CHƯƠNG 85: ĐÃ KHÔNG THỂ TRỞ LẠI NHƯ LÚC TRƯỚC
“Tiểu Á, đừng đi —–“
Từ lúc bác sĩ gia đình đến giúp Mộ Dung Lăng Phong băng bó lại vết thương cho tới lúc quản gia cùng bác sĩ đi ra ngoài, Mộ Dung Lăng Phong từ đầu đến cuối đều cầm chặt tay Từ Trạch Á, rất sợ buông lỏng tay thì Từ Trạch Á sẽ rời đi.
“Cái kia, chú trước buông tôi ra đi, tôi đi lấy cho chú ly nước” Bởi vì trong phòng chỉ còn lại cậu và Mộ Dung Lăng Phong hai người, Từ Trạch Á cảm thấy có điểm xấu hổ, mà Mộ Dung Lăng Phong vẫn không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng lại ôn nhu
“Đừng đi, Tiểu Á —-” Mộ Dung Lăng Phong như trước gắt gao cầm tay Từ Trạch Á
“Tôi không đi, tôi chỉ là ——
“Tiểu Á, thực xin lỗi” Mộ Dung Lăng Phong áy náy nói, vươn tay ra nhẹ xoa mặt Từ Trạch Á, còn có cổ, còn cả vết thương anh lưu lại, đây cũng là lầu đầu tiên anh nhìn đến vết thương anh lưu lại trên cổ Tiểu Á mà anh yêu nhất, vết thương đã qua vài ngày mà nhìn vẫn còn ghê người đến như vậy, có thể thấy được anh nhẫn tâm đến cỡ nào, tàn nhẫn đến cỡ nào
“Cái kia, đã không sao rồi” Từ Trạch Á né tránh tay Mộ Dung Lăng Phong, kéo kéo cổ áo lên, có lẽ là đã lâu không bị Mộ Dung Lăng Phong chạm qua, bỗng nhiên cảm giác có chút khẩn trương cùng bối rối
“Baba thực đáng chết, baba thực sự là thằng khốn, tẫn nhiên đối với con —–” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa đập đầu chính mình, nếu có thể anh thật muốn dùng hết thảy để bù đắp thương tổn mà anh đã làm với Tiểu Á, chính là anh biết đó là không thể nào, nếu thương tổn người khác cũng có thể bù đắp như vậy thì sẽ không có thứ gì gọi là tổn thương.
“Chú —– không cần như vậy” Từ Trạch Á vội vàng cầm lấy hai tay Mộ Dung Lăng Phong, sợ Mộ Dung Lăng Phong lại làm cho vết thương trên đầu vỡ ra, vốn lúc nãy đã nứt ra một lần rồi, bác sĩ cũng nói nếu lại vỡ ra sẽ nghiêm trọng
“Tiểu Á, baba biết baba không có tư cách cầu xin con tha thứ, nhưng xin con cho baba một cơ hồi bù đắp sai lầm có được không?” Cầm chặt tay Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong khẩn cầu nói
Tha thứ? Kỳ thật cậu đã sớm tha thứ cho chú ta, chính là cho dù cậu có tha thứ thì bọn họ cũng không thể trở lại như lúc trước được nữa, quá khứ hết thảy cũng chỉ có thể nhớ lại, mà về sau bọn họ vĩnh viễn chỉ là hai người xa lạ, mỗi người mỗi phương có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại.
“Tiểu Á, coi như baba van con có được không?” Mộ Dung Lăng Phong đáng thương nhìn Từ Trạch Á, biểu tình thành khẩn lo lắng lại chờ mong.
“Tôi đã sớm tha thứ cho chú, chỉ là chúng ta cũng không thể trở lại như lúc trước được nữa” Từ Trạch Á biết lúc này cậu không nên nói những lời kích động Mộ Dung Lăng Phong, chính là hiện tại không nói cậu sợ về sau không có cơ hội, đối với sau này cậu cũng đã sớm tính toán
“Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong run rẩy đem hai tay Từ Trạch Á nắm trong lòng bàn tay, “Tiểu Á, con vẫn không chịu tha thứ cho baba sao?
“Giữa chúng ta đã không còn tha thứ hay không nữa rồi, chú hẳn cũng rõ ràng tôi không phải người đó, càng làm không được thế thân cho người, mà tôi cũng không muốn làm thế thân cho bất cứ người nào, tôi chỉ muốn làm chính tôi” Từ Trạch Á kiên định nói nhưng mỗi câu cậu nói trong lòng cậu liền quặn đau một chút, cậu không muốn tin tưởng, càng không nguyện ý tin tưởng, nguyên lai cậu vẫn đều là thế thân của người khác, mà người kia không phải ai khác chính là baba của cậu
“Không phải, Tiểu Á, không phải như thế, con hãy nghe baba nói, không phải như con nói đâu, thật sự không phải ——-” Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột nói, lại kích động nắm chặt hai tay Từ Trạch Á
“Đau —– đau quá —-” Từ Trạch Á nghĩ muỗn rút tay ra lại bị Mộ Dung Lăng Phong nắm thật chặt, cậu biết Mộ Dung Lăng Phong bởi vì lời cậu nói mà trở nên kích động, cho nên mới ——-
“Thực xin lỗi Tiểu Á, làm đau con sao? Baba —– thực xin lỗi —- baba thực đáng chết” Mộ Dung Lăng Phong vừa mắng mình vừa cẩn cẩn dực dực đem hai tay Từ Trạch Á đặt ở bên môi nhẹ nhàng mơn trớn
“Tôi —- không có việc gì —–” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong cẩn thận như vậy, tựa hồ sợ một động tác một câu nói cũng làm thương tổn cậu, nhưng mà cậu không có yếu ớt như vậy, chính là khi nào thì người này đã bắt đầu tìm mọi cách che chở cho cậu, bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, bắt đầu từ bữa cơm tối lần đó, nam nhân này cũng đã đem cậu đặt ở trong lòng bàn tay
“Tiểu Á, hãy nghe baba nói được không?” Nhìn Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu lại bi thương nhẹ giọng nói
“Được” Từ Trạch Á gật gật đầu
“Thời điểm tháng sáu baba đi A thị công tác, cũng là thời điểm lần đầu tiên gặp con, baba lúc ấy xác thực rất kinh hãi, bởi vì khuôn mặt này của con cùng An Bình quá giống nhau, sau đó baba cho người điều tra tư liệu về con, biết con là con của An Bình hơn nữa cuộc sống sinh hoạt chỉ có hai mẹ con con, cho nên baba liền tiếp cận mẹ con, sau đó cùng mẹ con kết hôn, nhưng là baba cùng mẹ con cái gì cũng không có phát sinh, chúng ta ngày đó nhận được giấy chứng nhận kết hôn vốn là đi hưởng tuần trăng mật, sau lại bởi vì công ty có chút việc cho nên baba cũng không có đi, đương nhiên baba rất cao hứng, bởi vì như vậy baba có thể cùng con hai người một mình ở chung ———
A thị? Từ Trạch Á biết rõ đó là nơi cậu cùng mẹ sinh sống mười sáu năm qua, nếu không gặp Mộ Dung Lăng Phong có lẽ bọn họ bây giờ vẫn còn sinh sống ở đó.
“Mới lúc đầu baba coi con là thế thân của An Bình, thế nhưng mà dần dần baba phát hiện cho dù con cùng An Bình bộ dáng rất giống nhau, nhưng tính cách hai người một chút cũng không giống, An Bình xúc động quật cường mà con lại đơn thuần thiện lương dịu dàng, dần dần baba phát hiện qua con baba không còn thấy bóng dáng của An Bình nữa, càng lâu baba biết rõ baba coi con chính là một người gọi là con của An Bình, phát hiện điều này baba cũng rất sợ hãi, baba sợ baba sẽ quên An Bình, baba sợ hãi baba sẽ yêu con, thế nhưng mà càng cùng con cùng một chỗ baba lại càng không có cách nào kiềm chế yêu con, nhưng mà baba biết con có thể không tiếp nhận được tình yêu giữa nam nhân cùng nam nhân, cho nên baba không dám nói cho con làm gì cũng đều thật cẩn thận, thẳng đến lúc Minh Vũ cùng một chỗ với học trưởng kia của con baba mới thấy có chút hy vọng, nhưng mà baba vẫn không dám chân chính nói cho con tâm ý của baba, baba sợ nếu nói ra thì giữa chúng ta liền xong rồi, cho nên nếu có thể baba tình nguyện cả đời bảo hộ con như vậy —– baba vẫn ——-
Chú ta yêu cậu? Chú ta yêu cậu? Cũng không có coi cậu là thế thân? Chú ta yêu cậu? Loại tình yêu vượt qua cả tình thân? Không, cậu không tin.
“Nhưng baba vẫn tham tâm, lúc Phú Hào nói với baba nhìn thấy con cùng Phú Đình Đình hai người đi vào khách sạn, baba quả thực không thể tin được, lúc ấy baba chỉ cho rằng con phản bội baba con không hề thuần khiết, sau đó baba xem được tin nhắn trong điện thoại con càng thêm cho rằng chuyện tình chính là như vậy, cho nên mới nhất thời không thể khống chế thương tổn con, Tiểu Á, baba biết hiện tại nói chuyện này cũng đã vô dụng, baba không khẩn cầu con tha thứ, baba chỉ hy vọng con biết baba yêu con, baba yêu con Tiểu Á, con cũng không phải thế thân, người baba yêu chính là con ——–
Yêu? Nguyên lai bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt cũng giống chú Hải với học trưởng như vậy, chính là hiện tại biết được cũng đã quá muộn, cho dù bọn họ lưỡng tình tương duyệt thì thế nào, người cậu yêu này thế nhưng lại hại chết baba cậu, tuy rằng nói đã nói không để ý, nhưng bọn họ cũng không thể cùng một chỗ, bằng không trong lòng cậu vẫn sẽ nhớ tới, mặc dù cậu với baba cậu không có cảm tình gì nhưng dù sao baba cũng cho cậu sinh mệnh, cậu làm sao có thể cùng người hại chết baba cùng một chỗ?
“Chú cùng người đó ——— là chú hại chết người đó đi?
“Baba thừa nhận cái chết của An Bình baba cũng có sai, nhưng ——–
“Tiểu Á, Tiểu Á ——
“Lạc tiên sinh, Lạc tiên sinh, xin ngài an tĩnh một chút, lão gia còn đang nghỉ ngơi
Thanh âm Lạc Tuấn Tiệp cùng quản gia một trước một sau cùng vang lên
“Chú Lạc —-” Từ Trạch Á vội vàng đứng lên đi tới chỗ Lạc Tuấn Tiệp
“Tiểu Á, cùng chú trở về” Lạc Tuấn Tiệp lạnh lùng liếc Mộ Dung Lăng Phong một cái sau đó liền kéo Từ Trạch Á đi ra ngoài, cho dù Mộ Dung Lăng Phong bị thương thì thế nào, đó cũng là cậu ta tự làm tự chịu
“Lạc Tuấn Tiệp, tôi không cho phép cậu mang Tiểu Á đi” Mộ Dung Lăng Phong kích động muốn xuống giường.
“Lão gia, lão gia, ngài không thể cử động sẽ lại làm vỡ miệng vết thương” Quản gia vội vàng lo lắng nói
“Mộ Dung Lăng Phong, cậu đừng tưởng rằng như vậy Tiểu Á sẽ tha thứ cho cậu, sai lầm của cậu vĩnh viễn cũng không thể tha thứ” Lạc Tuấn Tiệp tức giận nói
“Tôi thừa nhận tôi làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi sẽ phụ trách, tôi sẽ không để cậu mang Tiểu Á đi nữa
Mộ Dung Lăng Phong như trước giãy dụa xuống giường, bất chấp quản gia dìu đỡ đi tới trước mặt Lạc Tuấn Tiệp, đưa tay kéo Tiểu Á lại, lại bị Lạc Tuấn Tiệp ngăn cản
“Tôi nhất định phải mang Tiểu Á về” Lạc Tuấn Tiệp trừng mắt Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói
“Tiểu Á là con của tôi dựa vào cái gì để cậu mang đi?” Hai người cậu trừng mắt tôi tôi trừng mắt cậu, tựa như hai con hổ rình mồi tùy thời đều có thể bổ nhào về phía đối phương
“Chú Lạc, con và chú trở về đi” Nói xong Từ Trạch Á lại nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong nói: “Dưỡng thương cho tốt, tôi cùng chú Lạc trở về
“Tiểu Á, nơi này là nhà của con con còn muốn đi đâu?” Vừa nghe Từ Trạch Á cũng nói phải đi về, Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột không để ý Lạc Tuấn Tiệp ngăn cản lập tức kéo hai cánh tay Từ Trạch Á lại.
“Không, có một số việc tôi còn muốn hiểu rõ ràng” Từ Trạch Á gạt tay Mộ Dung Lăng Phong đang kéo hai cánh tay cậu ra lại nhìn về phía Lạc Tuấn Tiệp nói: “Chú Lạc, chúng ta đi thôi
“Ừ” Lạc Tuấn Tiệp kéo Từ Trạch Á hai người rời khỏi phòng Mộ Dung Lăng Phong.
“Tiểu Á —— Tiểu Á ——-” Mộ Dung Lăng Phong đuổi theo, cuối cùng bởi vì vết thương trên đầu lại phải đứng lại trước cửa, Tiểu Á rời khỏi anh, Tiểu Á muốn rời khỏi anh, thật vất vả Tiểu Á mới trở về, anh không thể để Tiểu Á rời đi như vậy được.
“Lão Vương, lão Vương, ông đi giữ Tiểu Á lại đừng để Tiểu Á rời đi” Nhìn quản gia Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột nói
“Lão gia, tôi trước đỡ ngài đến giường nghỉ ngơi
“Lão Vương, ông nhanh đi, ông nhanh đi” Mộ Dung Lăng Phong giục quản gia.
“Lão gia, Trạch Á thiếu gia đã muốn đi cho dù chúng ta giữ Trạch Á lại thì thế nào? Hơn nữa Trạch Á thiếu gia để ý lão gia như vậy tôi nghĩ Trạch Á thiếu gia nhất định sẽ lại tới thăm lão gia
“Thật sự? Tiểu Á thật sự sẽ lại tới thăm tôi sao?
“Đúng vậy, nhất định sẽ tới” quản gia vừa nói vừa đỡ Mộ Dung Lăng Phong nằm xuống giường, ông biết nếu ông không nói như vậy lão gia nhất định sẽ kích động, nếu lại đụng phải vết thương trên đầu chỉ sợ vết thương càng thêm phiền toái, huống hồ dựa vào hiểu biết của ông đối với Trạch Á thiếu gia, Trạch Á thiếu gia nhất định sẽ không buông được tay lão gia, nhất định sẽ lại đến thăm lão gia.
BB, LNMACN – 86