Tuy rằng không phải Chủ nhật, nhưng là trong sân chơi vẫn là tấp nập, kèm theo từng đợt tiếng thét chói tai cùng cười vui truyền đến, Đoan Mộc Minh mặt đã hơi hơi có chút trắng.
Chú, chúng ta đi cái kia. Chỉa chỉa cái kia đang ở giữa không trung ngao du cao chọc trời, Hoả Thông trong con ngươi lóe ra một đạo sáng trong quang.
Cái kia. . . . . . Nuốt một miếng nước bọt, Đoan Mộc Minh chỉ cảm thấy đầu từng đợt mê muội, Hay là thôi đi, quá nguy hiểm.
Ai có thể nghĩ đến, Đoan Mộc Gia nhị thiếu luôn luôn không sợ trời không sợ đất dĩ nhiên là e ngại cao, nếu với anh có cái gì yêu cầu lời mà nói..., không cần làm khác, đem anh hướng chỗ cao như vậy vừa để xuống, kết liễu , lấy việc đều cũng có cầu tất ứng, chính là, uy hiếp anh trí mạng cũng không có bao nhiêu người biết.
Rất vui vẻ, cháu cùng mẹ thường xuyên đến. Dùng sức lay tay anh, Hoả Thông đáng thương nói, trong con ngươi có vô hạn mong được cùng chờ đợi.
Ngẩng đầu nhìn, Đoan Mộc Minh vẫn là cảm thấy đầu từng đợt choáng váng, chậm rãi, thế nhưng cảm thấy mặt trời đều mất đi nhan sắc, phát ra cái loại ánh sáng lạnh lùng này, chiếu vào trên thân người từng đợt lạnh cả người.
Chú, có được hay không vậy? Chúng ta phải đi chơi hạ xuống, từng cái là tốt rồi. Mở to một đôi mắt to nhìn anh, Hoả Thông biểu tình có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, không hiểu, làm cho tim của anh mềm nhũn ra.
Đón đế nói, không đáp ứng thỉnh cầu đứa nhỏ, đó là muốn xuống Địa ngục .
Anh không sợ xuống Địa ngục, nhưng là anh sợ nhìn đến cặp ánh mắt thất vọng kia .
Quay đầu nhìn chung quanh, khóe miệng của anh gợi lên một chút độ cong, Ngựa gỗ xoay tròn, chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay tròn, được không?
Cái kia không tốt, một chút cũng không kích thích. Hoả Thông vẫn là không thuận theo nói, nhìn vòng tròn dần dần cao chọc trời, trong ánh mắt có một hỏa diễm mong được hừng hực thiêu đốt lên.
Được được được, bất quá, cháu có thể chính mình chơi sao? Chú đột nhiên cảm thấy dạ dày có điểm không thoải mái. Chỉa chỉa dạ dày của mình, Đoan Mộc Minh trên mặt lộ ra một biểu tình rất thống khổ, bất quá anh nhưng thật ra không có nói sai, thực phản ứng sinh lý tự nhiên, tinh thần quá căng thẳng khiến cho dạ dày co rút.
Được rồi cong lên há miệng, Hoả Thông vẻ mặt thất vọng nhìn anh, Nếu cậu ở thì tốt rồi.
Cháu nói cái gì? Đoan Mộc Minh hỏi một câu, vừa mới không nghe rõ ràng, nhưng nghe được cái từ cậu này.
Trước kia đều là cậu theo giúp cháu ngồi nói xong, Hoả Thông quay đầu hướng quầy vé đi đến, vẻ mặt có rõ ràng mất mát.
Nhìn bóng lưng của bé, Đoan Mộc Minh thế nhưng cũng hiểu được lòng mình vắng vẻ, thật sâu hít vào một hơi, anh ngược lại sải bước tiêu sái tới.
Chú, chú muốn làm gì? Nhìn cái hành
--