Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 115: Chương 115




Theo bản năng, Đoan Mộc Minh đem Hoả Thông che ở tại phía sau.

Đó là một loại bản năng, một loại phản ứng theo bản năng.

Là ai? Thanh âm của anh như là ở nước đá ngâm qua, có Phồn thịnh két. . . . . . khí lạnh ra bên ngoài, đêm tối lờ mờ sắc, bóng người có thể thấy được, người kia bóng dáng nhỏ một ít.

Đoan Mộc Minh, anh thật to gan, tôi cho anh ngoan ngoãn giúp tôi mang con trai, anh rốt cuộc đem bé đưa chạy đi đâu rồi? Một đạo tiếng rống giận dữ truyền đến, lập tức, liền nhìn đến Hỏa Hoan nhảy lên nhảy dựng chạy tới.

Tiểu Bảo, mẹ đang tìm cháu. Quay đầu nhìn nhìn cái bóng dáng nho nhỏ kia, Đoan Mộc Minh khinh phiêu nói một câu như vậy, nhìn về phía Hỏa Hoan, không tiếng động thở dài một hơi.

Anh sẽ không gặp qua nữ nhân ngốc như vậy, chẳng lẽ cô không biết trên thế giới này còn có một loại tên là Điện thoại sao?

Mẹ, con không sao, hôm nay con cùng chú đi chơi rồi, còn mua thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon. Dương dương tự đắc túi giấy trong tay, ánh mắt Hoả Thông loan thành một cái khâu.

Ăn ngon ? Ở nơi nào? Một tay ôm Hỏa Thông, Hỏa Hoan vội vàng đảo túi giấy, vừa mới tức giận thế nhưng lập tức tan thành mây khói, tốc độ biến sắc mặt cũng có thể theo kịp.

Em là quỷ chết đói đầu thai sao? Hôm nay một ngày em đều làm gì rồi? Cánh tay dài duỗi ra, đem Hoả Thông lao tiến trong lòng, Đoan Mộc Minh lông mày không khỏi nhăn .

Anh trước đừng nói nhảm, để cho tôi uống miếng nước, cả một ngày đều khát chết tôi. Khi nói chuyện, Hỏa Hoan đã mở một lọ nước Rầm rầm ~~ đổ đi xuống.

Nhìn cô một cái, Đoan Mộc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Hoả Thông thẳng hướng trong phòng đi đến.

Một bên uống nước, Hỏa Hoan theo đuôi khi bọn họ cũng vào phòng, mở đèn lên, nhất thời đem trọn người đều ném bỏ vào trên sô pha, ngã chỏng vó nằm ở nơi đó, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, giống như là một con cá mất nước.

Em hôm nay rốt cuộc đều làm gì rồi? Đem Hoả Thông phóng tới một bên, mở ra mấy thứ điểm tâm nhỏ đặt ở trước mặt bé, Đoan Mộc Minh vẻ mặt hồ nghi hỏi, tầm mắt dừng ở trên người của cô, đầu tóc rối bời, trên quần áo còn phá vài chỗ rách, thấy thế nào đều cảm thấy làm cho người ta sinh nghi.

Làm cu li dùng sức gãi gãi đầu, Hỏa Hoan thật dài thở ra một hơi, chân dài hướng trên lan can sô pha đáp, một cánh tay còn lại là thẳng đánh phía sau lưng Hoả Thông, Xú tiểu tử, đừng ăn, xoa bóp cha ta, con không phát hiện tai đều mệt mỏi sắp mất nước sao? Làm sao lại không biết đau lòng ta đâu?



--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.