ chồng chứ còn gì nữa.”
“Cái đó...”
Nhược San ấp úng không nói lên lời, thì Lão Hoắc gia vội vàng cầm lấy tay cô lên tiếng.
“Vậy là xảy ra rồi phải không? Uyển Đồng chuyện đó được bao lâu rồi? Cháu có thấy trong người khác lạ hay khó chịu chỗ nào không? Đã đi khám bác sĩ chưa?”
Nhược San hoảng sợ với tốc độ tấn công mạnh mẽ của Lão Hoắc gia, nhất thời chưa kịp ứng phó nỗi.
“Bà nội! Chúng cháu vẫn chưa....chuyện đó... vẫn chưa xảy ra.”
Nghe Nhược San nói, Lão Hoắc gia chầm chậm rời khỏi tay cô, nhìn Hoắc Tần Phong với ánh mắt khinh thường.
“Thật là kém cỏi. Đừng để đến lúc ta nhắm mắt xuôi tay, vẫn không thấy nổi mặt chắt của ta.”
Hoắc Tần Phong vội vàng tiến tới, đưa tay ôm lấy hai bên vai Lão Hoắc gia, giọng nhẹ nhàng nũng nịu.
“Bà yên tâm, nguyên liệu mang tên chắt thì không thiếu, quan trọng là nhà máy có chịu sản xuất hay không?”
Nói rồi Hoắc Tần Phong quay đầu nhìn về phía Nhược San, ánh mắt kèm theo tia cảnh cáo, bất giác khiến cơ thể cô run lên.
“Tần Phong, hai đứa mau chóng kết hôn đi, ta sợ mình không đợi được nữa đâu.”
Đáy mắt Lão Hoắc gia chợt ánh lên tia lo sợ, từng lời nói ra đều mang theo tâm trạng buồn bã. Nhược San không muốn bà mất vui, liền mỉm cười dỗ dành.
“Bà nội, người nhất định sẽ sống thật lâu, đến lúc đó con sẽ sản xuất ra một đàn chắt, để chúng suốt ngày chạy nhảy xung quanh người.”
“Haha...con bé này, định biến thành heo hả, mỗi năm một đứa là được rồi.”
“Vâng, vâng, vậy thì mỗi năm một đứa ạ!”
Thấy Hoắc Tần Phong nhìn cô mỉm cười, trong lòng cô bất chợt lại cảm thấy chua xót. Có kết hôn, cũng là Bạch Uyển Đồng kết hôn. Có lấy Hoắc Tần Phong, cũng là Bạch Uyển Đồng lấy. Có sinh con cho anh ta, cũng là Bạch Uyển Đồng sinh. Gọi một tiếng “bà nội”, cũng là Bạch Uyển Đồng gọi. Cô bây giờ hay sau này, một chút cũng không có quan hệ gì với họ. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng lại có cảm giác day dứt, khó chịu.
“À! Mau đưa Uyển Đồng đi thăm cha mẹ cháu nhanh đi! Chắc là họ đợi lâu lắm rồi đấy!”
Nghe lời Lão Hoắc gia thúc giục, Hoắc Tần Phong liền ra hiệu cho Nhược San rời đi. Nhanh chóng cô lại trở về dáng vẻ căng thẳng, lo sợ cho màn ra mắt tiếp theo. Nhưng không thể ngờ được là Hoắc Tần Phong lại đưa cô đến một từ đường lớn, vô cùng rộng rãi, nguy nga.
Cô bất ngờ bước theo Hoắc Tần Phong vào bên trong. Trước mặt Nhược San lúc này là di ảnh và bài vị của vợ chồng Hoắc gia, điều làm cô kinh ngạc là hai người họ đều tạ thế cùng một ngày.
“Họ bị tai nạn, mất từ khi tôi còn bé.”
Bỗng tiếng Hoắc Tần Phong trầm ấm vang lên, giải đáp khúc mắc trong lòng cho Nhược San. Nhược San sau khi thắp xong nén nhang cho hai người, liền len lén đưa mắt nhìn sang Hoắc Tần Phong đồng cảm “Hoắc gia rộng lớn, lại chỉ còn lại hắn và bà nội, kể ra cũng thật đáng thương.”
Bước qua màn chào hỏi, Lão Hoắc gia liền giữ Nhược San ở lại cho đến tận bữa tối. Còn lén sai Long Phi hạ thuốc ngủ vào rượu của Nhược San. Nhưng chẳng hiểu Long Phi làm ăn ra sao, mà rượu của Nhược San lại chẳng phát huy chút tác dụng nào. Trái lại, còn khiến Long Phi ăn cơm xong, liền đánh một giấc đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Mãi đến 10 giờ tối, thấy tâm trạng Nhược San có vẻ bất an, nôn nóng. Lão Hoắc gia biết không thể giữ cô thêm được nữa, đành gọi Hoắc Tần Phong lái xe đưa cô về.
Vừa ngồi vào xe, cài được dây an toàn xong thì Nguyệt Dực gọi tới, Nhược San không kịp suy nghĩ gì mà vội vàng bắt máy.
“Nguyệt Dực à! Tôi đang trên đường về, anh cứ đi ngủ trước đi, đừng đợi tôi.”
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong giật lấy chiếc điện thoại trên tay Nhược San, bình thản nói:
“Nếu không muốn tôi đổi thư ký khác cho Uyển Đồng, thì anh nên biết điều một chút.”
Nguyệt Dực nắm chặt điện thoại trong tay, bóng dáng cao lớn đứng nhìn ra bên ngoài thành phố xa hoa.
“Hoắc tổng, là tôi lo cho tiểu thư.”
“Không cần phải lo, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi tự khắc biết cách chăm sóc.”
“Vậy phiền Hoắc tổng đưa tiểu thư về sớm, sáng mai cô ấy còn có cuộc họp quan trọng ở Bạch Lâm.”
Nguyệt Dực vừa dứt lời, thì Hoắc Tần Phong đã ngang ngược tắt máy, khiến Nguyệt Dực tức giận, ném chiếc điện thoại xuống sàn, gằn lên từng chữ: “Hừ, hắn một câu vợ chưa cưới, hai câu vợ chưa cưới, rốt cục hắn muốn làm gì, lẽ nào đã thực sự yêu Nhược San. Không thể được. Hoắc Tần Phong, tôi không cho phép.”
Hoắc Tần Phong sau khi ngắt điện thoại liền tức bực tức ném nó trên xe, Nhược San còn chưa kịp hỏi tội anh, thì anh đã quay qua nắm chặt lấy tay cô chất vấn.
“Bạch Uyển Đồng, cô ở cùng một nhà với hắn ta sao?”
Đột nhiên thấy Hoắc Tần Phong trở nên giận dữ như vậy, trong lòng Nhược San không tránh khỏi có chút run sợ, tuy nhiên cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Liên quan gì đến anh?”
“Cô là vợ chưa cưới của tôi, lại ngang nhiên ở chung nhà với người đàn ông khác. Còn dám nói tôi không liên quan, cô xem tôi là gì hả?”
“Nguyệt Dực là thư kí của tôi.”
“Thư kí không có nghĩa là có quyền ở chung, càng không có quyền hỏi xem cô đang ở đâu? Về hay chưa? Cô rốt cục vẫn là loại phụ nữ lẳng lơ, phóng túng. Uổng công tôi đã hạ mình vì cô, thật là dơ bẩn.”
Trước những lời nhục mạ của Hoắc Tần Phong, Nhược San không nhịn được mà cúi xuống cắn vào tay Hoắc Tần Phong một cái.
“Á! Cô phát bệnh rồi hả?”
“Tôi thế đó! Lẳng lơ đó, phóng túng đó, dơ bẩn đó. Vậy phiền anh tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Nếu đã không yêu Bạch Uyển Đồng, thì đừng tìm cách đến gần tôi.”
“Cô...”
Không thể nói lại, Hoắc Tần Phong giận dữ đè Nhược San ra mà hôn.