Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh nắng sáng sủa nóng rực chói mắt. Trước mắt là một mảng sáng chói khiến cho Nhiếp Tử Phong không thể ngủ như không có chuyện gì xảy ra được, đành phải mở mắt ra.
Trần nhà trắng thuần đập vào mắt, kèm theo sự quan sát bốn bên là sự trang hoàng xa lạ khiến cho Nhiếp Tử Phong lấy làm kinh ngạc.
- Nơi này là ...
Hắn chống đỡ cơ thể nặng nề của bản thân dậy, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng không biết làm sao, một đoạn ký ức chỉ dừng lại ở chỗ gặp phải Quan Duyệt?
Tại sao hắn lại ở đây? Quan Duyệt đâu?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu hắn, không nghĩ ra được một chút manh mối nào, trong lòng bực bội, hắn lơ đãng vừa cúi đầu xuống nhìn, sau khi nhìn thấy cả người hắn lỏa lồ thì ý thức liền mông muội, nhất thời có loại dự cảm không tốt.
Chần chừ một lát, hắn chậm rãi quay đầu lại, lúc ánh mắt bắt gặp phải một tấm lưng trần trụi trắng như tuyết ở phía sau, ánh mắt bị sững lại, đầu óc quay cuồng.
Trời! Đây là ...
Giờ phút này, trên gương mặt tuấn lãng của Nhiếp Tử Phong là vẻ hoang mang chưa từng có, hai mắt hắn trừng to nhìn thân thể mềm mại, tấm lưng trắng như tuyết đang quay về phía mình, tay chân lạnh cóng. Hắn ngừng thở, đầu óc choáng váng, bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Giả sử nếu là lúc trước đối với một đêm xxx như thế này thì hắn căn bản sẽ không có bất cứ cảm giác gì, nhưng từ sau khi quan hệ qua lại với Vũ Vũ, hắn liền giữ mình trong sạch không bao giờ đụng tới bất cứ người con gái nào, vì chính là không muốn làm cho Vũ Vũ hiểu lầm mà đau lòng, nhưng mà bây giờ lại nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong lại có một loại cảm giác hắn là người đàn ông ngoại tình.
Trong lúc hắn đang vì vậy mà nhăn mặt nhíu mày thì nghe được một tiếng kêu rên trầm thấp vang lên.
Nghe vậy, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong lại lần nữa quay qua nhìn hình thể lỏa lồ kia, nhưng lại thấy cô gái ấy đang chậm rãi quay người lại, đôi bồng đảo xinh đẹp bất ngờ xuất hiện, còn có cả dung mạo xinh đẹp tuyệt lệ, nghiễm nhiên chính là cô gái gặp được tối hôm qua - Quan Duyệt.
Thấy là cô ta, báo động trong lòng Nhiếp Tử Phong chẳng những không có dừng lại mà ngược lại là càng kêu vang lên.
Đã sớm tỉnh lại một lúc lâu, vả lại trên gương mặt hết sức hài lòng của Quan Duyệt lại nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Nhiếp Tử Phong thì thỏa mãn cười thầm trong bụng, tiếp đó là lông mi có hơi nhíu lại, lộ ra đôi mắt trong veo, khóe miệng lười biếng nhẹ nhàng lau ra nụ cười gợi cảm.
- Tử Phong, anh dậy rồi?
Cô ta giả vờ xấu hổ dùng chăn che đôi bồng đảo lỏa lồ của mình lại.
- Tôi ... cô .. đây là?
Bởi vì sự thật này là sự đả kích cực lớn, Nhiếp Tử Phong nói năng không đầu không đuôi một lúc lâu thì mới thốt ra được một câu đầy đủ:
- Tại sao chúng ta lại ở nơi này? Còn tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nửa câu sau, giọng điệu của hắn càng nghiêng về sự chất vấn.
Sớm đã có cách đối phó, cho nên Quan Duyệt tuyệt không có gấp gáp trả lời. Cặp mắt e lệ rụt rè ngại ngùng nhìn sắc mặt tái xanh của Nhiếp Tử Phong, cô cong lên trả lời:
- Tối hôm qua em vốn muốn đưa anh về nhà, nhưng mà vừa ra khỏi quán bar thì anh liền ói đầy lên người của em, còn ngất đi nữa, em buộc phải mang anh vào phòng nghỉ trong quán bar, ai biết được lúc vào trong phòng rồi thì anh lại cứ nắm lấy tay em không buông, cho nên chúng ta liền ...
Nói đến đây, Nhiếp Tử Phong không cần nghe cũng biết được tiếp theo là chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt, sắt mặc của hắn có hơi trở nên trắng bệch. Đồng tử co rút dữ dội, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn không thể nào tin nổi loại chuyện say rượu rồi đi làm chuyện xằng bậy xxx lại phát sinh ở trên người hắn, nhưng việc đã đến nước này, hắn lại không thể không tin.
Quan sát thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, Quan Duyệt hiểu hắn đã tin lời của cô. Thông minh như cô, không quên lại bỏ thêm một chút thuốc.
- Tử Phong!
Đột nhiên, Quan Duyệt nhẹ nhàng kêu, dùng ánh mắt dè dặt nhìn hắn, nói:
- Tối hôm qua là lần đầu tiên của em đó Tử Phong, anh có thể đừng chê em quá ngây ngô được hay không?