Trời đã sáng, lại là một ngày
mới. Mạc Liên mở mắt, nắng sớm theo rèm cửa sổ tràn vào, rơi xuống
giường. Mạc Liên còn buồn ngủ ngồi dậy, sau đó xuống giường đi vào trong phòng tắm. Khi cô đi ra trên tường đồng hồ báo thức biểu hiện bảy giờ
năm phút. Cô đi vào phòng quần áo, lấy chiếc váy màu trắng mặc vào. Sau
đó xuyên qua phòng ngủ, mở cửa đi đến hành lang thượng. Hành lang dài
tao nhã màu trắng, không có một bóng người. Cửa phòng bên vẫn dóng chặt, Lam Tư vài ngày trước đi công tác Seattle, cô đoán anh chưa trở về. Mạc Liên xuyên qua hành lang dài, đi xuống dưới lầu. Kết hôn đến nay đã hai tháng, từ ngày đó cô đã chuyển vào ở trong trang viên này.
Mặc dù Lam Tư sở hữu rất nhiều tài sản nhưng không phải lớn nhất, so với
biệt thự trang viên khác cũng không phải xa hoa nhất nhưng biệt thự cũng có hai mươi phòng, cùng năm người làm, một người lái xe, một vị quản
gia, một vị đầu bếp, hai người làm vườn, cùng ít nhất năm bảo vệ.
Lam Tư cũng không có yêu cầu cùng cô làm vợ chồng thật, làm cho cô nhẹ
nhàng thở ra. Anh an bài cho cô ngủ ở phòng liên thông với phòng anh.
Đối với điểm này, cô không có ý kiến, phòng cô phong cảnh tốt lắm, nhìn
ra cửa sổ có thể thấy khu vườn của trang viên. Bà nội thì được an bài ở
một căn phòng yên tĩnh ở lầu một. Mạc Liên nói cho bà nội, bởi vì Lam Tư công tác bận rộn, thường đi công tác, vì sợ làm mất giấc ngủ của cô nên ngủ hai phòng. Tuy rằng đối với chuyện phân phòng không đồng ý nhưng bà nội vẫn không nói thêm cái gì, bà cũng tiếp nhận chuyện hai người bởi
vì công tác bận rộn mà không đi hưởng tuần trăng mật.
Mỗi ngày sáng sớm, Mạc Liên sẽ đi thăm bà nội, sau đó đến phòng thí nghiệm
công tác bên cạnh trang viên. Cô tuy rằng cũng có chút tiền nhưng bởi vì bình thường tiêu xài không nhiều lắm, đa số đầu tư vào thí nghiệm. Cho
nên sau khi lấy Lam Tư, cô mới phát hiện người có tiền sẽ có thể làm ra
những chuyện gì. Lam Tư mua hẳn một miếng đất kế trang viên, đem phòng
thí nghiệm cao cấp cô yêu cầu trong một tháng ngắn ngủi hoàn thành.
Cô biết Lam Tư ở New York có một tòa biệt thự xa hoa, cô cũng hiểu được
anh trước kia đều ở chỗ đó, với anh mà nói, nơi đó cách tập đoàn Bart
không xa, rất tiện cho việc đi lại. Nhưng Lam Tư lại lựa chọn tình
nguyện hao phí thời gian tiền bạc một tuần ba lần trở về nhà bằng trực
thăng, cô biết sau bữa tối anh lại tới thư phòng làm việc đến khuya. Mạc Liên thực cảm kích Lam Tư hy sinh thời gian chính mình, giúp cô ở trước mặt bà nội sắm vai vợ chồng yêu thương, cho nên khi cùng anh ra ngoài
xã giao, cô cũng hết sức phối hợp.
Ba tháng đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh lẽo, bà nội mặc áo choàng dày, thoạt nhìn càng thêm nhỏ gầy. Mạc Liên che dấu lo lắng trong lòng, mỉm cười
đi ra phía trước.
- Chào nội!
- Chào con!
Ngọc Lan nhìn cháu gái tươi cười.
- Hôm nay thời tiết thật tốt, đúng không?
Ngọc Lan nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lòe lòe tỏa sáng thảm cỏ. Nhìn đến bà
nội trên mặt một chút ý muốn ra ngoài, Mạc Liên không khỏi mở miệng đề
nghị.
- Chúng ta hôm nay ra vườn dạo chơi đi!
- Cháu không cần đi làm sao?
- Hôm nay là Chủ nhật.
Cô ôn nhu cười nói.
- Lam Tư đâu? Cháu cùng Lam Tư hôm nay không có đi đâu sao?
Biết bà nội có điều băn khoăn, sợ mình chỉ lo chăm sóc bà, bỏ bê chồng, Mạc Liên cầm tay bà, muốn bà an tâm.
- Bà quên rồi sao? Lam Tư đến Seattle công tác, buổi tối mới trở về. Cho dù Lam Tư ở đây, con nghĩ anh ấy cũng sẽ không để ý.
Một giờ sau, Mạc Liên liền cùng Khiết Tây chuẩn bị thức ăn, đẩy Ngọc Lan
ngồi ở xe lăn, đi về hướng vườn. Trang viên này nghe nói là ở gần một
trăm năm trước thành lập. Mạc Liên từ lầu hai nhìn xuống, chính giữa hoa viên có một cái đình nhỏ màu trắng. Ba người vừa đi vừa nói chuyện,
cười nói nói thật hết sức vui vẻ.
- Cháu nghĩ hẳn là tại đây quẹo trái.
- Chúng ta mới vừa rồi không phải chuyển qua sao?
- Cháu không xác định.
- Cháu xác định chúng ta mới vừa rồi đi qua nơi này.
Ba người bật cười, lần này đi về hướng bên phải. Lần này đúng rồi, trước
mắt xuất hiện một đình nghỉ chân cổ kính màu trắng đá cẩm thạch. Nó là
đình hình tròn, có sáu cây cột, trên mỗi một cây cột, đều tỉ mỉ trồng
hoa dây leo. Đầu tiên mắt thấy đình này, Mạc Liên không khỏi ngây người
ngẩn ngơ. Cô không hiểu được chính mình vì sao lúc trước không nhận ra,
nhưng đình này chính xác khi còn nhỏ cô đã từng đi qua. Mạc Liên lấy
thảm trải ra, Khiết Tây bày ra đồ ăn, hai người lại giúp đỡ Ngọc Lan
xuống ngồi trên thảm, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe Khiết Tây
cùng bà nói chuyện, Mạc Liên lặng nhìn ngôi đình hoa hồng này, trong
lòng rung động. Cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tư, chính là tại đây
Năm đó, Mạc Liên tám tuổi. Bởi vì phụ thân cùng mẫu thân tìm được việc ở
trang viên này, cô cũng được theo vào ở. Đương nhiên chỉ được ở khu
phòng người hầu. Nhưng ở Bart trang viên, cho dù là phòng ở người hầu,
cũng xinh đẹp như biệt thự bình thường. Mạc Liên có phòng riêng, giường
riêng, tủ quần áo riêng nhưng cô lại tuyệt không vui vẻ. Do công việc
của ba mẹ phải chuyển đi, cô cũng phải chuyển trường. Ở trường mới cô
hầu như không quen được ai. Cũng chẳng ai nói chuyện với cô. Nhưng hai
tháng sau, cô mới hiểu được, các học sinh không thích cô, còn có nguyên
nhân khác, bởi vì cô không phải là người giàu có, cô chỉ là con gái
người hầu. Cô không thích trường học mới, cũng không thích bạn học mới.
Trong trường học, có một nửa làm như không thấy cô, còn lại một nửa còn
lại cố ý kiếm chuyện với cô. Cô mỗi ngày đều bị cười nhạo, bọn họ cười
nhạo kiểu tóc của cô, quần áo của cô, lắp bắp của cô, thậm chí là túi
xách của cô. Mỗi ngày đến trường, cô không bị người khác nắm mái tóc
cũng bị người khác làm té ngã, còn có người đem phân chó trét vào ngăn
tủ của cô. Cô cố gắng học bài, cô không để ý tới người khác, đối với sự
khi dễ cô yên lặng chịu đựng. Cho dù chịu ủy khuất thế nào, cô đều nhẫn
xuống dưới, cho đến tan học trở lại trang viên sau, cô chạy đến mặt sau
của rừng hoa hồng khóc một mình, bởi vì nơi đó rất ít người sẽ tới. Cho
đến một ngày, cô gặp Lam Tư…
Kia thật là ngoài ý muốn, Mạc Liên cũng không phải cố ý muốn trốn đi nhưng
là nơi này không phải chỗ của cô, cho nên khi cô nghe được tiếng bước
chân, cô lập tức núp vào gốc cây. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ
nhìn thấy một nam sinh đi vào. Nam sinh có một đầu tóc đỏ, mặc quần áo
sang trọng, anh cầm trong tay một tờ giấy, cô nhìn anh đi đến đình, sau
đó lấy ra cái bật lửa, đốt cháy tờ giấy kia. Màu đỏ của đám lửa cũng
chiếu sáng mặt anh, trên mặt anh tràn đầy căm phẫn, đáy mắt chứa đầy lệ. Cô lắp bắp kinh hãi, không cẩn thận đụng phải cây bên cạnh.
- Ai?
Lam Tư mạnh quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ tới mức hoàn toàn
không dám nhúc nhích, cô không nghĩ đến anh có thể thấy cô, nhưng anh
lại kiên quyết không nhìn hướng khác, lạnh giọng quát một tiếng.
- Đi ra!
Cô muốn xoay người chạy trốn, nhưng cô biết chắc chắn sẽ bị anh đuổi kịp,
đến lúc đó nếu cô bị bắt nhất định còn thảm hại hơn. Mạc Liên không dám
trốn, đành phải chậm rãi đi ra.
- Em là ai?
Anh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, nước mắt nhanh chóng biến
mất, ánh lửa trong mắt cháy bừng, làm cho anh cực kỳ giống một ác ma.
- Liên……
Cô run rẩy mở miệng.
- Em từ nơi nào chạy vào?
- Em…… Em….. Ở nơi này……
Cô lắp bắp nói. Anh nghe vậy lập tức đoán được cô là ai, bởi vì toàn bộ trang viên chỉ có một cô gái nhỏ là cô.
- Con gái của người lái xe?
Anh hỏi. Cô gật đầu.
- Ngươi không nên ở trong này.
- Thực xin lỗi……
Cô cúi đầu rơi lệ. Anh nhếch môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói.
- Quên đi, em đi đi!
Cô xoay người muốn chạy, lại nghe được anh nói.
- Chờ một chút.
Cô khẩn trương dừng lại, sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm mặt cảnh cáo cô.
- Không cho phép em đem chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra, nếu không tôi liền đuổi việc cha em.
Mặt cô trắng bệt liên tục gật đầu.
- Mở miệng nói!
Anh lớn tiếng cường điệu.
- Nghe…. Rõ… rõ rồi!
Cô sợ tới mức lại lắp bắp.
- Đi đi!
Cô như lấy được đặc xá, nhanh chóng xoay người thoát đi. Cô sau lại mới
biết được, người cô gặp chính là con trưởng tập đoàn Bart, Lam Tư.
Sau đó Mạc Liên không còn dám chạy tới tòa đình, sợ lại gặp anh. Có đôi khi cô đến tìm mẹ, xa xa thấy anh, cô cũng sẽ rất nhanh chạy biến đi. Cô
ban ngày ở trường học bị khi dễ, buổi tối ở nhà cũng không được an ủi,
ngay cả nơi đứng khóc đều bị cướp đoạt, cho nên cô đành đem tất cả dồn
vào sách giáo khoa. Kì thi đầu tiên, tên cô đứng thứ nhất, thầy hiệu
trưởng còn khen cô thông minh, cô còn tưởng rằng từ nay về sau, cô ở
trường học ngày sẽ yên bình hơn một chút. Nhưng là, tình huống chỉ trở
nên càng tệ hơn. Một ngày tối học, cô mới đi xuống thang lầu, đã bị một
cái bóng nước đập vào người. Cô bị đập trúng đầu, mất đi cân bằng té ngã trên mặt đất, sau đó mới phát hiện trong bóng nước ấy chính là nước
tiểu. Cô thét chói tai, người bên cạnh lại cười vang. Nước mắt bắt đầu
tràn mi.
- Là ai?
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng chất vấn vang lên. Tiếng cười nhanh
chóng tắt ngấm, cô ngẩng đầu. Là Lam Tư. Mọi người đều biết anh là ai,
không ai dám đắc tội anh. Cô chết đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy xấu hổ, hận không thể chạy trốn đi, chỉ có nước mắt rơi đều.
- Là ai làm?
Anh lại hỏi một lần, giọng nói lạnh như băng như đao cắt qua yên tĩnh. Sau
đó, một người trong nhóm anh đưa cho cô một cái áo khoác, một người khác cho cô khăn tay. Anh nhìn một lượt xung quanh, lạnh giọng mở miệng
tuyên cáo.
- Cô ấy là người của Bart gia, từ hôm nay trở đi, nếu là có ai dám làm phiền đến cô, chính là làm phiền Bart.
Từ đó về sau, Lam Tư trong lòng cô, từ một ác ma biến thành bạch mã hoàng
tử. Cô ở Bart trang viên ba năm, cô cũng vụng trộm nhìn anh ba năm, thầm mến anh ba năm. Nhưng rồi ông trời cướp đi người thân của cô, cũng làm
cho cô rời khỏi Bart trang viên……
Vừa mới về nhà, Lam Tư chợt nghe quản gia nói phu nhân cùng bà nội ở hoa
viên. Vì anh đã hứa, hai tư sáu sẽ về nhà ăn cơm, trước mặt bà nội của
cô cùng cô sắm vai vợ chồng yêu thương. Tuần này lại bởi vì Seattle có
dự án mới, làm anh công tác suốt một tuần, vốn dự tính ngày mai mới có
thể trở về, nhưng dự án so với mong muốn thuận lợi, cho nên anh trước
thời gian đã trở lại. Nhớ tới nghĩa vụ của mình, Lam Tư thay âu phục,
quyết định đến hoa viên tìm vợ của mình. Lam Tư vừa đến hoa viên, liền
thấy cô bà nội cùng quản lý đang muốn đi ra, cũng không thấy vợ mình.
- Lam Tư, sao giờ mới đến?
Ngọc Lan vừa nhìn thấy anh, liền lộ ra mỉm cười.
- Cháu vừa xong việc mà thôi.
Lam Tư mỉm cười.
- Liên đâu?
- Nó ngủ rồi!
Ngọc Lan chỉ chỉ phía sau, thở dài nói.
- Bà thấy đứa cháu này một ngày chỉ ngủ có mấy tiếng. Đứa nhỏ này, cả
ngày chỉ lo nghiên cứu, ra khỏi phòng thí nghiệm lại vội vàng đến chăm
sóc bà, thấy nó ngủ ngon như vậy bà không muốn đánh thức. Khiết Tây
không cho phép bà ở ngoài lâu, đang bắt bà trở về uống thuốc. Cháu về
thật đúng lúc, nếu Mạc Liên tỉnh lại, không được cho nó chạy đến chăm
sóc bà. Bắt nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì lão già này cũng an tâm một
chút.
- Cháu biết.
Ngọc Lan cười cười.
- Mạc Liên phiền cháu chăm sóc.
- Được!
Lam Tư gật đầu. Ngọc Lan vừa lòng, bảo Khiết Tây đẩy mình rời khỏi. Lam Tư
chậm rãi đi qua rừng hoa hồng, chỉ thấy cô quả nhiên ở trong đình, dựa
vào cột đá. Trên người đắp hai cái chăn giữ ấm, mái tóc màu đen xõa dài
trên vai, làm nổi bật gương mặt trắng nõn. Nhìn cô lúc này chẳng khác
nàng công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích, chỉ tiếc là bọng mắt màu đen phá hủy. Lam Tư đi đến bên người Mạc Liên, cởi giày, ngồi xuống thảm. Cô thật sự ngủ rất ngon, anh có thể hiểu vì sao bà nội không muốn đánh thức cô. Cô gái tự gây áp lực cho mình quá lớn. Anh nên vì cô
chuyên tâm nghiên cứu mà thấy vui mới phải nhưng thật sự thì lòng anh
không muốn như thế. Bởi vì quan hệ công tác, thời gian ngủ của anh rất
ít, có nhiều dự án mới phải duyệt, nhiều văn kiện phải xem, nhiều chuyện phải làm, anh luôn làm việc đến đêm khuya mới có thể trở về phòng.
Nhưng đèn trong phòng cô lại còn luôn tắt trễ hơn anh mới tức chứ. Cô
còn luôn mang bên mình laptop tràn ngập những phương trình anh xem không hiểu nổi, trên bàn, trên giường đều toàn là stick note bôi xóa dày đặc, có đôi khi đang ăn cơm, cô đột nhiên giật mình một cái, sau đó lấy ra
bút máy cúi đầu viết viết, hoàn toàn đã quên mình đang ở nơi nào. May mà hai lần cùng anh tham dự tiệc, cô không thất thần như thế. Nhưng sau
này anh mới phát hiện, đó là bởi vì cô quá khẩn trương. Mỗi khi cô phát
hiện anh tới gần cô, cô cả người đều đã không tự giác cứng đờ. Cô không
thích ra ngoài, cũng không thích nơi đông người, khi anh phát hiện cô
mỗi lần ra ngoài đều hết sức căng thẳng, liền thay cô từ chối những lời
mời không cần thiết. Dù sao anh cưới cô chứ không phải cưới một bình hoa xinh đẹp.
Sau khi kết hôn mấy ngày, anh liền phát hiện anh không thích cô viết phương trình đến mất ăn mất ngủ. Nếu bà nội không có bệnh trong người, anh
nghĩ chắc cô sẽ ngủ luôn ở phòng thí nghiệm.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay làn tóc đen nhánh của cô. Mạc Liên khẽ co người
lại, sau đó lại nghiêng người nhích lại gần Lam Tư, đầu gối lên vai anh, đôi tay nhỏ bé tự nhiên đặt vào ngực anh. Lam Tư định đánh thức cô
nhưng khi anh nâng tay lên lại vuốt lấy gương mặt đang mệt mỏi của cô.
Cô khẽ cau mày, lại điều chỉnh tư thế, cho đến khi chăn trên người rớt
xuống, cô cả người đều dựa vào lòng ngực ấm của anh, mới vừa lòng ôm anh thở dài, tiếp tục yên giấc.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám đem anh làm cái gối ôm như thế, Lam Tư
trong lúc nhất thời thật không biết nên phản ứng như thế nào. Thấy vẻ
mặt thõa mãn ngủ say của cô lại khẽ cười…. Quả là rất đáng yêu.
Cho nên anh với tay lấy tấm chăn kéo lên đắp ngang người cô. Sau đó ôm cả
thắt lưng của cô, phòng khi cô lại đạp chăn xuống. Trên người cô có mùi
hương. Lam Tư cúi đầu, ghé vào hõm cổ cô ngửi. Hoa hồng. Anh nghĩ vậy.
Cô vẫn ngủ say, dáng vẻ dường như chưa muốn tỉnh. Nhìn cô ngủ, ngực anh
không hiểu hiện lên một cảm xúc không nói thành lời. Vợ yêu. Không biết
vì sao, từ này liền bật lên trong suy nghĩ. Anh ôm chặt cô, tựa vào cột
đá mỉm cười