Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 105: Chương 105




Lại là một hoàng hôn như máu, giống như ngay cả gió thổi qua có vẻ phá lệ nhu hòa, nằm ngửa ở xích đu trong sân, Hỏa Hoan hai mắt híp lại thành một đường tinh tế, xa xa, Hoả Thông hưng trí bừng bừng suất lĩnh đại quân Tank một đường chém giết, tiếng cười kia thanh thúy phiêu đãng ở toàn bộ sân.

Tất cả thoạt nhìn đều là an bình cùng tường hòa như vậy .

Mẹ, mẹ xem.

Theo một đạo tiếng thét chói tai, bỗng dưng, Hỏa Hoan ngẩng đầu lên, nhất thời thấy một cỗ xe tăng Hoả Thông điều khiển theo thẳng hướng cô mà đến, cũng đang trước mặt của cô chỉ .

Xú tiểu tử, con có phải có ý định giết mẹ hay không? Hai mắt trừng, Hỏa Hoan làm bộ sẽ xuống dưới đánh bé, cũng chân vừa mới chạm đất, cao cao giơ tay cứ như vậy như ngừng lại giữa không trung.

Chuông cửa vang lên.

Mẹ, con đi mở cửa. Một bên điều khiển xe Tank, cái bóng dáng thẳng đến đại cửa mà đi.

Hỏa Hoan bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra còn phải muốn vào từng bước giáo dục bé, mặc dù ở nơi này không xuất hiện nguy hiểm gì.

Cửa mở ra, lộ ra một đầu nhỏ tròn vo, nhìn hai mắt, Đoan Mộc Minh vẻ mặt hồ nghi lui về phía sau mấy bước, rồi hướng địa chỉ trong tay một chút, nỗi băn khoăn trong lòng cũng càng lúc càng lớn.

Chú, chú tìm ai? Một đôi đôi mắt nhỏ tối như mực chuyển không ngừng, Hoả Thông nhìn chằm chằm anh, kỳ quái đáy lòng tại sao có thể có cái loại quen thuộc không hiểu này.

Cái kia. . . . . . Hỏa Hoan phải ở nơi này không? Ngồi xổm xuống, Đoan Mộc Minh dừng ở đôi tròng mắt kia, trong lòng bỗng dưng chấn động, nhưng là trên mặt vẫn là bất động thanh sắc nhìn của bé.

Đúng vậy dùng sức gật gật đầu, trong khoảnh khắc, trong đầu Hoả Thông đã có ngàn vạn cái ý niệm trong đầu hiện lên.

À, con là cô gì của cô? Đoan Mộc Minh khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút cười, khả bộ dáng kia ở trong mắt Hoả Thông lại không khác bà ngoại sói, chẳng qua là không lộ ra cặp móng vuốt kia mà thôi.

Cháu là con trai cô, còn chú?” Thân thể nho nhỏ ngăn ở cửa, Hoả Thông vẫn là nháy mắt cũng không nháy mắt theo dõi anh, đây là có trí nhớ, nam nhân trừ bỏ cậu ngoại tới cửa tìm đến mẹ.

Chú là một của cô. . . . . . bạn bè ất trọng yếu. Nhìn mặt nho nhỏ, Đoan Mộc Minh đột nhiên có một loại xúc động muốn giết người , nữ nhân đáng chết này cũng dám cùng người khác sinh con.

Phải không? Ánh mắt như cũ đảo quanh loạn chuyển , thanh âm Hoả Thông rõ ràng là không tin tưởng.

Xú tiểu tử, mở cửa làm sao lại lao lực như vậy? Rốt cuộc là ai?

Rồi đột nhiên, trong viện đột nhiên truyền đến một đạo giọng nữ thanh thúy, theo sát sau truyền đến tiếng bước chân kéo dài .

Chậm rãi đứng lên, Đoan Mộc Minh thật dài thở ra một hơi, hai tay cắm ở trong túi quần, đôi tròng mắt kia còn lại

--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.