Cô đồng ý không? Nhiếp Tử Phong hỏi lại lần nữa.
Suy nghĩ bị gián đoạn, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới tỉnh táo lại. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong ở đối diện, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được một ánh mắt đang dừng lại trên người của mình, và đang chờ đợi câu trả lời.
Tôi… Cô do dự một lát, hít một hơi thật sâu, trả lời: Thành thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu này, bởi vì tôi đã có người trong lòng rồi.
Câu trả lời của cô vừa nói xong, trong chớp mắt bầu không khí trong phòng bao liền thay đổi. .
Nhiếp Tử Vũ khẩn trương ôm lấy lồng ngực đang đạp thình thịch của mình, cảm giác vô cùng khó thở. Ngay tại lúc hai người đều im lặng một lúc lâu, lúc Nhiếp Tử Vũ cho là anh sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa, thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói thô bạo vang lên.
Là người nào? Cô thích người nào?
Không biết tại sao anh lại cảm thấy tức giận, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Vẫn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được tay trái của mình đã bị một bàn tay to nắm thật chặt, sức lực rất lớn giống như muốn bóp gãy tay của cô.
Anh làm tay tôi đau rồi. Nhiếp Tử Vũ thấy đau nên giãy giụa giật tay ra.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong mặc kệ cô có đau hay không, một lòng chỉ quan tâm tới vấn đề mình muốn biết: Nói cho tôi biết, cô thích ai rồi?! Chẳng lẽ thật sự là họ Lãnh… Nói tới chỗ này, đột nhiên Nhiếp Tử Phong dừng lại không nói nữa.
Một lòng chỉ lo giật tay lại nên Nhiếp Tử Vũ không nghe thấy lời nói sau cùng của anh, suy nghĩ lại nếu anh muốn một câu trả lời, thì cô sẽ cho anh một câu trả lời.
Tôi thích người đại diện của tôi, chúng tôi đã quen nhau một thời gian dài rồi!
Nhiếp Tử Vũ hét câu này xong, cảm giác được bàn tay to đã buông lỏng tay mình ra, vì thế nhanh chóng rút tay mình về. Die6n da29niyle6 quy1 d9o^n.
Đã quen nhau một thời gian dài rồi sao?
Vậy còn Lãnh Duy Biệt kia thì sao?
Nhiếp Tử Phong bất ngờ nở một nụ cười lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, đôi mắt đen nhánh cũng toé ra sự lạnh lẽo như băng.
Xem ra Nhiếp Tử Vũ không chỉ đùa giỡn một mình mình, mà còn đùa giỡn cả Lãnh Duy Biệt nữa!
Lợi hại, quả thật là rất lợi hại!
Anh không nhịn được mà chậc chậc khen ngợi ở trong lòng, nhưng cũng càng hận cô nhiều hơn.
Lúc đồ ăn của Nhiếp Tử Vũ được mang lên, hai người bắt đầu ăn cơm. Vì ăn cơm trong phòng tối cho nên cũng có một số chuyện phát sinh. Lúc dùng cơm thỉnh thoảng Nhiếp Tử Phong bày tỏ tình cảm yêu mến với Nhiếp Tử Vũ (Ở đây là Nhiếp Tử Phong đang bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Nana), nói cô hãy suy xét cho mình một cơ hội. Thái độ không nghiêm túc coi như trước đó không phát sinh chuyện gì, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ im lặng chỉ cười không nói gì.
Một lát sau bữa tối cũng chấm dứt, đã tới lúc đi ra nơi ánh sáng.
Ngay lúc người phục vụ đưa hai người đi ra phòng bao, trong bóng tối, giọng nói của Nhiếp Tử Phong khẽ vang lên: Cô xác định là không cần đi toilet chứ? Để nhân cơ hội này chạy trốn. .
Tôi vô cùng xác định là mình không cần. Nhiếp Tử Vũ trả lời vô cùng chắc chắn.
Được rồi. Một lát nữa anh sẽ vạch trần gương mặt thật của cô.
Sau khi im lặng một lúc lâu, rốt cục hai người có thể nhìn thấy tia sáng rồi. Càng lúc càng đi ra nơi có ánh sáng rõ ràng hơn, nụ cười trên khoé miệng của Nhiếp Tử Phong từ từ giảm đi, trong đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng khác thường, khoé miệng nhếch lên nụ cười gian xảo giống như quỷ satan từ dưới địa ngục, gian ác khiến cho người ta sôi máu.
Rốt cục hai người cũng đi tới sân trước. Đang lúc Nhiếp Tử Phong muốn xoay người vạch trần thân phận của cô thì vang lên một tiếng chuông rất êm tai, ngăn cản lại lời nói và hành động của anh.
Tiên sinh, là điện thoại của ngài. Người phục vụ chuyển điện thoại tới.
Nhiếp Tử Phong vừa nhận lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình xong, cả người cứng ngắc lại.
Sao lại có thể như vậy được. Trong màn hình hiện ra hai chữ Vũ Vũ này, khiến cho Nhiếp Tử Phong kinh ngạc không nói nên lời.
Vũ Vũ đứng ở ngay sau lưng anh, làm sao có thể gọi điện thoại cho anh được!
Tuy là không dám tin, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
Em là Nhiếp Tử Vũ. Đầu bên kia truyền tới giọng nói trong trẻo của Nhiếp Tử Vũ. Bây giờ anh đang ở đâu?
Vô cùng kinh ngạc, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở sau lưng mình. Chỉ nhìn thấy cô mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc xoăn xoã tung xuống, từ mũi trở lên cô có đeo mắt kính che hết nửa khuôn mặt. Nhìn thấy anh đang nhìn cô, cô nhịn không được dùng khẩu hình miệng hỏi anh sao thế.
Thấy như vậy, nhất thời trong lòng của Nhiếp Tử Phong như chìm xuống đáy cốc, anh làm ra vẻ ung dung hỏi: Có chuyện gì sao? .
Không có gì, nhưng mà anh Lãnh có chút chuyện. Bây giờ bọn em đang ở nhà hàng XX, anh ấy muốn hẹn anh cùng ăn khuya, anh có muốn qua đây không?
Đồng tử co rút một trận, Nhiếp Tử Phong không chần chừ chút nào đáp ứng luôn: Được, anh sẽ tới ngay. Sau khi nói xong thì tiện thể cúp điện thoại luôn.
Đôi mắt lạnh lùng như băng của anh nhìn chằm chằm người phụ nữ thần bí ở trước mặt, Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười lạnh lùng hỏi: Tôi muốn giới thiệu cho cô một người, cô có đồng ý đi cùng với tôi không?
Tôi…
Cũng chỉ là bữa ăn khuya như thế này thôi, sau khi xong việc tôi sẽ trả lại lắc tay cho cô, như thế nào?
Chuyện đó… Thôi được rồi. Ngoài dự kiến, cô lại không từ chối.
Nhận được lời đồng ý của cô xong, Nhiếp Tử Phong đi thẳng ra cửa. Đôi mày anh tuấn nhướn lên, trong đôi mắt vụt qua một tia sáng lạnh lẽo, thể hiện ra bây giờ tâm trạng của anh không vui vẻ gì.
Giọng nói kia có thể làm giả, nhưng khuôn mặt thì không thể giả được rồi.
Anh thật sự muốn xem bọn họ có những mánh khoé gì!
※
Đúng hẹn đi tới nhà hàng XX theo như lời nói của Nhiếp Tử Vũ, đưa x echo nhân viên đi đậu ở bãi giữ xe xong, Nhiếp Tử Phong liền kéo theo Nana đi vào bên trong của nhà hàng, người phục vụ nhanh chóng đưa bọn họ vào một phòng bao.
Tới rồi sao? Lãnh Duy Biệt đứng dậy nghênh đón, dịu dàng tươi cười rất lịch sự: Ngồi đi, hai người muốn ăn gì?
Tuỳ ý. Lạnh nhạt nói ra hai chữ này, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn sang người ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt. Lại nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ cũng đeo kính râm xong, bị ức chế. Táo đỏ le^e quyịyyu do^nn.
Trời đã tối rồi, vì sao còn đeo kính mát? Nhiếp Tử Phong biết rõ còn cố hỏi.
Nghe vậy, Lãnh Duy Biệt vội vàng trả lời thay cô: À. . . Đôi mắt của Vũ Vũ hơi sưng lên một chút, cho nên. . .
Tôi hỏi Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt, chẳng lẽ cậu là người đại diện của cô ấy sao? Nhiếp Tử Phong không vui lớn giọng nói, cho tới khi người bên cạnh mình kéo kéo góc áo của anh, lúc này anh mới biết là mình đã thất lễ rồi.
Mắt em hơi sưng một chút, vì không muốn mọi người ăn cơm không trôi, cho nên em đeo kính mát thôi, như vậy cũng không được sao? Đối diện truyền tới một giọng nói khàn khàn.
Lời nói không được tự nhiên của cô khiến cho Nhiếp Tử Phong giận quá hoá cười, đôi mắt của anh hiện lên tia sáng, quả nhiên đã lộ ra sơ hở rồi! Giọng nói này, quả nhiên không phải là của Vũ Vũ!
Cũng được! .
Nhiếp Tử Phong từ từ ngồi xuống, tuỳ tiện ăn một chút điểm tâm xong, bầu không khí trong phòng bao trở nên ngột ngạt. Vì để cho không khí quá mức gượng gạo, Lãng Duy Biệt hiền lành đã chủ động mở miệng.
Đây là tiểu thư Nana đúng không?
Lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng, thì Nhiếp Tử Phong đã ngay lập tức hỏi lại: Sao cậu lại biết?
Tôi có nghe Vũ Vũ nói, tiểu thư Nana ở nước Mỹ rất nổi tiếng.
Nghe xong câu nói này, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt nháy mắt đã biến đổi, khoé miệng giật giật nhưng không nói câu gì nữa.
À? Vậy thì thật thú vị. Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nhạt di chuyển tầm mắt nhìn tới Nhiếp Tử Vũ, nhếch môi nói:
Nhưng mà lúc trưa hôm nay, cô ấy nói cô ấy không biết người này. Chẳng lẽ. . . Vũ Vũ mà chúng ta biết không phải là cùng một người?
Cậu nói những lời này là có ý gì? Lãnh Duy Biệt bênh vực kẻ yếu là Nhiếp Tử Vũ, khôngvui khi nghe thấy những lời nói hung hăng của anh: Chẳng lẽ lại có hai Vũ Vũ? Nhiếp Tử Phong, chuyện này cậu cũng đùa quá trớn rồi đó!
Có phải là hai người hay không, lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi. Nhiếp Tử Phong thấy Lãnh Duy Biệt không biết chuyện gì cảm thấy buồn thay cho cậu ta, đồng thời cũng vì những thủ đoạn tinh vi vô cùng thông minh của Nhiếp Tử Vũ mà cảm thấy vô cùng thất vọng. Táo đỏ le^dhe quyy do^nn.
Hai người đàn ông to lớn như vậy, lại bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Nghĩ lại, sự lạnh lẽo lại tràn ra trong ánh mắt, sắc mặt của anh lập tức trở nên cứng ngắc lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Nana đang ngồi bên cạnh.
Nếu như để cho Nana lộ ra gương mặt này với mọi người, Vũ Vũ kia bỏ kính mát xuống, để cho chúng ta nhìn xem cô có phải là Nhiếp Tử Vũ thật không, hay lại là… Giả mạo!
Rầm! Một tiếng, Lãnh Duy Biệt đập bàn đứng lên. Gương mặt nho nhã anh tuấn trở nên xanh mét, dưới cơn thịnh nộ anh ta không chú ý tới hình tượng gì nữa khẽ hét lên với anh: Nhiếp Tử Phong, cậu điên rồi đúng không? Vũ Vũ đã nói không muốn người khác nhìn vẻ mặt này của cô ấy nên mới đeo kính, cậu muốn cô ấy khó xử sao? .
Hừ! Nhiếp Tử Phong cười nhạt, không thèm quan tâm, chêu trọc nói: Sắc mặt khó coi hơn tôi cũng đã nhìn thấy rồi, cậu nghĩ rằng tôi và cậu còn để ý chuyện đó nữa sao?
Cậu… Lãnh Duy Biệt cứng họng.
Đủ rồi! Nhiếp tử Vũ ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt không nhịn được nữa hét lên, nhất thời mọi người câm như hến, im lặng tới mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Thật sự anh muốn nhìn thấy em bi thảm như thế sao? Được, em thoả mãn cho anh!
Vẫn là giọng nói khàn khàn như cũ, nhưng lại mang theo chút run rẩy.
Nhiếp Tử Phong khinh thường nhìn cô tự biên tự diễn, cô từ từ tháo mắt kính xuống, cho tới khi lộ ra cả khuôn mặt...