New York. Cô đã đi đến rất
nhiều lần nhưng chưa bao giờ dùng phương thức này để đến, ít nhất không
phải là dùng cái loại phương tiện giao thông này.
Sáng sớm, trời vừa mới sáng, cái tên lạnh lùng, đáng ghét kia đã kéo cô rời
khỏi chiếc giường ấm áp, thậm chí cô còn chưa tỉnh hẳn đã bị anh mang ra cửa chính.
- Tôi còn chưa ăn sáng.
Cô giãy dụa, anh ngay cả còn không cho cô có cơ hội thay y phục.
- Một ổ bánh mì không gọi là bữa sáng.
Anh không để ý kháng nghị của cô, kéo cô lên trực thăng.
- Tôi chưa có đánh răng.
Cô tức giận nói.
- Sau khi em đến New York có thể làm.
- Tôi có thể đánh răng xong rồi tự ngồi xe đi.
- Em có thể nhưng em không có quyền.
- Tôi muốn đi toilet.
Cô không cam lòng nói tiếp
- Tôi tin em có thể nhịn được.
Anh đưa tay ra hiệu phi công cất cánh. Cô trừng mắt nhìn anh.
- Giày của tôi bị rớt.
Lam Tư liếc nhìn đôi chân trần của cô, sau đó đem tầm mắt nhìn lại gương
mặt khiêu khích của cô. Anh biết rõ là chính cô cố ý làm rơi.
- Mua cái khác là được.
Anh mặt không chút thay đổi nói, sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay. Cô cắn răng, tức giận nói.
- Anh vội đi đầu thai hay sao?
- Tôi có hội nghị phải dự.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, xem báo cáo do Akina gửi đến
- Không rảnh cùng em tiếp tục ở trong phòng, kéo dài trò chơi.
Cô vì lời anh nói mà co rúm lại một chút, không khỏi mím môi lại.
Máy bay hướng về phía trước, dần dần rời xa trang viên hoa hồng. Nhìn mình
càng ngày càng rời xa nơi tránh nạn, cô bỗng nhiên cảm thấy một trận
kinh hoảng, không khỏi đưa tay ôm lấy chính mình. Trên mặt biển, ánh mặt trời dần ló dạng. Phía xa hàng trăm tòa nhà cao tầng nối nhau nằm dài.
Tuy rằng tối hôm qua đã hạ quyết tâm, nhưng dù sao cũng là phản ứng khi
tức giận. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh phải đối mặt với một đám người
cô liền rùng mình. Trên thực tế, cô không chỉ là khẩn trương, cô chính
là cảm thấy hoảng sợ. Cô muốn trở về trang viên hoa hồng, trở về phòng
của cô, tiếp tục cuộn mình trong chăn ấm an toàn. Nhưng những tòa nhà
khổng lồ đang càng ngày càng gần tiến lại. Trực thăng bay vùn vụt qua vô số toàn nhà, sau đó đi tới Manhattan, hạ cánh trên sân thượng của một
tòa nhà. Máy bay vừa mới ngừng, trợ lí cùng thư kí của Lam Tư liền tới
đón. Yết hầu Mạc Liên bắt đầu co rút nhanh, sợ hãi làm cho cô một trận
buồn nôn. Trong nháy mắt, cô giống được quay về quá khứ, biết rõ sẽ bị
cười nhạo khi dễ nhưng phải đến trường hằng ngày vào buổi sáng. Lam Tư
mở cửa bước xuống. Cô không muốn đi xuống nhưng anh không cho cô có cơ
hội cự tuyệt không nói không rằng tóm lấy tay cô. Trừ phi cô muốn trước
mọi người cùng anh diễn cảnh giành co, bằng không cô đành phải ngoan
ngoãn cùng đi theo. Một chân trần, một chiếc giày do cô đã đá bay xuống
lúc nãy. Hơn nữa, cô lại đang mặc đầm ngủ. Mái tóc dài chưa chải lại xúc động. Nhìn anh này quần áo chỉnh tề, tinh thần sáng láng, cô chỉ cảm
thấy một trận xấu hổ khủng hoảng. Cô biết mọi người nhất định sẽ chú ý
đến quần áo của cô. Không tự giác, cô xoay người muốn trốn vào trực
thăng lại bị anh gắt gao ôm chặt cô.
Sau đó, anh tiến nhanh về phía trước, khiến cô lảo đảo bước theo.
- Giám đốc, báo cáo A&C đã được gửi đến.
- Phòng tài vụ sẽ họp lúc mười giờ.
- Phòng quan hệ xã hội thông báo phóng viên Lynda Winston muốn phỏng vấn. Cô ấy đã chuyển nội dung phỏng vấn đến đây, anh có muốn phỏng vấn
không?
- Không!
Lam Tư nắm tay Mạc Liên, đi vào thang máy.
- Ruith mới vừa rồi gọi điện thoại đến, muốn anh gọi lại cho anh ấy!
- Hoắc thư kí gọi điện báo hủy bữa trưa, hi vọng dời nó đến ngày mai.
- Được!
- Ace Đức Hoa kiên trì muốn gặp mặt anh để nói về việc thu mua cổ phiếu,
ông ấy hôm nay buổi sáng đã gọi điện ít nhất hai mươi lần.
- Cứ để ông ấy gọi, chờ cổ phiếu lên cao nhất hãy bán.
- Vâng!
Anh cùng thư kí tiếp tục báo cáo việc làm hôm nay, cô đứng lặng nhìn phía
trước, hy vọng không có ai chú ý đến dáng vẻ của cô. Nhưng hiển nhiên
việc này không có khả năng, tuy rằng không có người vô lễ trực tiếp nhìn cô nhưng qua phản chiếu của thành thang máy cô có thể thấy cô ấy đang
chăm chú nhìn vào một chân không giày của cô. Ở thang máy chỉ có mấy
chục giây ngắn ngủi, cô lại cảm thấy như dài cả năm.
Sau đó, thang máy rốt cục dừng lại, mọi người đi đến hành lang thấy Lam Tư
đều dừng lại cúi đầu, nối bước theo anh. Anh lại tiếp tục ôm cô đi vào
phòng họp, cô cừa xấu hổ vừa kích động, vài lần đều thiếu chút nữa té
ngã. Mọi người đều chú ý tới dáng vẻ của cô, đi không đến mười mét, Mạc
Liên rốt cục rốt cuộc không chịu nổi một mình chân không mang giày, cô
đưa tay giữ anh lại.
- Chờ một chút.
Cô đem chiếc giày còn lại cởi nốt. Dù bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng
ít nhất cô có thể đi vững trên mặt đất, mà không cần lo lắng bước tiếp
theo sẽ té ngã.
Bởi vì tức giận anh ở trước mặt mọi người làm xấu cô, Mạc Liên đem giầy đưa cho anh. Đột nhiên xung quanh một mảng yên tĩnh. Lam Tư nhíu mày, cô
ngẩng cằm, khiêu khích trừng mắt nhìn anh. Cứ tưởng rằng anh sẽ nghĩ
thay cô cầm giày sẽ rất mất mặt, ai ngờ anh thản nhiên nhận lấy giày của cô, rồi lại tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Trợ lí lại tiếp tục nói tin tức cho anh nghe. Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng như
hỏa thiêu. Khi cô phát hiện anh muốn dẫn cô đến phòng họp, Mạc Liên liền đứng lại
- Lam Tư……
Hơi thở cô mong manh. Anh dường như không nghe thấy, tiếp tục cùng trợ lí bàn công việc, đi thẳng về phía phòng họp.
- Lam Tư.
Cô nắm chặt tay anh, nói lớn hơn một chút. Lần này, anh quay đầu nhìn cô
- Em có thể vào phòng anh nghỉ ngơi trước không?
Tay cô bởi vì khẩn trương đều ướt mồ hôi, cô không muốn xin anh, nhưng cô
thật sự không thể dùng bộ dáng này đối diện với nhân viên của anh. Lam
Tư im lặng nhìn cô gái trong vòng tay mình, tuy rằng cô cố gắng trấn
tĩnh nhưng đôi mắt đen không giấu được sự lo lắng.
- Anna.
Anh gọi trợ lí.
- Vâng!
Anna lập tức tiến lên.
- Đưa vợ tôi đến phòng tôi, nhân tiện sai người đem đến cho cô ấy đôi giày mới.
Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra. Anna mỉm cười nói.
- Phu nhân mời cô theo hướng này.
Cô vốn định đi theo Anna nhưng tay Lam Tư vẫn nắm chặt tay cô, cô khẩn
trương quay đầu nhìn anh. Anh nhìn cô, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng mở miệng lại là một câu dặn dò.
- Cần gì cứ nói Anna!
- Ừm!
Cô gật đầu. Anh buông tay, sau đó xoay người cùng nhân viên bước đi. Cô
đứng ở tại chỗ, nhìn anh đi vào phòng họp, đến khi Anna cất tiếng gọi,
cô mới hồi phục tinh thần lại.
- Liên! Ây xin lỗi! Tôi nghĩ bây giờ nên kêu cô là Bart phu nhân.
- Không cần, cứ gọi tôi là được!
Anna mỉm cười.
- Liên, đi đến đây. Tôi đưa cô đến phòng giám đốc. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu cô đến đây.
- Ừm!
Cô gật đầu, theo Anna về thang máy.
- Văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất, có thể quan sát toàn bộ Manhattan. Đúng rồi, cô mang giày số mấy?
- Số 7.
- Cô chưa ăn sáng đúng không? Hay là chờ người ta đem giày tới nên ăn một chút.
- Không cần!
Trong thang máy đột nhiên yên lặng, Mạc Liên rốt cục chủ động mở miệng nói.
- Giày của tôi khi lên trực thăng không cẩn thận làm rơi.
Anna trầm mặc một chút, mới nhịn không được hỏi.
- Cô có khỏe không?
- Cô nói xem, cảm giác sáng sớm bị tên ác ma lạnh lùng kéo khỏi chăn êm,
đầu tóc rối tung, còn rớt một chiếc giày, với bộ dáng như thế gặp nhiều
người có giống như buồn nôn không?
Cô tự giễu kéo kéo khóe miệng.
- Kỳ thật…… Ngươi thoạt nhìn không tệ như vậy.
Anna thử an ủi cô. Mạc Liên nhìn cô nhíu mày.
- Có lẽ là hơi sợ một chút. Tôi giống như có cảm giác mình không mặc quần áo.
Anna co rúm lại một chút, gật đầu thừa nhận.
- Đúng vậy, nếu không mặc áo giáp quả nhiên không thể chiến đấu với bọn người đó
Cửa thang máy mở, Anna bước ra trước mỉm cười nói.
- Nhưng biển hiện của cô rất khá.
- Ý cô là sao?
- Tôi chưa bao giờ thấy ai dám bắt giám đốc cầm giày, tôi tin chắc giám đốc cũng chưa từng cầm qua.
Mạc Liên nhanh chóng đỏ mặt, trong lúc nhất thời có chút thích thú. Anna tâm tình hào hứng mở cửa phòng Lam Tư.
- Đến rồi! Đây chính là sào huyệt của ác ma. Sau cửa kia là phòng ngủ, cô nếu mệt có thể đi vào nằm một chút, bên trong là phòng tắm. Cô có cần
báo hay tạp chí không? Muốn loại gì tôi cũng có thể cho người mang đến.
_ Không cần.
Văn phòng của Lam Tư rất rộng, trang trí cũng rất đơn giản, không có đồ
trang trí. Ngoại trừ góc phòng có một chậu cây tất cả đều phủ lên màu
café đậm. Tuy rằng rất muốn vào giường nằm nghỉ nhưng Mạc Liên cố chống
lại cơn buồn ngủc, ngồi xuống ghế của anh, xoay người đến mặt sau, nhìn
khung cảnh của Manhattan.
Tháng sáu Newyork, màu trời xanh biếc. Xa xa ngoài mặt biển, một con thuyền ca-nô chậm rãi lướt qua tạo nên bọt sóng trắng biếc.
- Liên?
- Chuyện gì?
Cô xoay ghế trở về.
- Tôi nghĩ có lẽ, cô trước khi thử giày đến phòng trang điểm chút đi!
Cô có chút mờ mịt nhìn Anna.
- Cởi tất ra.
Anna dịu dàng nhắc nhở cô.
- Ah! Đúng rồi!
Cô mới phát hiện chân mình rất dơ, vội vàng đỏ mặt đứng lên, hướng về phía phòng tắm. Nước ấm tràn qua chân mang theo sự sảng khoái. Nước mắt bỗng nhiên trào ra từ hốc mắt.
- Chết tiệt.
Cô giận dữ lau nước mắt trên mặt, cảm thấy rất uể oải. Nói thực ra, cô
không biết mình ở trong này làm gì, cũng không hiểu anh rốt cuộc là muốn thế nào. Từ xa kéo cô đến đây là để cô mất mặt sao? Không, cô tuyệt đối không thể như vậy liền nhận thua. Cô phải cứu lấy thí nghiệm nhiều
năm qua cô đã vất vả, không thể để cho tên Cường Sâm kia làm hỏng.
Đàn ông đáng ghét, anh biết rõ, cô biết được anh nhất định đã biết rất rõ,
Cường Sâm năm đó đã đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm, lại còn tìm đến
hắn để tiếp tục nghiên cứu. Tức giận, cô gạt tắt vòi nước, đến bồn rửa
tay, rửa mặt. Trong gương, cô gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt như người bị
bệnh. Trong nháy mắt, cô biết nếu cô một mình đối phó anh nhất định sẽ
thua, cô cần hỗ trợ, dựa vào một mình cô thì không thể được. Cô thở sâu, đi đến tìm Anna.
- Anna cô có thể giúp tôi một chuyện không?
- Anna cô có thể giúp tôi một chuyện không?
- Đương nhiên!
- Tôi… tôi muốn có một bộ đồ khác.
Cô khẩn trương siết hai tay. Anna mỉm cười
- Tôi cũng thấy thế nên đã sai người đến đây. Hi vọng cô không phiền lòng.
Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra
- Dĩ nhiên là không.
Anna cầm tay cô, nháy mắt cười
- Đừng lo lắng, đã có can đảm lấy đại ma vương thì, tuyệt đối có thể ứng phó với đám lâu la bé nhỏ này
Nghe Anna ví von nhân viên siêu hạng của Lam Tư thành đám lâu la, Mạc Liên không khỏi mỉm cười.
- Nói cho cô biết một bí mật, tuyệt đối được ở trước mặt đàn ông tỏ ra
yếu đuối, tự tin là vũ khí lợi hại nhất của chúng ta. Cho dù có khẩn
trương sợ hãi, chỉ cần cô đưa gương mặt tự tin ra thì chuyện hù dọa
người khác xem ra rất dễ dàng.
Anna nói chưa dứt thì cửa đã mở. Mạc Liên xoay người, đã thấy người tới
không phải người khác, chính là nhà trang điểm Carleen cùng nhà tạo hình Lysa lúc cô đám cưới đã trang điểm cho cô. Phía sau hai người còn có
một cậu thanh niên phụ giúp đẩy xe.
- Liên, lâu rồi không gặp.
Lysa vừa nhìn thấy Mạc Liên, vui vẻ chạy tới. Khi nhìn lại bộ dáng của Mạc Liên chợt giật mình.
- Oh my God, cô sao lại gầy như thế?
- Gần đây khẩu vị không tốt.
Mạc Liên cười cười. Carleen nhíu mày nhìn cô.
- Đúng như Anna nói. Cô quả thật cần phải sửa sang lại.
- Thôi bắt đầu đi, đừng nói nhiều nữa.
Carleen vỗ vỗ tay, kéo cô ngồi trên ghế. Lysa không biết theo thế nào biến ra một cái gương lớn để trước mặt cô.
- Đầu tiên, uống hết cái này đi!
Carleen lấy một chén nước màu đen thui nhìn rất khủng bố đưa cho Mạc Liên.
- Đây là cái gì?
Cô đón lấy chén, trừng mắt nhìn. Carleen nâng cằm của cô lên, vừa nhìn vừa nói
- Thánh phẩm dưỡng nhan, giàu vitamin. Làn da cô đã muốn xấu đi rồi. Lát
tôi sẽ đưa cho cô cách nấu, cô đem về đưa cho đầu bếp. Mỗi buổi sáng
uống 500cc, hoá trang chỉ có thể làm cho phần ngọn, muốn trị tận gốc
phải từ trong cơ thể mà ra.
Tuy rằng rất khó uống nhưng Mạc Liên vẫn cố nuốt một ngụm.
- Tóc cô hết mượt mà rồi! May mà Andy đã đi Los Angeles, không thể tới
đây. Bằng không anh ấy nếu biết cô ngược đãi tóc thế này, anh sẽ tức
chết.
Carleen long long mái tóc dài của cô.
- Nhưng tôi có thể xử lý, chờ uống xong chén này, tôi sẽ trang điểm cho cô trước sau đó làm mượt tóc.
Một giờ sau, Carleen vội vàng giúp cô trang điểm, Anna một bên hỗ trợ,
Smith mang giày đến cho cô thử, Lysa bảo trợ lí về lấy một bộ váy phù
hợp với Mạc Liên. Rất nhanh sau đó, người Mạc Liên có sức sống trở lại.
- Quần áo này chỉ có thể tạm thời hôm nay, cô rảnh rỗi phải đi mua sắm
vài thứ. Trang điểm cũng chỉ tạm thời, da cô đẹp lắm, nhất định phải nhớ chăm sóc mỗi ngày, uống nhiều nước. Đây là số điện thoại của một cô
giáo Yoga mà tôi biết, luyện Yoga có thể giúp giữ dáng, cô có hứng thú
hãy gọi cho cô ấy.
Carleen vừa giúp cô chải mái tóc đen, thậm chí sơn lại cả móng tay vừa nói chuyện phiếm với cô.
- Sau khi cuộc họp kết thúc, Lam Tư đi trở về văn phòng, vốn tưởng rằng
sẽ lại nhìn thấy cô vợ dáng vẻ u sầu, ủ rũ nhưng chờ ở trong văn phòng
lại là cô vợ mặc chiếc đầm màu trắng, gương mặt cùng dáng vẻ đều toát
lên sự tự tin.
Cô đưa lưng về phía anh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Đến khi nghe tiếng mở cửa mới xoay người lại. Cô đã cắt mái tóc dài, tóc ngắn vây quanh gương mặt xinh đẹp của cô, xóa bỏ hẳn vẻ nhu nhược của cô, thoạt trông tinh
thần thoải mái hơn rất nhiều. Trang điểm nhẹ trên mặt cũng khiến từng
đường nét của cô hiện ra, đôi mắt to đen sâu hút, cùng nụ cười mê người
trên môi. Sau đó, từ làn môi cô, tiếng nói nhỏ nhẹ thoát ra.
- Tôi cần thẻ tín dụng.
Anh nhíu mày. Cô ngẩng đầu nhìn anh nói.
- Tôi nghĩ nếu trên danh nghĩa tôi đã là vợ của anh, lại trong lúc này
gần như phá sản. Sắm vai vợ của anh thì tốt nhất cũng nên biết xài tiền
của anh.
- Em không phải lúc đầu kiên trì phân rạch ròi với tôi sao?
- Tôi bây giờ mới nhận ra, tự tôn chẳng thể làm ra cơm.
Cô nhún vai, bình tĩnh nhìn anh nói.
- Anh muốn một người vợ giúp anh xã giao, tôi cũng muốn nghiên cứu của
tôi. Anh tốt nhất là đem thí nghiệm trả lại cho tôi, tôi sẽ tiếp tục suy trì quan hệ này với anh.
- Nếu tôi không đồng ý?
- Vậy anh nên suy nghĩ đến việc có bao nhiêu tạp chí có hứng thú với hôn nhân giả của chúng ta?
Cô khóe môi nhếc lên nụ cười kiêu ngạo.
- Còn nữa, cha anh đối với chuyện này sẽ tức giận lắm đấy!
Cô gái này hôm nay cả gan lại dám uy hiếp anh, Lam Tư nhếc miệng, đi đến bàn làm việc, nhìn cô nói.
- Bác sĩ nói tinh thần em hiện tại không ổn định.
Mạc Liên giận trừng mắt anh. Cô áp chế cơn tức, mở miệng nói.
- Gọi ông ấy đến kiểm tra lần nữa đi!
- Ông ấy cho rằng em cần cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.
- Anh…
- Tôi tin tưởng trình độ của bác sĩ.
Anh mắt cũng không chớp đánh gãy cô, giọng đanh lại.
- Tôi cũng nghĩ rằng em nên nghỉ ngơi ba tháng, tôi cũng cần xác định rõ khả năng kiềm chế của em.
Cô nắm chặt tay, biết anh không dễ dàng gì nhượng bộ, hít thở sâu, lui từng bước nói.
- Được! Ba tháng thì ba tháng! Nhưng anh phải tạm thời ngưng việc thí nghiệm.
- Không được!
- Cái tên Cường Sâm ngu ngốc ấy mà tạm thời tiếp nhận. Chỉ ba ngày là tòan bộ thí nghiệm bị phá hủy hết.
Anh cúi đầu nhìn xuống cô, gương mặt ma mị lạnh như băng. Mạc Liên hơi
nhếch môi, một giây sau, cô thực hận đã chọn giày cao gót không đủ cao
để ngang với anh. Sau một lúc lâu, anh rốt cục cũng nhượng bộ.
- Được!
Lam Tư giọng nói nhẹ nhàng nói
- Tôi có thể cho em chọn người tiếp nhận tạm thời. Nhưng nếu có vấn đề gì, tôi lập tức tìm đến tiến sĩ Cường Sâm.
Cô cắn chặt răng, bức mình mỉm cười.
- Anh yên tâm, tôi nhất định làm tròn vai vợ của anh.
- Tốt nhất là như thế.
Cô trong mắt toát ra cơn tức nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười, vươn tay về trước anh.
- Thẻ của tôi đâu?
Anh lấy ra bóp da, đưa thẻ tín dụng màu đen cho cô.
- Cảm ơn!
Cô nhận lấy không thèm nhìn đến bóp da của Lysa đã để lại trên bào cho cô.
- Em muốn đi đâu?
Anh nhìn đôi giày cao hơn bảy phân của cô không khỏi nhíu mày.
- Đi dạo phố, shopping!
Cô cũng không quay đầu lại nói.
- Có người cho tôi biết, tâm trạng không tốt nên vận động nhiều. Với lại tiền đã có, tôi sẽ mua được thứ tôi cần.
Cô dùng sức đẩy cửa đi ra, lại nghe phía sau bay tới một câu.
- Trước tiên em hãy nghĩ cách cho người em tăng thêm vài kí thịt đi!
Nắm chặt, Mạc Liên thiếu chút nữa muốn dùng sức đóng sầm nhưng cuối cùng
vẫn là nhịn xuống. Cô quay người lại, nhìn cái anh, mỉm cười.
- Không thành vấn đề. Em sẽ dùng tiền của anh đi ăn một bữa no nê.
Sau đó, cô mới chậm rãi đóng cửa, thậm chí không phát ra một chút thanh âm. Trong văn phòng, Lam Tư ngồi xuống ghế da, cầm lấy điện thoại, gọi cho
lái xe.
- Vợ tôi đang xuống lầu, chuẩn bị xe. Cô muốn đi đâu hãy chở cô đến đó.
- Vâng!
Anh tắt điện thoại sau khi xác định đã có người đi theo bảo vệ cô, mới
buông điện thoại xuống. Anh nhìn vào cánh cửa đóng chặt, nhớ tới cảnh cô vất vả mỉm cười, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch. Ai mà ngờ được, Mạc
tiến sĩ dịu dàng, sẽ có lúc dữ dội như thế. Nhớ đến gương mặt tức giận
đến nghiến răng nghiến lợi vẫn ráng mỉm cười của cô, anh đoán cô nhất
định muốn băm anh ra thành trăm mảnh. Lam Tư mở ra máy tính, nhíu mày
nghĩ. Việc cô vất vả khống chế tính tình của mình coi ra cũng rất thú
vị. Anh thật sự chờ mong những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Vô cùng chờ
mong