Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 5: Chương 5




Mạc Liên vừa mơ màng tỉnh lại, ánh nắng từ phía đông chuyển sang phía tây. Cô thở dài một cảm giác rất ấm áp, cô đã vài tháng không ngủ ngon như vậy. Thật là làm cho cô không muốn mở mắt ra. Gió thổi qua rừng hoa hồng nghe sàn sạt, cô đem mặt mình nép sát vào nơi ấm áp. Tuy rằng cảm giác tốt lắm nhưng cô lại thấy cảm có chút không đúng. Kỳ quái, cô nhớ rõ mình đâu có mang gối ôm theo. Với lại gối ôm của cô đâu có cứng như vậy. Cô nghi hoặc mở mắt ra một tấm chăn lông dê mềm mại, cô ngây người ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Lông dê gấp khúc hướng về phía trước, sau đó tới một cái cằm ngay ngắn, trên cằm là một đôi môi, đi theo là chiếc mũi cao, lông mi thật dài, cuối cùng là mái tóc màu đỏ. Theo hướng đi của tầm mắt, hai mắt của cô càng mở lớn, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

Không thể nào! Là Lam Tư?

Cô ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu trống rỗng. Cô đang nằm mơ sao? Tay cô vẫn để trên ngực anh, vẫn cảm giác được nhịp tim của anh.

Nhưng là…… Anh làm sao có thể……? Anh không phải đang ở Seattle sao? Anh làm sao có thể ở trong này? Lại…… Đang ngủ? Cô lại làm sao có thể nằm bên cạnh anh? Nha, trời ạ.

Nhận thấy được điểm này, khuôn mặt nhỏ của Mạc Liên không khỏi có chút nóng lên. Tuy rằng biết rõ chính mình nên đứng lên nhưng rất lâu cô vẫn không hề động đậy, vẫn như nằm im một chỗ, cuộn mình ở trong lòng anh, nhìn gương mặt anh tuấn, ăn cắp ấm áp trên người anh.

Cô có chút mê luyến nhìn khuôn mặt anh, mắt anh, mũi anh, môi anh, cằm anh, anh…… Hết thảy. Thở sâu, cô nhắm mắt lại, đem mặt một lần nữa vùi vào lòng anh. Trên người anh có một mùi hương quen thuộc, một loại nước hoa cùng hương vị cơ thể anh. Của cô. Tuy rằng chỉ là tạm thời. Tạm thời, nhưng vẫn là của cô.

Mọi chuyện như là mơ, mông lung, mộng ảo, lại chân thật. Ai ngờ được đến, con vịt xấu xí năm đó lại được gả cho bạch mã hoàng tử. Khóe miệng nở nụ cười chua xót, cô lại hít một hơi thật sâu, lấy hơi thở ấm áp của anh hút vào trong lồng ngực, hy vọng có thể lấy được chút hương vị từ anh. Sau đó, cô mới bức chính mình ngồi dậy. Nghe thấy cô đã tỉnh, Lam Tư cũng liền tỉnh lại, đôi mắt màu xám đồng nhìn cô.

- Hi.

Cô ngồi bên cạnh anh, tay đem tóc ra phía sau buộc lại.

- Hi.

Lam Tư mỉm cười, bàn tay vẫn đặt trên eo cô. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nhiệt khí không khống chế lại dâng lên.

- Tôi nghĩ anh còn ở Seattle.

- Dự án chấm dứt, tôi liền trở về.

- Tôi làm sao có thể…… Tôi muốn nói là…… Anh làm sao có thể……

Cô nói năng có chút lộn xộn. Anh vẫn như cũ tựa vào cột đá

- Em đang ngủ, bà nội cần uống thuốc, Khiết Tây đã đưa bà trở về.

- Nha……

Mạc Liên không được tự nhiên dời tầm mắt, nhớ tới đống thức ăn chưa thu dọn, lại bị anh gọi lại.

- Không vội, người làm sẽ dọn.

- Dù sao cũng thuận tay.

Mạc Liên không thèm để ý nói xong, vẫn chưa dừng tay, lại bị anh giữ chặt.

- Em nên chăm sóc chính mình.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, đã thấy anh mặt không chút thay đổi nói.

- Nếu em bị bệnh, công ty sẽ tổn thất rất lớn.

Đối anh mà nói, cô cũng chỉ là một nhân viên cao cấp. Sớm biết anh chính là người như vậy, lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Mạc Liên rút tay về, cúi mắt xuống, che lấp cảm xúc trong mình, thản nhiên nói.

- Tôi biết, tôi sẽ chú ý, nhất định không để mình suy sụp.

Luôn như vậy. Mỗi khi cô vì hành động của anh mà thấy ấp áp một chút thì anh liền tạt ngay nước lạnh vào cô. Cô tiếp tục dọn dẹp, Lam Tư không ngăn cản cô nữa, đứng lên nhẹ giọng nói.

- Em chắc cũng tự biết, nếu em còn làm việc như thế nhất định thể lực ngày càng đi xuống.

- Anh so với tôi cũng đâu có ngủ nhiều hơn.

Mạc Liên lên tiếng biện hộ, tay vẫn không ngừng dọn dẹp đồ ăn trên thảm.

- Nhưng tôi không có bà nội bị bệnh.

Cô ôm thảm trên tay, quay lại nhìn anh.

- Anh hôm qua hẳn là đã thấy báo cáo của tôi?

Đúng là như vậy. Nghiên cứu của cô đã đạt tới 85%. Nếu chính phủ không phiền toái, nhanh nhất ba năm kỹ thuật của cô sẽ được xuất bản. Tuy rằng mới ở chung với nhau hai tháng, anh cũng đã biết được cô theo đuổi tính cách hoàn mỹ, cô ở phương diện nào đó rất giống anh. Anh ôm lấy thảm trên tay cô, cô trừng mắt muốn níu lại, lại lấy anh nhăn mày, vội vàng buông tay ra. May mắn cô hiểu được không nên cùng anh tranh chấp chuyện này.

- Tôi biết em công tư phân minh nhưng tôi cũng nhắc nhở em dục tốc bất đại.

Anh cùng cô đi vào mê cung hoa hồng nói.

- Như lời em nói, chúng ta đang hợp tác nếu tôi để em suy nhược như thế này, sẽ tổn thất rất lớn. Em làm chính mình mệt mỏi như vậy, đối với người khác là chuyện không tốt. Đồng ý không?

Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào khóm hoa hồng.

- Đồng ý.

- Em phải ngủ.

Anh quẹo qua phía bên phải.

- Tôi có!

- Mỗi ngày tám giờ.

- Đồng hồ sinh học của mỗi người là khác nhau, tôi chỉ ngủ bốn giờ là tỉnh.

Cô nhíu mày kháng nghị.

- Bảy giờ.

- Sáu giờ.

- Ok.

Đáng chết. Cô thầm mắng một tiếng, rõ ràng mới vừa rồi đề cập đến chuyện cô vì sao đến phòng thí nghiệm trễ, như thế nào đến cuối cùng lại biến thành kì kèo cùng anh mặc cả thời gian ngủ của cô. Sáu giờ, cô bình thường đều ngủ bốn giờ thôi, hai giờ nữa biết làm cái gì?

- Nghỉ ngơi, đọc sách, xem phim đều được.

Nghe được anh trả lời, cô mới phát hiện chính mình không cẩn thận đem lời đang lẩm bẩm trong lòng nói ra.

- Tôi tin tưởng sẽ có chuyện để làm. Tóm lại không được đến phòng thí nghiệm, không được quấy rầy bà nội trừ khi bà yêu cầu em đến.

- Tôi không có!

Cô dừng lại căm tức nhìn anh.

- Em đương nhiên là có.

Anh cũng dừng lại, bình tĩnh nói.

- Là tại em không chịu nghe, em chỉ lo lấy việc đè lên người mình, không phát hiện mình mệt mỏi, bà lại càng lo lắng, em không nghỉ ngơi, cũng chỉ làm bà gia tăng gánh nặng.

- Anh đã có nghe ai nói anh rất đáng ghét không?

Cô mắt cũng không chớp nói.

- Rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng duy trì ưu điểm này của mình.

Đáng ghét. Mặt anh quả thật rất dày.

- Đó là một trong những điều kiện quan trọng để trở thành thương nhân.

Ông trời ơi, người đàn ông này thật hài hước. Cô nhịn không được bật cười. Điều làm cô không ngờ tới là khóe môi anh cũng mỉm cười. Lúc anh cười, từng đường nét giản ra, trông cũng không lạnh lùng lắm. Tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn, vội vàng xoay người tiếp tục đi về phía trước, không dám liếc anh một cái

- Được, tôi sẽ tìm việc để làm. Trừ khi có chuyện gì xảy ra còn không tôi sẽ không rời giường mà chạy đi kiếm bà, được chưa?

- Còn có một việc.

Anh chậm rãi đi theo cô phía sau.

- Chuyện gì?

Phía trước là một ngã ba, không quay đầu hỏi anh nên đi như thế nào. Tuy rằng cô không biết đâu mới là lối ra, vẫn bước chân về phía bên trái. Đáng ghét là lối cụt. Cô xoay người, thấy anh vẫn đứng ở ngã ba, chờ cô quay đầu.

- Hiệp ước của chúng ta đã ghi rõ, phải giấu mọi người chuyện kết hôn giả. Tôi thấy tôi đã làm rất tốt chỉ có em…là không làm được.

Nghe được lời anh nói, cô đột nhiên đứng ở trước mặt anh.

- Anh có ý gì? Tôi làm không được là sao?

Lam Tư nhìn thẳng cô.

- Tôi không phải là giám đốc thích áp bức nhân viên nhưng biểu hiện của em lại đem tôi làm giống vậy . Mỗi lần tôi đụng tới em, em đều giống như muốn nhảy dựng lên, nghĩ xem em như thế khiến bà nội nghi ngờ biết bao nhiêu. Chúng ta hoàn toàn không giống vợ chồng mới cưới.

- Tôi không có!

Cô há mồm biện giải, quay đầu về hướng khác.

- Tôi mỗi buổi sáng ở nhà ăn hôn em, em đều phản ứng như là bị tôi cắn. Cô hai gò má nháy mắt đã ửng hồng, trong lúc nhất thời lắp bắp lên.

- Là tôi… tôi…. Tôi… không quen!

- Hai tháng rồi, em cũng phải quen đi chứ!

Nha, cô cả đời cũng không quen được. Cô quẹo phải, quẹo trái, lại quẹo phải, kết quả lại vào ngõ cụt.

- Em là đồng tính luyến ái sao?

Anh đột nhiên toát ra một câu.

- Cái gì?

Cô nhanh chóng xoay người, trừng mắt nhìn anh.

- Anh không nên suy nghĩ như thế?

- Tại em nói cả đời cũng không quen được. Đúng không?

Anh nhíu mày hỏi lại.

- Không phải, tôi không phải đồng tính luyến ái.

Mạc Liên đỏ mặt, vội vàng đi qua bên người anh, tiếp tục tìm kiếm đường ra, một bên xấu hổ giải thích.

- Tôi chỉ là không thường cùng người khác quan hệ.

- Không thường?

Cô cắn môi, thành thật nói

- Rất lâu rồi!

- Bao lâu?

Cô im lặng ôm cái giỏ dã ngoại, vẻ mặt đỏ bừng lại đi tiếp về phía trước. Lần này anh bước đi theo, tỏ vẻ cô không đi nhầm.

- Bao lâu?

- Tôi thấy chuyện này không liên quan đến anh.

Cô cũng không quay đầu lại nói.

- Tôi nghĩ em là vợ của tôi.

Miệng anh giác khẽ nhếch nhắc nhở cô.

- Anh cũng biết đó không phải là thật mà.

- Nó đương nhiên là thật, luật sư của tôi cùng luật sư của em, cùng với người chứng hôn. Tuy rằng chúng ta có kỳ hạn, nhưng nó thật một trăm phần trăm…

- Mười hai năm!

Lí trí của cô đột nhiên bị mất hết, cô tức giận ở trước mặt anh nói, vừa xấu hổ.

- Tôi mười hai năm không có quen bạn trai, chết tiệt anh vừa lòng chưa? Hiện tại, anh rốt cuộc có muốn nói cho tôi biết lối ra ở đâu không?

Anh ngây ngốc nhìn cô. Nha, trời ạ, cô vừa nói gì? Cô thật muốn đem chính mình bắn chết! Mạc Liên lại nghe anh hỏi một câu.

- Mười hai năm?

- Đúng, mười hai năm, anh có ý kiến gì sao?

Tuy rằng xấu hổ muốn chết, cô đỏ mặt kiên trì trả lời. Anh nhìn cô, một lúc lâu mới trả lời

- Không có.

- Lối ra ở đâu?

- Bên này.

Anh đi về phía bên trái, một chút cũng không kháng nghị đi phía trước dẫn đường nhưng được mấy vòng, anh lại nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

- Vì sao?

Cô giả bộ nghe không hiểu anh đang hỏi cái gì, chỉ nói.

- Tôi không thời gian hẹn hò cùng người khác, cũng không gặp được người vừa ý, anh thích nghiên cứu vấn đề này lắm sao?

- Ngẫu nhiên.

Anh không biết chính mình vì sao lại muốn biết. Có lẽ tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa nhưng cô vẫn là vợ của anh.

- Ngẫu nhiên mới là lạ.

Cô nhỏ giọng nói thầm.

- Là em tự nói!

Anh nhắc nhở cô.

- Là tôi thì sao?

Cô hờn giận dõi theo cái ót anh, có chút bất mãn nói.

- Cho dù tôi không cẩn thận nói ra, anh cũng nên là quân tử làm bộ không nghe thấy chứ?

- Tôi là thương nhân không phải quân tử.

Đúng vậy, nói anh là quân tử đúng là đánh giá anh quá cao. Cái loại đàn ông cao thượng sớm đã tuyệt chủng rồi. Cô dừng lại kéo chiếc khăn vào trong giỏ thức ăn, ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng anh. Đáng giận, cái tên đàn ông này, đúng là không để ý đến cô. cô chạy lên phía trước, vẫn không thấy bóng dáng của anh. Nếu cô chuyên tâm đi theo, cô sẽ không lạc đường nhưng vừa rồi bị anh làm rối loạn như vậy, cô căn bản không biết khi nào nên quẹo. Nhìn những hàng hoa hồng cao hơn cả người, cô không biết mình đang ở chỗ nào của mê cung, đành phải đứng ở tại chỗ, sau đó mở miệng kêu cứu.

- Lam Tư! Lam…

Anh từ bên lối rẽ phía bên phải xuất hiện, hơn nữa thế còn cau mày.

- Em phải ở sau lưng tôi.

- Anh phải chú ý tôi một chút chứ?

Cô đi nhanh về phía trước, hờn giận đi qua bên người anh.

- Em biết đi hướng nào sao?

Cô đột nhiên dừng lại, tức giận nghiến răng. Anh ôm thảm, một bàn tay rảnh rỗi, sau đó đi lên phía trước, đi đến bên cạnh cô, nắm lấy eo cô. Mạc Liên sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy miệng anh khẽ cong lên, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.

- Anh đang cười sao?

Cô hỏi.

- Không có.

Anh nói.

- Anh đang cười.

Cô biết chắc chắc là thật sự.

- Chúng ta dù không là vợ chồng cũng có thể là bạn bè.

Người đàn ông này đang lảng sang chuyện khác. Anh rõ ràng là đang cười.

- Tôi không nghĩ sẽ làm bạn bè cùng ác thú.

Chưa từng nghĩ tới anh lại bị câu nói đùa đơn giản như vậy đâm bị thương, cổ họng cô căng thẳng, mở miệng nói.

- Xin lỗi, tôi không nên nói vậy.

Nhưng anh lại tự giễu nở nụ cười.

- Không, em nói đúng, ác thú không cần bạn bè.

- Nhưng anh không phải.

- Có lẽ là tôi.

Cô đứng lại. Bởi vì cô vẫn nắm tay anh, anh đành phải dừng lại, quay đầu nhìn cô.

- Anh không phải.

Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.

- Cho nên, tôi mới chọn anh.

Gió xuân nhẹ thổi qua người cô, Lam Tư nhìn gươn mặt kiên định của cô, một cảm xúc không tên dâng lên, ngực anh không hiểu vì sao co rút nhanh. Mặt của cô được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, anh bắt buộc rời tầm mắt, nở ra một nụ cười.

Em rất dễ dàng tin tưởng người khác.

Anh tiếp tục đi phía trước đi, cô đuổi theo.

- Có lẽ bởi vì tôi đều đem mọi chuyện giao cho một người.

- Là ai?

Anh hoài nghi hỏi.

- Tôi tin tưởng người đó chính là anh.

- Anh nhíu mày.

- Em không sợ tôi đem em đi bán sao?

- Sợ chứ!

Anh cúi đầu nhìn cô, đã thấy cô mỉm cười mở

- Cho nên tôi mới tìm luật sư.

Anh nghe vậy, không khỏi cười lớn. Nhìn anh tươi cười, lần đầu tiên, cô biết chính mình sẽ không thể làm người yêu của anh lại có thể trở thành bạn tốt. Anh không nói gì nữa, vẫn nắm lấy eo cô, tiếp tục đi về phía trước ra khỏi mê cung hoa hồng.

Những ngày sau đó, Mạc Liên không còn lo lắng quá mức, ít nhất không cho lo lắng lộ ra ngoài. Cô đúng giờ đi làm, đúng giờ thăm bà nội, hơn nữa mười giờ tối liền lên giường. Tuần lễ đầu tiên, cô nghĩ mình sẽ giữa đêm tỉnh lại, nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ có hai ngày nửa đêm thức dậy ngẩn người. Những ngày sau cô đều ngủ đến trời sáng. Hai tuần lễ sau quầng thâm trên mắt tan hết. Sau đó, cô cũng bắt đầu từ từ quen sự tồn tại của anh. Tuy rằng cô vẫn đỏ mặt khi bị anh hôn nhưng cuối cùng vẫn cố gắng không để cho người khác thấy vẻ mặt như bị anh cắn một cái. Anh là mối tình đầu của cô. Tuy rằng mối tình đầu kia chỉ là do cô vụng trộm thầm mến nhưng ấn tượng đối với anh vẫn sâu sắc hơn hai mối tình của cô. Đương nhiên, từ sau khi trưởng thành, cô sớm dần dần phai nhạt những chuyện có liên quan đến anh. Tự nhiên nhìn thấy hình anh trên tạp chí mới từ từ nhớ lại. Đối với cô mà nói anh ở xa tận chân trời, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gặp lại anh, lại càng không nghĩ tới chuyện kết hôn với anh.

Nhưng cô vẫn không thể chống cự mị lực của anh, cho dù là anh vô tình đụng vào, đều làm cho cô tim đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên.

Tuy rằng anh rất ít nói nhưng khi cùng cô và bà dùng bữa sáng đều trò chuyện rất vui vẻ. Có lẽ là bởi vì anh không xem bà nội như người bệnh, bà nội cũng rất thích nói chuyện với anh. Anh rất tôn trọng người già, chỉ cần bà mở miệng hỏi thì anh luôn trả lời. Thậm chí khi bà chê bai chính trị hiện tại hay nói những chuyện tầm phào thì anh cũng tỏ vẻ hứng thú không chút miễn cưỡng.

- Lam Tư, cà rốt của cháu đây!

- Cháu không ăn.

- Cháu không ăn cà rốt.

Bà nội chỉ vào đĩa salad không có màu sắc. Lam Tư cúi đầu, trừng mắt nhìn những miếng cà rốt được anh gắp bỏ ra chén.

- Lam Tư, bà biết cháu không thiếu tiền nhưng tiền không phải là vạn năng, ngàn vàng khó mua sức khỏe, kiêng ăn là không tốt.

Anh trừng mắt nhìn những lát cà rốt màu đỏ cam, mày bất giác nhíu lại. Biết anh từ nhỏ rất ghét ăn cà rốt, Mạc Liên đang muốn nói giúp anh thì đã thấy anh cầm lấy nĩa chỉa cà rốt cho vào miệng. Cô mở to mắt, quả thực không thể tin được nhưng anh đang ăn cà rốt. Lam Tư · Bart, hoàng tử khống chế thế giới tài chính, cái máy kiếm tiền, thật sự ngoan ngoãn ăn cà rốt.

- Tốt lắm, như thế mới có sức khỏe ra ngoài cạnh tranh cùng người khác.

Bà nội vừa lòng nói. Lam Tư gật đầu, cầm lấy giấy ăn chùi miệng. Thấy anh sắc mặt có chút khó coi, cô vội đứng dậy nói.

- Bà ơi, đến giờ Lam Tư đi làm rồi!

- Ừm, hai đứa đi đi!

Bà nội gật đầu. Lam Tư đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào bà nội còn Mạc Liên thay anh cầm lấy áo khoác, như thường ngày đưa anh ra cửa. Vừa ra nhà ăn, cô liền xấu hổ cùng anh giải thích.

- Xin lỗi, anh có sao không?

- Không tốt lắm!

Anh sắc mặt có chút tái nhợt, cô còn nghĩ anh sắc ói ra.

- Anh cần tôi đi lấy nước không?

- Không cần.

Lam Tư dừng lại, cô khẩn trương nhìn anh, đã thấy anh nhìn cô nói.

- Thứ tôi cần là…

Nói xong, anh đã đem cô kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn cô. Mạc Liên lắp bắp kinh hãi, trừng lớn mắt. Miệng anh tràn ngập hương vị cà rốt. Một chút sau, anh dừng lại, nhẹ vỗ về đôi môi đỏ mọng của cô, cười nói.

- Ít nhất là thế này mới có thể làm dịu đi hương vị đáng sợ kia.

Cô vẻ mặt đỏ bừng nhìn anh, không nói được lời nào. Môi anh lại chạm nhẹ vào môi cô rồi mới quay lưng hướng ra trực thăng. Đáng giận! Mạc Liên hai gò má nóng lên nói thầm, bất giác khóe môi cong lên thành nụ cười.

- Không được yêu anh.

- Có!

- Một trăm linh một lần cảnh cáo chính mình.

- Anh chỉ là bạn bè của cô mà thôi!

- Tuyệt đối không thể yêu anh.

Cô ở trong lòng dặn dò chính mình. Nhưng đến đi trở về nhà ăn, lòng của cô vẫn như cũ bởi vì nụ hôn kia mà nóng bừng không thôi.

Trải qua cuộc sống gia đình mấy tháng, Lam Tư phát hiện mình có thói quen thích về nhà ăn cơm, thậm chí là nghe bà nội nói chuyện. Một buổi tối, anh ở trong thư phòng làm việc, ngoài ý muốn nghe thấy một giọng hát nhẹ nhàng, mềm mại cất lên giữa trời đêm. Anh tò mò đi đến cửa sổ nghe ngóng, mới phát hiện thanh âm từ phòng bà nội truyền đến. Người đang hát chính là vợ của anh.

Một bài hát tiếng Trung. Tuy rằng anh biết tiếng Trung, vẫn không thể nói là thành thạo nhưng phải không nhận giọng hát của cô rất hay. Không giống giọng trong trẻo của con gái bình thường, cổ họng của cô mang theo chút khàn khàn, giống nhung tơ, dịu dàng, ấm áp, vây quanh người nghe. Sau lại, anh mới hiểu được bởi vì bà nội thích nghe, cô mỗi buổi tối đều hát một vài bài tiếng Trung. Mỗi khi thời điểm kia, anh đều dặn quản gia Peter mở cửa sổ thư phòng của anh. Trong nhà mọi người đều thích nghe cô ca hát. Mỗi khi cất tiếng hát, mọi người đều dần dần tụ tập ở trung đình nghỉ ngơi, bởi vì nơi đó có thể nghe được rõ ràng tiếng hát của cô

- Ai đang hát vậy?

Nghe thấy một câu, Lam Tư ngẩng đầu, thấy Akina kinh ngạc đang đứng ở cửa sổ.

- Đó là Mạc tiến sĩ sao? Oh my God, thật là cô!

Akina trừng lớn mắt, sau đó tiếp theo vài giây, chỉ thấy anh lấy điện thoại cầm tay ra, bắt đầu gọi.

- Anh làm cái gì?

- Gọi điện thoại cho Louis.

Không phát hiện giám đốc có chút biểu cảm, Akina vẫn ngạc nhiên nói.

- Giọng hát này không làm ca sĩ thật uổng phí. Cô ấy chắc chắn có thể làm kỳ tích trong giới âm nhạc.

- Kỳ tích anh đang nói hiện là vợ của tôi.

Lam Tư thản nhiên mở miệng. Mười chữ ngắn gọn cùng ý tứ sâu sắc. Akina nghe vậy cứng đờ, lâu một chút mới hồi tinh thần lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của giám đốc.

- Có chuyện gì sao Akina?

Tiếng người trong điện thoại truyền ra. Tuy rằng di động đã kết nối, Akina trong nháy mắt đem điện thoại tắt đi, sau đó nhanh chóng cầm trong tay báo cáo đưa đến cho Lam Tư.

- Đây là báo cáo Bandel mới từ Seattle truyền đến, chúng ta vừa thay đổi cơ cấu công ty, anh ấy muốn thay đổi vài nhân sự.

Lam Tư một bên lật xem tư liệu trên tay, một bên nói:

- Tôi cho phép anh ấy toàn quyền xử lí.

- Ok!

Akina gật đầu, tiếp tục báo cáo.

- Giám đốc công ty dầu mỏ Ngãi Khắc Sâm đêm nay hẹn Rock Phi gặp mặt hiệp thương, có tin đồn là hai nhà công ty sẽ tiến hành xác nhập. Bọn họ nếu xác nhập thành công, có thể xem là đối thủ mạnh.

- Anh thấy thế nào?

- Ngãi Khắc Sâm ghét Rock Phi ra mặt. Bọn họ muốn xác nhập, trừ khi trời sụp. Tôi còn đang nghi ngờ bọn họ chính mình cũng hoài nghi việc gặp mặt lần này không có kết quả.

Akina nhún vai, cười nói.

- Nhưng tôi vừa mới biết một tin. Cháu gái Ngãi Khắc Sâm cùng con trai Rock Phỉ gần đây có quan hệ, tôi nghĩ khả năng xác nhập không phải không có.

- Thu mua cổ phiếu hai công ty này, phải lấy được 10%, chưa tới đừng có dừng tay.

- OK!

Hai mươi phút sau, Akina đi ra thư phòng. Lam Tư nhìn văn kiện trên bàn, sau một lúc lâu, mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Cô đã dừng hát, phụ giúp bà nội ngồi lên xe lăn trở về phòng. Anh có thể thấy cô cùng bà nội cùng nhau chơi cờ, mỉm cười tán gẫu. Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, ngực anh lại đập mạnh một cái. Nói thật, anh hâm mộ tình cảm bà cháu tốt đẹp của cô. ‘Vợ của tôi’. Nhớ tới lời mình vừa nói với Akina lúc nãy, anh tự giễu giơ lên khóe miệng. Anh tuy rằng có vợ, có gia đình nhưng tất cả chỉ là… Giả!

Không biết vì sao, anh đột nhiên chán ghét chính mình luôn bị mọi người để bên ngoài, cho nên anh xoay người xuống lầu, đi qua trung đình, đi vào phòng bà nội.

- Lam Tư? Có chuyện gì sao?

Nhìn thấy anh xuất hiện, cô có chút kinh ngạc.

- Không có chuyện thì không thể đến sao?

Anh đi đến bên cạnh cô, cùng cô ngồi ở trên sô pha, hôn lên đôi môi cô một cái.

Mặt cô liền đỏ lên nhưng vẫn trấn định nói.

- Em còn nghĩ anh đang làm việc. Akina về rồi sao?

- Về rồi!

Anh cầm tay cô, sau đó nhìn bà nội mỉm cười.

- Hi vọng bà cho cháu tham gia vào ván cờ này!

- Đương nhiên!

Bà nội mỉm cười .

- Cháu biết chơi cờ tướng sao?

- Không.

Anh mắt cũng không chớp nói.

- Nhưng cháu nghĩ bà cùng Liên sẽ dạy.

- Vậy Liên cùng cháu một phe đi.

Bà nội ha ha cười.

- Liên chơi cờ không giỏi, cháu cùng nó một phe, sẽ suy nghĩ ra nhiều điều thú vị.

- Em chơi không giỏi sao?

Cô hơi hơi nâng lên cằm, nhíu mày nói.

- Ít nhất hơn anh!

Anh nở nụ cười, cô bắt đầu sắp xếp quân cờ. Lam Tư biết cô đối với việc anh ngồi ở bên người vẫn là có chút không được tự nhiên. Trên người cô có hương hoa hồng, anh nhìn cô sắp hàng quân cờ.

- Cờ này sắp xếp có vẻ giống cờ vua.

- Anh biết tiếng Trung sao?

- Biết một chút.

Anh dùng tiếng Trung trả lời. Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh.

- Anh biết tiếng Trung?

- Công tác thường hay dùng đến. Nói chuyện xã giao sẽ không thành vấn đề.

Anh phát âm chuẩn làm cho cô giật mình, không khỏi cầm lấy một quân cờ hỏi anh.

- Đây là cái gì?

Lam Tư quân cờ liếc mắt một cái, mở miệng nói.

- Xe.

Cô giải thích nói.

- Nó nằm trong bàn cờ là quân xe cho nên trên bàn cờ có thể đi bốn hướng phía trước hoặc lui về phía sau, xa hay gần đều được.

Cô cùng bà nội giải thích cho anh anh mỗi một khỏa quân cờ có ý nghĩa thế nào. Sau đó, bọn họ bắt đầu chơi cờ. Tuy rằng mới nghe qua một lần trò chơi quy tắc nhưng anh rất nhanh liền phát hiện cô ở phóng thủy. Anh không cản cô, chính là cùng cô tiếp tục. Bà nội cuối cùng cũng toàn thắng, cười đến phi thường vui vẻ. Sau này, anh thường tham gia cùng hai người, không vì cái gì khác, chỉ vì làm bộ chính mình là một phần tử trong đó. Nhà. Giả. Nhưng ít nhất hiện tại là anh.

Ngay khi mọi chuyện tưởng chừng như thuận lợi thì bệnh tình ngày càng chuyển nặng của bà nội lại như bóng ma bịt kín. Bởi vì ung thư phổi thời kì cuối, bà không làm trị liệu, chỉ uống thuốc giảm đau. Nhưng ngay cả như vậy, thuốc giảm đau cũng dần dần không thể ức chế đau đớn. Lam Tư cùng Mạc Liên kết hôn được ba tháng, bà nội đã từ năm mươi tám kí, sụt thẳng cuống còn ba mươi tám kí. Bà nội dần dần không ăn đồ ăn cứng, tuy rằng Lam Tư mời chuyên gia dinh dưỡng đến làm đồ ăn, sức ăn của bà nội vẫn như cũ từ từ giảm bớt. Nhìn bà ngày càng gầy, Mạc Liên dù sao cũng phải khắc chế không được xúc động. Tháng thứ tư, bà nội đã không thể tự đi ra cửa phòng ngủ, Mạc Liên mỗi ngày đều đến phòng bà, cho bà ăn một chút gì, giúp bà lau người thay quần áo. Tuy rằng việc đó Khiết Tây cùng Annie đều đã làm, cô lại vẫn là tình nguyện chính mình làm.

Lam Tư vẫn im lặng bởi vì biết thời gian của bà nội thật sự không nhiều lắm. Tuy rằng bà nội thân thể bị bệnh làm cho càng ngày càng suy yếu nhưng bà lại có vẻ rất bình tĩnh.

Tới một hôm, tinh thần bà nội đặc biệt tốt, tuy rằng cố hết sức, bà muốn cháu gái cùng Khiết Tây giúp bà ngồi dậy. Bà nội vừa mới ngồi xong, Mạc Liên liền rớt nước mắt. Bà nội thở dài, nhẹ nắm tay cháu gái,.

- Ngoan, là người thì không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, chính là thời điểm của bà đã đến thôi…

- Nhưng…

Mạc Liên cổ họng nghẹn ứ, cô còn chưa kịp báo hiếu cho bà.

- Đừng khóc, có được một cháu gái thông minh, hiếu thảo như cháu, bà cả đời này đã không còn hối tiếc. A, Lam Tư, cháu tới rất đúng lúc, bà đang có chuyện muốn nói.

Lam Tư đi lên, đứng bên người Mạc Liên. Bà nội nhìn đôi trai gái trước mắt này, không khỏi lộ ra mỉm cười. Bà cầm tay cháu gái, sau đó hướng tới Lam Tư vươn tay, Lam Tư cũng vươn tay. Bà nội đem tay Mạc Liên đặt vào tay anh, thở sâu, nhìn anh nói.

- Bà không biết sau này cuộc sống của các cháu sẽ xảy ra chuyện gì, bà cũng không còn thời gian can thiệp. Nhưng cháu gái này của bà…

Hốc mắt rưng rưng Mạc Liên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà nội, bà nội lại nhìn chằm chằm nhìn Lam Tư, bàn tay khô gầy, nắm chặt tay hai người.

- Nhờ cháu chăm sóc!

Bà yêu cầu,

- Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.

Anh hứa hẹn.

- Dù có chuyện gì xảy ra.

Bà nội tiếp tục nói.

- Dù cho có chuyện gì xảy ra.

Anh cam đoan.

- Bà nội lại nhìn hướng cháu gái.

- Hứa với bà, cháu không bao giờ được buông tha cho người đàn ông này.

- Cháu…

Mạc Liên chấn động, trong mắt cô tất cả đều là nước mắt, thậm chí thấy không rõ bà nội dung nhan.

- Hứa với bà!

Bà nội thúc giục.

- Cháu sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ấy.

Cô nghẹn ngào mở miệng.

- Hứa với bà, mỗi ngày đều nắm chặt lấy tay Lam Tư.

- Cháu sẽ mỗi ngày nắm chặt tay anh ấy.

Bà nội nhìn đôi vợ chồng trước mắt, mỉm cười nói.

- Tốt lắm!

Đến khi có được sự cam đoan của hai người, bà nội mới buông lỏng tay ra, bà dựa vào gối đầu phía sau, mệt mỏi nhắm lại mắt.

- Bà mệt rồi, các cháu cũng đi nghỉ ngơi đi!

Mạc Liên không muốn đi nhưng bà nội yêu cầu, cuối cùng vẫn là đi theo Lam Tư rời khỏi. Như là có linh tính, Mạc Liên suốt đêm không ngủ, Lam Tư cũng như thế.

Rạng sáng ngày hôm sau, Annie đến gõ mạnh cửa phòng cô, Lam Tư cũng đồng thời mở cửa đi ra.

- Bà đã qua đời.

Annie rưng rưng báo cho biết. Mạc Liên sắc mặt tái nhợt nhìn cô, thử hai lần mới phát ra thanh âm.

- Bà…

- Tôi thật xin lỗi.

Annie nói. Mạc Liên lắc lắc đầu, lại chỉ cảm thấy không thể hô hấp. Tiếp theo vài giây, cô được bao bởi cái ôm ấm áp. Là Lam Tư. Cô gắt gao cầm lấy vạt áo anh, ở trong lòng anh khóc nấc ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.