Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 86: Chương 86: Người Từ An Bình Yêu Là…




CHƯƠNG 86: NGƯỜI TỪ AN BÌNH YÊU LÀ…

“Chú Lạc, thực xin lỗi” Dọc đường về hai người không ai nói một câu nào, về đến nhà Từ Trạch Á mới nhìn Lạc Tuấn Tiệp lên tiếng.

“Tiểu Á, chú Lạc cũng không phải sinh khí với con, mà là sinh khí với Mộ Dung Lăng Phong, cậu ta tẫn nhiên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy lừa con qua đó” Lạc Tuấn Tiệp như trước tức giận nói

“Chú Lạc, không phải như thế, chú ta thật sự bị thương, hơn nữa cũng là vì con” Từ Trạch Á vội vàng nói

“Chú biết, nhưng là Tiểu Á, cậu ta không phải là người con có thể đối phó lại càng không phải là người con có thể thích, con biết chứ?” Mộ Dung Lăng Phong xảy ra tai nạn xe thế nào hắn cũng rõ ràng, bởi vì trời mưa đêm hôm đó hắn cũng nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong đứng ở bên ngoài

“Kia Tiểu Á nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường” Vỗ nhẹ đầu Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp như trước ôn nhu nói

“Dạ, chú Lạc ngủ ngon” Hướng Lạc Tuấn Tiệp phất phất tay, Từ Trạch Á bước vào phòng mình nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lập tức đem chính mình ngã sấp xuống giường

Nghĩ đến lời nói của Mộ Dung Lăng Phong, trong lòng ngọt ngào thực hạnh phúc, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, cho dù yêu thì thế nào? Người kia là người cậu không thể đụng vào, cậu càng không thể bước theo gót của baba

Giơ tay lên phía trên tựa hồ vẫn còn hơi ấm đôi môi Mộ Dung Lăng Phong lưu lại, giờ phút này cậu cỡ nào muốn bồi ở bên cạnh chú ta, nằm trong lòng chú ta nghe chú ta ôn nhu nói lời nỉ non, chính là thời khắc này lại chỉ có thể đem phần xúc động này đặt trong lòng, đem phần cảm tình này chôn dấu ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, yêu cũng yêu ——-

“Lão Vương, ông nói hôm nay Tiểu Á sẽ tới sao?” Qua hai ngày, vết thương của Mộ Dung Lăng Phong cũng rất mau lành, trong đầu vẫn luôn nhớ kỹ Tiểu Á của anh khi nào thì sẽ đến gặp anh

“Lão gia, chuyện này ——-” Quản gia cũng không biết nên nói như thế nào, nói Trạch Á thiếu gia sẽ đến, vậy nếu không đến chẳng phải là lại muốn làm cho lão gia thất vọng rồi sao.

“Không được, tôi phải đi xem, trong lòng tôi tổng cảm giác Tiểu Á sẽ lại không đến” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa muốn tháo băng gạc trên đầu ra

“Lão gia, cái này không thể được —–” Quản gia vội vàng ngăn Mộ Dung Lăng Phong lại, ông biết rõ chỉ cần là chuyện có liên quan đến Trạch Á thiếu gia, lão gia tuyệt đối sẽ xúc động tùy hứng bất kể hậu quả

“Chính là, tôi cảm giác Tiểu Á đã xảy ra chuyện? Trong lòng tôi rất bất ổn, không đến nhìn xem thì tôi sẽ rất lo lắng” Quản gia không cho tháo băng gạc Mộ Dung Lăng Phong cũng đơn giản không tháo nữa

“Lão gia, Trạch Á thiếu gia không có chuyện gì, hơn nữa Trạch Á thiếu gia hiện tại đang ở trường học cho dù lão gia đi cũng không gặp được cậu ấy a

“Tôi biết, tôi đây phải tới trường chờ thằng bé tan học

“Lão gia, hiện tại vừa mới là giờ ăn trưa, Trạch Á thiếu gia còn phải mấy tiếng nữa mới được tan học” Quản gia nhắc nhở, để ông xem lão gia nhà ông chính là bị bệnh “thiếu” Trạch Á thiếu gia, ha hả ——

“Nhưng làm sao bây giờ, tôi hiện tại cũng rất muốn gặp Tiểu Á, nhìn thấy Tiểu Á không có việc gì tôi mới an tâm” Từ ngày đó Tiểu Á đến đây cũng đã qua hai ngày, nếu không phải vết thương trên đầu anh đã sớm chạy tới tìm Tiểu Á, mà Tiểu Á sở dĩ chưa tới gặp anh anh nghĩ nhất định là do tên Lạc Tuấn Tiệp kia không cho Tiểu Á tới đây

Quản gia thật sự cảm thấy lão nhà bọn họ có điểm lo bò trắng răng, Trạch Á thiếu gia như thế nào lại có chuyện gì được? “Lão gia, ngài không nói cho Trạch Á thiếu gia về cái chết của An Bình tiên sinh sao?

“Ngày đó tôi vốn muốn nói rồi, kết quả là chưa nói được” Anh biết Tiểu Á hiện tại khẳng định còn cho rằng là anh hại chết baba thằng bé, cho nên mới không muốn cùng anh cùng một chỗ, tuy rằng cái chết của An Bình quả thật cũng có liên quan đến anh, anh cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng anh vẫn muốn đem chuyện này nói cho Tiểu Á bởi vì Tiểu Á có quyền được biết

“Kia Lạc tiên sinh hẳn là cũng không biết đi?” Quản gia suy đoán bởi vì từ thái độ mỗi lần Lạc Tuấn Tiệp đến nhà lão gia của bọn họ ông biết Lạc Tuấn Tiệp khẳng định cũng hiểu lầm lão gia nhà bọn họ là hung thủ giết chết An Bình tiên sinh

“Đúng vậy, cậu ta vẫn đều cho rằng An Bình vì tôi mà uống say mới xảy ra tai nạn” Mộ Dung Lăng Phong cũng biết Lạc Tuấn Tiệp hận anh nguyên nhân thứ nhất chính là chuyện này, nguyên nhân thứ hai chính là ———–

“Lão gia, ngài lúc nào đó cũng nên nói rõ ràng cho Lạc tiên sinh, cũng không thể để ngài ấy cả đời cũng không biết chân tướng đi?

“Tôi sẽ nói cho cậu ta, chính là cậu ta có tin hay không tôi cũng không biết

“Tôi nghĩ chỉ cần lão gia nói Lạc tiên sinh nhất định sẽ tin tưởng

“Được rồi, ông đi gọi điện cho Lạc Tuấn Tiệp giúp tôi, tôi hiện tại liền muốn cùng cậu ta gặp mặt nói chuyện về Tiểu Á

“Thế nhưng mà lão gia ——

“Ông yên tâm, liền hẹn cậu ta đến đây đi

“Tôi đã biết tôi đi gọi ngay

Mộ Dung Lăng Phong biết cũng đã tới lúc phải nói rõ ràng, mặc kệ là chuyện mười năm trước hay là chuyện Tiểu Á, anh rất rõ ràng có một số việc càng kéo dài thì hiểu lầm sẽ càng sâu

Không lâu sau Lạc Tuấn Tiệp đã tới Mộ Dung gia.

“Cậu tìm tôi tới vẫn là vì chuyện quyền giám hộ của Tiểu Á đi? Tôi nói rồi tôi sẽ không buông tha đâu, cũng mời cậu lần này chết tâm đi” Lạc Tuấn Tiệp tức giận nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói

“Cũng có chuyện của Tiểu Á, nhưng tôi càng muốn nói chính là chuyện mười năm trước

“Mười năm trước? Cậu không cần vì cậu mười năm trước phạm sai lầm tìm thêm viện cớ, tôi sẽ không tin tưởng cậu” Lạc Tuấn Tiệp dứt khoát không để Mộ Dung Lăng Phong có cơ hội nói tiếp

“Mặc kệ cậu có tin hay không tôi vẫn phải nói, kỳ thật mười năm trước đêm hôm đó đã phát sinh chuyện gì cũng không phải giống như các cậu thấy

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lạc Tuấn Tiệp có chút không kiên nhẫn

“Đêm hôm đó tôi uống nước Từ Nguyệt Như đưa cho sau đó trở về phòng tôi liền cảm giác đầu rất nặng dần dần cái gì cũng không biết, sau đó thẳng đến lúc các cậu đến tôi mới thanh tỉnh được một chút, về sau tôi mới biết Từ Nguyệt Như vì muốn đạt được tôi nên mới ———

“Cậu đừng tưởng rằng cậu nói như vậy thì tôi sẽ tin cậu?” Lạc Tuấn Tiệp như trước trừng mắt Mộ Dung Lăng Phong

“Tôi biết cậu không tin, nhưng tôi nói đều là sự thật, bởi vì Từ Nguyệt Như vẫn luôn ghi hận quan hệ giữa tôi với An Bình, liên tục chia rẽ chúng tôi, lần đó ba mẹ cậu sở dĩ biết được cũng là vì cô ta, lúc ấy tôi liền hoài nghi cô ta, chính lúc tôi tìm cô ta nói chuyện lại bị cậu hiểu lầm, cho nên cậu mới cho rằng là tôi ——“

Đối với lời Mộ Dung Lăng Phong nói Lạc Tuấn Tiệp cũng nửa tin nửa ngờ, nghĩ lại khi đó Từ Nguyệt Như đúng là có rất nhiều điểm khả nghi, cũng từng cố ý câu dẫn hắn bất quá hắn khi đó một lòng chỉ yêu An Bình cho nên cũng không quá để ý chỉ cho rằng đó là Từ Nguyệt Như đùa dai, hiện tại nghĩ đến chẳng lẽ chuyện này đúng như Mộ Dung Lăng Phong nói sao? “Vì cái gì lúc ấy cậu không nói, hiện tại mới chịu nói chuyện này?

“An Bình không cho tôi nói, bởi vì Từ Nguyệt Như là đứa em gái An Bình thương yêu nhất, cậu ấy không muốn tổn thương cô ta, thẳng đến khi Từ Nguyệt Như tẫn nhiên ngoan độc đến mức ngay cả anh trai mình mà cũng ——-

“Cậu nói đều là sự thật?

“Kỳ thật An Bình cũng biết, cuối cùng cậu ấy khẩn cầu tôi không được nói cho bất cứ ai, cho nên tôi ———

“Tôi không tin, tôi không tin, mặc dù Từ Nguyệt Như có chút đanh đá nhưng không đến mức làm ra loại chuyện này đi?” Lạc Tuấn Tiệp trong đầu có điểm bối rối dù sao lập tức biết được nhiều chuyện kinh hãi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà tiếp thu được.

“Thứ này, cậu có thể tự xem” Mộ Dung Lăng Phong đem một phần tư liệu đưa cho Lạc Tuấn Tiệp

“Đây là —–“

“Mặc dù An Bình không cho tôi tố giác Từ Nguyệt Như nhưng Từ Nguyệt Như vì lương tâm cắn rứt một năm sau liền tự thú, khi đó cậu đã xuất ngoại, cho nên chuyện này cậu không biết

“Vì cái gì —– vì cái gì lại có thể như vậy?” Nguyên lai hắn vẫn đều là hận lầm người

“Chuyện này cậu cũng nên tin đi, tôi sở dĩ nói cho cậu chuyện này cũng không phải hy vọng cậu tha thứ cho tôi và vân vân, đối với cái chết của An Bình tôi cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu tôi có thể sớm phát hiện một chút có lẽ An bình sẽ không phải chết, cho nên —— cậu hận tôi cũng là phải

“Không, tôi hận cậu cũng không phải bởi vì cái chết của An Bình, mà là vì cậu luôn tự cho là đúng, chẵng những đoạt đi An Bình lại ngay cả Tiểu Á cũng thích cậu, mà tôi cái gì đều không có —–” Lạc Tuấn Tiệp có chút bi thương nói nói đến nói đi nguyên lai hắn chính là đố kị, đố kị Mộ Dung Lăng Phong mà thôi, còn nói cái gì chính là coi Tiểu Á là con của chính mình, nguyên lai người dối trá nhất vẫn đều là hắn, mười năm trước hay mười năm sau cũng vậy

“Cậu sai lầm rồi, người An Bình cậu ấy thích cũng không phải tôi mà là cậu

“Là tôi? Như thế nào có thể?

“Bởi vì An Bình cũng không muốn vì chuyện của cậu ấy mà khiến cậu thân bại danh liệt, cho nên mới giả vờ thích tôi, thế cho nên cậu hiểu lầm tôi đoạt mất An Bình, sau đó tôi vốn muốn nói rõ ràng cho cậu để cậu cùng An Bình lần nữa cùng một chỗ, nhưng cậu dứt khoát đi Mĩ, không ngờ được sau đó vẫn không kịp giải thích rõ ràng thì An Bình xảy ra tai nạn, cho nên ——–

Người An Bình thích là hắn? Người An Bình thích là hắn? Người An Bình thích là hắn thật sao? Nguyên lai là hắn phụ An Bình? Nguyên lai từ đầu đến cuối đều là hắn sai lầm, hắn thẹn với An Bình càng thẹn với Tiểu Á còn có Mộ Dung Lăng Phong

“Tôi —–” Lạc Tuấn Tiệp thống khổ hai tay bụm mặt cúi đầu, nước mắt tràn ra rơi xuống, là hối hận là tự trách là thống khổ, nguyên lai để ý nhiều năm như vậy, chuyện hận nhiều năm như vậy tẫn nhiên chính là hắn tự cho là đúng, hắn sai lầm rồi hắn thật sự sai lầm rồi ——-

“Cậu cũng không cần tự trách, An Bình cậu ấy cho tới bây giờ đều không có trách cậu, tôi nghĩ cậu hẳn còn nhớ rõ lời thời điểm An Bình đi có nói với cậu?

Thời điểm An Bình đi có nói với hắn? Hắn đương nhiên nhỡ rõ khi đó An Bình cầm tay hắn cùng Mộ Dung Lăng Phong rồi sau đó nhìn hắn nói: “Em yêu anh —–” hắn nghĩ lời kia chính là nói với Mộ Dung Lăng Phong, nguyên lai là nói với hắn, hắn như thế nào lại hồ đồ như vậy, rõ ràng An Bình nhìn thật sâu rồi nói cho hắn: “Em yêu anh” nhưng hắn lại —– hắn lại —– hắn đúng là tên khốn

BB, LNMACN – 87

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.