Editor: Táo đỏ phố núi
Không thấy Nhiếp Tử Phong gật đầu, nhưng Quan Duyệt vẫn đi về phía quầy rượu
bảo cho một ly trà giải rượu, chẳng qua là trước khi đưa cho Nhiếp Tử
Phong, cô ta len lén đổ vào bên trong một ít bột màu trắng.
“Tử
Phong, uống trà. Uống xong em sẽ đưa anh về.” Một lần nữa Quan Duyệt
ngồi xuống bên cạnh anh, nâng ly trà lên trên miệng anh.
“Cám ơn. . .” Nhiếp Tử Phong cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, dựa vào bên cạnh
để giữ một khoảng cách với cô ta. Sau khi uống trà giải rượu xong, Nhiếp Tử Phong thò tay vào túi định lấy điện thoại di động ra, nhưng lại bị
Quan Duyệt ngăn cản.
“Giờ này tài xế cũng đã ngủ rồi, không nên làm phiền anh ta, để em đưa anh về luôn.” Quan Duyệt ngồi sát lại, dịu dàng nói.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong suy nghĩ một chút thấy cũng đúng.
Nếu gọi tài xế đến đón mình, như vậy nhất định sẽ kinh động đến mọi người,
Vũ Vũ sẽ biết mình không nghe lời cô ấy uống ít thôi, đến lúc đó nói
không chừng lại vì chuyện này mà tức giận. Nghĩ tới đây Nhiếp Tử Phong
liền gật đầu đồng ý: “Vậy thì đành làm phiền cô chút.” Khẽ nở một nụ
cười, đáy mắt mang theo cảm kích.
Nhưng mà
không biết tại sao, uống trà giải rượu xong lại không thấy tỉnh táo mà
càng thêm nặng nề, ý thức cũng dần tan rã. Anh lắc đầu cố gắng giữ tỉnh
táo, thế nhưng, đầu càng ngày càng nặng giống như bị hàng ngàn cân đá đè lên.
Nhìn đôi mắt mơ màng của Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt đợi năm phút đồng hồ, đợi đến khi anh mắt anh nhắm hẳn lại, lúc này cô ta mới
gọi một nhân viên phục vụ lại.
“Giúp tôi đỡ anh ấy lên xe.” Đôi môi đỏ tươi vẽ lên một đường cong, trên gương mặt tuyệt đẹp nhất thời hiện ra nét gian ác.
Nhiếp Tử Vũ, tôi xem cô làm sao giành được với tôi!
※
Người phục vụ dìu Nhiếp Tử Phong vào xe của Quan Duyệt xong, Quan Duyệt cũng
không làm như lời cô ta nói là đưa Nhiếp Tử Phong về nhà, mà đưa tới một khách sạn. Đưa chìa khoá xe cho nhân viên giữ xe, nhờ nhân viên khách
sạn dìu Nhiếp Tử Phong vào 'phòng tổng thống' xong, cô ta một mình đi
xuống dưới lầu làm chút chuyện, sau đó mới chậm chạp trở lại phòng.
Sau khi tắm rửa xong, cô ta duyên dáng quyến rũ đi tới trước giường. Ngồi ở trên giường, cô ta dùng ánh mắt mê luyến nhìn gương mặt đẹp trai đang
ngủ say của Nhiếp Tử Phong, xuân tình nhộn nhạo.
Đưa lòng bàn tay ra sờ mày kiếm và đôi mắt đang nhắm chặt của anh, lúc sau sờ tới chiếc mũi thẳng tắp sờ đến đôi môi mỏng và ngũ
quan của anh.
Khóe miệng nở ra một nụ cười hiểm ác, cô lật người
anh, dạng hai chân anh ra hai bên. Đôi tay cởi áo vest của anh ra, rồi
cởi từng chiếc cúc một. Cởi hết chiếc áo sơ mi ra, lộ ra bộ ngực cơ bắp
rắn chắc của Nhiếp Tử Phong, tỷ lệ thân hình rất cân đối, cơ bụng sáu
múi màu đồng hiện ra. Đôi tay tận tình đụng chạm vào thân thể anh, Quan
Duyệt dùng ánh mắt nóng bỏng yêu thương anh.
Anh ở trên thương
trường rất gian xảo nên mọi việc đều thuận lợi, anh ăn chơi, nhiều tiền, đẹp trai, tuổi còn trẻ mà đã đưa tập đoàn Nhiếp Phong lên đỉnh cao, là
vị thần trong lòng vô số cô gái, mà cô ta tất nhiên sẽ là một trong
những cô gái đó.
Từ rất lâu rồi cô ta đã thầm mến anh, tiếc rằng vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc với
anh. Thật vất vả mới được đến gần anh, lại bị con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ
kia phá hỏng!
Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cắn răng nghiến lợi, trong mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn.
Nhìn diện mạo như thiên thần của Nhiếp Tử Phong, đáy lòng dâng lên một ý
lạnh: Người vừa có tiền có thế như anh chỉ hợp với người phụ nữ thập
toàn thập mỹ như cô ta, mà không phải là một cô nhi như Nhiếp Tử Vũ kia!
Buông lỏng chân mày, Quan Duyệt cởi dây lưng của anh ra, đợi đến khi toàn
thân anh đã trần truộng, cô ta lại nhanh chóng cởi hết quần áo trên
người mình đi rồi nằm vào trong lòng anh.
Đưa tay ra ôm lấy eo anh, hai mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, trước khi đi vào giấc ngủ, cô ta chỉ có một tâm niệm:
Cô ta muốn biến Nhiếp Tử Phong thành người đàn ông của cô ta!