Năm ngày. Trong năm ngày ngắn
ngủi, Mạc Liên không biết đã đi qua bao nhiêu cửa hàng. Anna, Carleen
cùng Lysa, ba người thay nhau đi cùng cô mua biết bao là quần áo, trang
sức. Trang sức Cartier, nước hoa Chanel, túi xách da cá sấu Hermes, bóp
LV, giày Fendi, cô không hề nương tay. Tất cả bộ sưu tập xuân hạ thu
đông cô đều mua đủ.
- Này! Này! Cái này không cần!
Cô không hề biết đã đi qua bao nhiêu cửa hàng, câu nói này đã lặp lại bao
nhiêu lần. Cô chưa bao giờ biết đi dạo phố lại vất vả như thế. Mỗi khi
cô đưa ra thẻ tín dụng màu đen của Lam Tư ra, chủ tiệm lập tức đãi cô
như hoàng thân quốc thích. Nhưng cho dù là khách VIP mà mỗi ngày đều đi
dạo, mặc thử vô số quần áo, trang sức, thật đúng là làm cho cô có chút
ăn không tiêu.
Vì thế, đến ngày thứ ba, đã có chủ tiệm tự đem trang sức đến cửa cho cô
lựa chọn. Trong năm ngày, cô mua đầy quần áo, trang sức, luôn cả một
chiếc xe hơi màu đỏ. Có ai nghe qua xe thể thao là xài sang, cố tình xài hết tiền của anh là được. Cô vốn là cố ý điên cuồng mua sắm, ai biết
thẻ tín dụng của anh, giống như là không có hạn hết. Kết quả thẻ tín
dụng còn chưa sạch cô đã mệt muốn chết.
- Chết tiệt! Đáng giận! Cái tên đáng ghét dư tiền kia!
Được rồi, là cô ngu ngốc, ai bảo cô dùng con người trị giá mấy trăm ngàn của cô đi đánh giá với con người hàng tỉ của anh. Sau khi phát hiện mình
đang làm những chuyện hết sức ngu xuẩn, cô liền dừng ngay việc mua sắm
điên cuồng của mình. Nhưng tin tức vợ của Lam Tư- Bart tiêu tiền như
nước đã lan khắp các báo. Vì thế, cô nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của bọn chó săn, tuy rằng cô hết sức tránh né nhưng anh lại kiên trì muốn
cô ra ngoài xã giao. Cho nên hình ảnh cô trong hai tuần ngắn ngủi đã
tràn lan khắp báo New York. Thấy vẻ mặt tiều tụy của mình trên báo, cô
hoảng sợ không thôi. Bắt đầu từ ngày đó, cô ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ
ngơi bình thường. Trừ khi có chuyện ra ngoài vào sáng sớm, cô mỗi ngày
đều ăn đủ ba bữa. Ngoan ngoãn mỗi ngày đến phòng ăn, ăn cùng Lam Tư. Anh chưa từng vì chuyện tiêu tiền mà nói một câu, cũng không có ý kiến về
chuyện cô lên báo, anh chỉ dùng vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nhắc nhở cô.
Buổi tối hôm nay, nhất định phải tham gia buổi tiệc xã giao.
Mỗi buổi sáng, trên bàn có đầy báo chí, hơn nữa trên trang nhất luôn luôn
là những tấm ảnh cô trong trạng thái ngu ngốc nhất do bọn chó săn chụp.
Anh là cố ý, cô biết. Cô luôn giả vờ không nhìn thấy nhưng thực sự đối
với đống rác này tức giận không thôi.
Từ ngày chim sẻ biến phượng hoàng, đến nhà khoa học nghèo túng được gả vào hào môn, các phóng viên đều thổi phồng lên. Chưa từng viết ra lời hay
đối với cô, bọn họ luôn phỏng đoán tình tiết rồi thêm vào. Trong đó quá
đáng nhất là một người tên là Lynda Winston. Cô không biết cô cùng người này có thù oán gì nhau mà vị Linda kia cứ châm mũi vào
công kích cô. Không chỉ nói cô là lời nguyền Phương Đông của Bart gia,
còn nói cô là vợ của cái máy kiếm tiền, là sai lầm lớn nhất của Lam Tư
Bart, thậm chí phê bình cô gầy tựa như con khô mực. Cô tức giận đến nỗi
chỉ muốn đến tòa soạn làm một trận ra trò nhưng cô biết có làm thế cũng
như không. Cho nên cô đến câu lạc bộ thể hình, đến thẩm mỹ viện làm spa, nhờ Carleen trang điểm cho cô, nhờ Lysa làm stylist, nhờ Anna cùng
Peter giúp cô về phép tắc của xã hội thượng lưu. Một ngày rồi lại một
ngày, cô nhất định khiến mình tỏa sáng.
Dần dần, cô càng ngày càng có tự tin cùng Lam Tư đi tham dự tiệc xã giao.
Tay chân cũng thôi thừa thãi không biết làm gì. Một tháng sau, dưới sự
chỉ dẫn của Peter, cô hoàn thành xuất sắc vai vợ của Lam Tư Bart. Thời
điểm nên thân thiết phải biết ăn nói, người khác vô lễ với cô, cô cũng
biết cách phản ứng lại. Cô học theo cách kiềm chế cảm xúc của Lam Tư,
cũng học theo vẻ mặt mỉm cười cao ngạo của anh, cùng ánh mắt sắc lạnh
nhìn chằm chằm, càng học được vẻ mặt lạnh lùng như được đeo mặt nạ của
anh.
Điều này quả nhiên hữu hiệu, mọi người đều không dám khinh thường cô. Nhưng đối với phóng viên thì không thể.
- Anh không thể nghĩ cách sao?
Xe đến trước cửa khách sạn, Mạc Liên nhìn thấy đám phóng viên chực chờ
sẵn, cô siết chặt hai tay, rốt cục nhịn không được mở miệng nói với Lam
Tư.
- Không phải là tôi khiến cho mọi người chú ý.
Anh đưa ra bộ mặt không liên quan.
- Em hiện tại như món đồ chơi mới nhất, chờ bọn họ chơi chán, sẽ buông tha cho em.
Sớm nên biết mình không nên chờ mong điều gì từ anh, cô dừng một chút, lại vẫn là nhịn không được tức giận nói.
- Khiến mọi người chú ý có lẽ là tôi nhưng bảo tôi đi mua này nọ là anh, muốn tôi tham gia yến tiệc cũng là anh.
- Triển lãm trang sức Cartier lần này ở Newyork có tài trợ của Bart gia chúng ta.
Anh mở cửa, xuống xe, sau đó vươn tay đón lấy cô. Cô không cam lòng đưa tay cho anh, đã thấy anh cố ý sờ vào chiếc vòng trên tay cô, khóe miệng khẽ nhếch nói.
- Huống chi, tôi tin em chưa đầy một tháng chắc hẳn đã trở thành khách
quý của Cartier, hẳn là rất thích thú khi xem thêm nhiều món mới.
Cô cúi tầm mắt nhưng phải thừa nhận, tuy rằng Cartier rất quý giá nhưng cô lại thực sự thích các mẫu thiết kế của nó. Tay anh nắm chặt, cô không
thể không đi theo xuống xe.
- Mỉm cười!
Anh nói. Cô nghe lời liền mỉm cười, bởi vì đèn lập tức theo chân cô bước
xuống mà sáng lên. Cô nhìn thấy không rõ phía trước, không khỏi có chút
khẩn trương níu lấy cánh tay anh. Anh vững vàng cầm tay cô, chờ đến khi
cô đứng vững, mới ôm ngang eo dẫn cô vào khách sạn.
Khách sạn Star. Khách sạn năm sao cao cấp này thuộc tập đoàn của Bart gia, cô nhớ rõ đây là do em trai của Lam Tư - Hawke kinh doanh. Phóng viên chớp đèn liên tục bên cạnh cô, nếu không phải anh ôm lấy cô, Mạc Liên hoài
nghi chính mình chẳng biết hướng để đi. Vào trong khách sạn, những ánh
đèn loang loáng liền bị ngăn bên ngoài. Lam Tư tiếp tục ôm lấy cô đi vào sảnh chính xa hoa, lộng lẫy, đèn thủy tinh treo trên tường cao, thảm
màu đỏ kéo một đường dài từ cửa đến cầu thang.
Ông trời ơi, cứ như trong phim. Khách sạn này đúng là xa hoa đến dọa người. Cô nơm nớp lo sợ đi lên cầu thang, một tay nắm lấy váy, một tay ôm chặt cánh tay anh, hai mắt nhìn chăm chăm vào bước chân, hi vọng mình không
té ngã. Cô nhẹ nhàng thở ra, vừa ngẩng đầu đã thấy anh nhìn cô. Bên cạnh anh, cô càng cảm nhận được thân thể to lớn của anh, lòng bàn tay mang
theo hơi nóng, theo khủy tay, chậm rãi lướt qua cánh tay rồi nắm lấy
bàn tay cô. Mỗi nơi anh chạm vào đều lưu lại hơi cực nóng khiến cô không thể hô hấp, chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh, thật vất vả mới có mở miệng.
- Cám ơn!
- Không có gì!
Miệng anh khẽ cười báo hại con nai trong lòng cô lại run lên một chút. Trong
nháy mắt, anh như lại biến thành hoàng tử năm đó, mặc áo giáp chói mắt,
tay cầm bảo kiếm, cưỡi ngựa trắng đến đón cô. Từ đó về sau hai người
sống hạnh phúc như trong cổ tích.
- Lam Tư.
Một tiếng gọi to đem cô thoát khỏi mơ tưởng. Cô vội vàng đem tầm mắt ra
khỏi anh, nhìn người đàn ông tóc vàng đang đi đến. Người đàn ông này đẹp tựa như Apollon, nụ cười rạng rỡ trên mặt có thể làm tan chảy cả băng
tuyết, hướng tay đến phía cô.
- Đây chính là chị dâu của tôi sao? Chào, tôi là Hawke, em trai Lam Tư.
- Chào!
Cô mỉm cười, hướng anh vươn tay.
- Tôi là Liên.
Anh cầm tay cô, lại đồng thời cúi người, ân cần hôn vào mu bàn tay cô.
- Thật vui khi gặp cô. Xin lỗi vì hôn lễ tôi không đến được. Nhưng cũng
tại anh trai yêu quý này không nói cho chúng tôi biết rốt cuộc cũng có
người chịu hi sinh, tình nguyện đi vào thế giới lạnh lùng băng giá của
anh ấy.
- Không sao! Tôi cũng nghĩ không cần quá phô trương.
Cô mỉm cười, ngực lại cảm thấy nhói đau vì ngay cả hôn lễ anh cũng không cho người nhà anh biết.
- Tôi hiểu.
Hawke hướng cô nháy mắt mấy cái, cười nói.
- Vợ tôi Ninh Ninh cũng không thích phô trương. Hai chúng ta vụng trộm đi công chứng, khiến cha tức giận suýt chết. Ninh Ninh lần này vốn cũng
muốn đến, cô ấy muốn gặp cô nhưng mà cô ấy đang bị nôn oẹ…
- Hawke.
Lam Tư không hiểu sao tức giận, đem tay Mạc Liên từ tay Hawke đem về tay về.
- Đừng khiến người khác chờ lâu.
Hawke hơi hơi nhướng mày, lại không nói thêm cái gì, chỉ đi phía trước.
- Cũng đúng, đến đây đi! Mọi người đang chờ hai người. Tôi nếu không cho các người đi qua. Lộ Khắc sẽ tức chết.
- Lộ Khắc?
Cô không nhớ anh có em trai tên Lộ Khắc nha!
- Quản lí rầy rà của nhà tôi.
Hawke cười trả lời. Lam Tư, Mạc Liên cùng Hawke đi vào khu Cartier ở lầu hai. Trong khu triển lãm, ngôi sao có, thương nhân cũng có, ngay cả một số
nhân vật chính trị cùng phu nhân cũng đến. Lộ Khắc theo lời Hawke kể,
thoạt nhìn không giống với người rầy rà. Trên thực tế, anh lại cao lớn,
khỏe mạnh, nhìn không ra dáng quản lí, trông ra giống bảo vệ hơn.
Triễn lãm lần này, ngoài các loại trang sức hiện hành cũng có trang sức mới
nhất của Cartier. Lam Tư bởi vì là tổng giám đốc tập đoàn Bart, cho nên
cùng Hawke lên sân khấu đọc diễn văn. Sau khi Lam Tư đọc bài diễn văn
không thể đơn giản hơn của mình, anh về bên người cô ngồi xuống. Sau đó
đèn giảm nhỏ lại, âm nhạc vang lên, trên sân khấu, người mẫu bắt đầu đi
ra. Trên tay, lấp lánh trang sức. Cuối cùng một cô người mẫu đi ra, cô
với dáng người cao gầy, tóc vàng, mắt xanh. Trên người cô chỉ có dùng
trang sức thay quần áo, gợi cảm cùng hàng ngàn đá quý.
Sau khi triễn lãm kết thúc, mọi người còn ở lại để tham quan trang sức được trưng bày. Cô cũng đi vào xem ra nhưng không có hứng thú, chỉ vì trang
sức cô đã mua quá nhiều.
Bởi vậy, cô đứng bên người Lam Tư, khi mỉm cười liền mỉm cười, khi cần nói
thì nói, khi câm miệng thì câm miệng, hết sức làm cái bình hoa di động.
Hết thảy nhàm chán đều nhằm trong suy đoán của cô. Cho đến khi cô người
mẫu xuất hiện., cô thay bộ váy kim cương xa xỉ, mặc chiếc váy màu đỏ xẻ
đến tận thắt lưng, giống như nữ thần gợi cảm. Mạc Liên bởi vì bộ váy hết sức nóng bỏng của cô, nhịn không được nhìn về phía cô. Ai ngờ cô gái
kia bước đến trước cô, dùng bàn tay mềm mại như rắn quấn ở cổ Lam Tư,
nhiệt tình hôn môi anh.
- Lam Tư, đã lâu không gặp
- Đã lâu không gặp!
Mạc Liên há hốc mồm trừng mắt nhìn cô gái kia, chỉ cảm thấy phẫn nộ ngùn
ngụt bốc lên. Điều làm cô tức giận là Lam Tư chẳng những không phản ứng
mà còn mỉm cười đáp lại cô gái kia.
- Lam Tư, vị này là?
Cô cố gắng không cho nụ cười của mình biến mất, ý muốn nhắc nhở đến sự tồn tại của cô. Như là đến lúc này mới chú ý cô ở bên người, Lam Tư buông
lỏng cô gái kia ra.
- Anky, vị này là Mạc Liên, vợ của tôi. Liên, vị này là Anky.
Là tình nhân của anh sao? Cô trừng mắt nhìn anh cố gắng không cho lời nói ấy thoát ra, tiếp tục mỉm cười, vươn tay.
- Chào!
Nữ nhân nhìn tay cô một hồi lâu, mới lưu luyến không muốn rời đưa tay từ
trên cổ Lam Tư. Chạm nhẹ vào tay cô rồi lập tức rút về cứ như là tay cô
có độc.
- Chào!
Cô nói, trên mặt lộ vẻ giả dối mỉm cười.
- Cô trình diễn rất hay.
Mạc Liên ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng khen ngợi cô. Tuy rằng
cô muốn gỡ con bạch tuột đem bám trên người Lam Tư xuống nhưng vẫn giữ
vẻ hòa nhã.
- Cám ơn.
Anky có lệ phun ra hai chữ, sau đó xem như cô hoàn toàn không tồn tại. Đôi tay nhỏ đến bên ngực Lam Tư sờ sờ.
- Lam Tư, anh thực quá đáng, ngày đó ở Paris, anh đi cũng không nói một tiếng.
Cô gái này nói chuyện cứ như là bơ ngọt trét lên tai khiến Mạc Liên run nhẹ một cái.
- Xin lỗi! Seattle xảy ra chuyện tôi phải trở về.
Anh cầm tay Anky, mỉm cười giải thích. Nhìn hai người trước mặt xem cô như
người vô hình diễn trò ân ái. Tuy rằng cô cố gắng mỉm cười, đáng tiếc
lòng cô lại không hợp tác.
- Em thiếu chút nữa không có tiền trả tiền khách sạn. Đáng ghét, em mặc kệ, anh phải bồi thường cho em.
- Như vậy đi! Hôm nay em thích món gì, tôi sẽ mua cho em món đó.
Nghe được anh trả lời, lý trí của Mạc Liên rốt cục gãy răng rắc một tiếng, tiếp theo cô liền mỉm cười mở miệng.
- Anky, đúng rồi! Cô thích gì cứ nói. Trăm ngàn này không đáng giá. Lam Tư cái gì không nhiều chứ tiền thì có dư.
Mạc Liên cười nói nhìn Anky xong, lại quay đầu nhìn Lam Tư, mỉm cười trách.
- Anh đi chơi sao có thể để cho Anky đây trả tiền. Nếu truyền ra ngoài, em đây cũng sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Sau đó, lại quay về nhìn Anky
- Nhìn đến thích! Dù cho mắc đến đâu cũng phải bắt Lam Tư trả tiền. Thật
có lỗi, tôi thấy không thoải mái. Cô với anh ấy cứ từ từ mà xem.
Cô lập tức xoay người đi rồi đi ra ngoài. Anh nhanh như chớp bắt lấy cô.
- Em đi đâu?
- Đi đâu không phải chuyện của anh.
Trên mặt anh vẫn lộ vẻ mỉm cười, trong mắt lại lóe lửa giận, cô gái kia thậm chí còn ôm chặt cánh tay anh. Tiếp theo sau, cô không chút suy nghĩ,
dùng gót giày đạp chân anh. Anh đau đến nỗi buông tay, cô thừa cơ xoay
người bỏ chạy, quay đầu lại nhìn đến Hawke đang cười, cô vừa xấu hổ
trừng anh liếc mắt một cái, sau đó lao ra ngoài.
Cô có thể nghe được phía sau có tiếng bước chân, tuy rằng cô không tin anh sẽ không để ý mặt mũi, vẫn nhịn không được quay đầu xác nhận, đã thấy
anh sắc mặt xanh mét đuổi theo. Cô sợ tới mức một đường xuyên qua mọi
người, chạy xuống hướng cầu thang. Ai ngờ mới đến đến thang lầu, còn
bước xuống, đột nhiên cảm giác được có người từ sau đẩy cô. Cô nháy mắt
mất đi cân bằng. Nhanh chóng té xuống cầu thang. Lam Tư thật vất vả mới
thát khỏi cô người mẫu người Pháp, đuổi theo ra đến cầu thang, liền thấy cô thiếu chút nữa ngã đến gãy cổ. May mắn cho cô, vì Lộ Khắc kịp thời
chụp cô lại.
Anh bị cô dọa sợ đến mức giảm ba năm tuổi thọ, anh quả thực không thể tin
được cô mang giày cao thế còn dám chạy. Cô gái này chẳng lẽ không có đầu sao? Anh tức giận đến muốn bắt cô lại, sau đó giáo huấn cô một chút.
Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt không còn chút máu của cô, chỉ còn biết vội
vàng mang cô từ tay Lộ Khắc ôm vào lòng.. Cô không phản kháng, sắc mặt
tái nhợt chui vào lòng anh run run.
- Sao lại thế này?
Anh ngẩng đầu hỏi Lộ Khắc. Lộ Khắc nhíu mày.
- Không biết, tôi đang muốn lên lầu, liền thấy cô đột nhiên mất đi cân bằng.
- Có người…
Cô mỏng manh mở miệng, anh không có nghe rõ ràng.
- Cái gì?
Cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ, môi đỏ mọng run run nói.
- Có người đẩy tôi.
Anh rùng mình, nhìn lên lầu nhưng trên lầu sớm bởi vì chuyện này mà chật
ních người, căn bản không nhận ra ai đẩy cô. Trong lòng anh, cô vẫn run
rẩy không ngừng, anh ôm chặt cô, lạnh giọng nói với Lộ Khắc.
- Tra ra là ai.
Lộ khắc gật đầu.
- Tôi sẽ sai thám tử điều tra.
Lam Tư ôm lấy Mạc Liên, xoay người đi ra khỏi cửa. Tuy rằng bảo vệ khách
sạn đã chặn phóng viên lại nhưng không ngăn được máy ảnh nháy liên tục.
Cô đem mặt chôn ở đầu vai anh cho đến khi lên xe. Lái xe nổ máy, xe rời
khỏi cửa khách sạn vào đường lớn. Anh biết vẫn có những phóng viên đuổi
theo nhưng cửa sổ thủy tinh màu đen sẽ không cho bọn họ có cơ hội chụp
ảnh. Cô gắt gao cầm lấy áo khoác của anh, vẫn cuộn mình ở trong lòng anh lạnh run. Đáng chết, cô sợ hãi.
- Không có việc gì.
Anh ôm lấy cô, hôn lên làn môi cô, hôn lên trán cô, vỗ về lưng cô, thấp giọng trấn an.
- Đừng sợ, không có việc gì.
Rất lâu sau, anh có thể cảm giác được run rẩy của cô từ từ bình ổn lại.
Nhưng anh cũng càng thêm cảm nhận được sự mềm mại của cô, hơi thở của cô phun ở bên gáy anh, hương vị ngọt ngào trên người vây quanh anh.
Cô mặc váy dài hở lưng, gợi cảm lộ ra hơn phân nửa vai cô cùng chiếc lưng
bóng loáng, lòng bàn tay anh lại vỗ về lưng trần của cô. Lúc đầu là vì
an ủi nhưng dần dần thay đổi bản chất. Vành tai mềm mại của cô gần ngay
trước mắt, anh cơ hồ chỉ cần hơi hơi quay đầu là có thể liếm hôn nó. Anh áp chế dục vọng của mình, nhưng không cách nào khống chế phản ứng sinh
lý.
Buổi tối thứ bảy, New York nơi nơi đều kẹt xe. Ngoài cửa sổ xe, ánh sáng lấp lánh. Mấy ngày gần đây, cô dần dần khôi phục lại dáng vẻ, thoạt nhìn
không còn ốm yếu, quầng thâm cũng biến mất, trên mặt cũng bắt đầu hồng
hào. Cô mỉm cười chống đỡ với người khác, chỉ có khi đối mặt anh, không
phải mang mặt nạ cao ngạo mà là sự khiêu khích mà chống đỡ. Cô như con
mèo nhỏ, mềm mại cho người khác vui còn với anh lại giơ ra nanh vuốt.
Nhưng giờ phút, cô gái này gối đầu lên vai anh, mềm mại như thế, ấm áp,
khiến người khác luyến tiếc không rời, anh nhịn không được cúi đầu, làn
môi trượt qua vai non mềm của cô. Cô khẽ run lên, anh đang hôn lên gáy
cô! Tim cô bắt đầu đập nhanh, hô hấp dồn dập, nhưng lại không thể đẩy
anh ra. Lam Tư biết mình được voi đòi tiên nhưng không có cách nào bắt
mình ngừng, anh đỡ sau gáy cô, ý bảo cô quay đầu, hôn lên làn môi nóng
bỏng của cô. Cô có hơi ngại ngùng nhưng vẫn bị anh dụ dỗ, khẽ mở đôi môi cho anh tiến vào. Hương vị của cô, giống mật ong, mềm mại lại ngọt
ngào. Tay anh dời từ thắt lưng cô xuống chiếc mông mềm mại, kéo cô gần
sát mình, làm cho khuôn ngực mềm mại dán vào ngực anh. Cô đồng thời cảm
nhận được lửa nóng của anh, chỉ còn cách thở hổn hển. Nhận thấy được cô
muốn lùi lại, làm anh càng hôn sâu thêm, càng thêm trêu chọc, âu yếm, cọ xát nơi mẫn cảm trên người cô. Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, hai tay
gắt gao ôm lấy cổ anh, thân thể không tự chủ được càng thêm nghênh hướng anh. Anh hai tay ôm lấy mông cô, đè ép cô, cảm giác thật tuyệt vời.
Đúng lúc này, anh nhận biết được xe đã ngừng lại, anh biết cô cũng cảm giác
được xe ngừng bởi vì cô đột nhiên toàn thân cứng ngắc. Sau đó, cô buông
lỏng tay ra, bối rối nhảy xuống khỏi đùi anh, mặt đỏ tai hồng sửa sang
lại quần áo hỗn độn.
Anh bình ổn lại hô hấp của mình, chờ cô ngẩng đầu đối mặt với anh. Nhưng cô sau khi sửa sang lại váy, nhanh chóng mở cửa xuống xe, từ đầu tới đuôi
cũng chưa nhìn anh một cái, giống như anh chính là vũ nam cô gọi đền để
tiêu tiền.
Một cảm giác khó chịu đột nhiên dậy tới, anh sắc mặt xanh mét đuổi theo cô. Cô đang mang giày cao gót lại dám chạy. Peter sớm mở cửa chờ, Mạc Liên
một tiếng cũng không chào, liền vọt đi vào, Lam Tư tức giận cũng chạy
theo, giữ cô lại.
- Em muốn chết sao?
Anh nổi trận lôi đình miệng mắng.
- Mang giày cao gót còn dám chạy. Lúc nãy ở khách sạn chưa sợ sao?
- Đó là do có người đẩy tôi.
Cô giãy dụa, trừng mắt nhìn anh kháng nghị.
- Buông! Anh làm tôi đau!
Anh nghe vậy, mới phát hiện mình đã quá dùng sức, đột nhiên buông lỏng tay ra, nghiêm mặt nói.
- Nếu không phải giữa triển lãm, em chạy đi thì đâu có bị người khác đẩy xuống lầu. Tôi nói rồi. Em phải biết kiềm chế cảm xúc.
Cô lui lại từng bước, xoa cổ tay đỏ ửng tức giận mình anh.
- Tôi cũng nhắc nhở anh trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh. Muốn tôi trang trí thêm cho anh, điều kiện đầu tiên là đừng có hạ nhục tôi. Anh muốn
có bao nhiêu tình nhân bên ngoài thì cứ việc. Nhưng anh làm ơn đừng để
vợ cùng tình nhân xuất hiện một lúc bởi vì tôi tuyệt đối không đứng một
chỗ để người khác hạ nhục.
Sợ chính mình nhịn không được đưa tay bóp chết cô, anh dìm tay vào hai bên túi quần.
- Cô ấy không phải tình nhân của tôi.
- Không phải tình nhân của anh, sao lại cùng ở Paris? Không phải tình
nhân, sao cô ta lại dính chặt trên người anh? Không phải tình nhân, sao
lại trả tiền cho cô ta? Làm ơn, anh nghĩ tôi bị mù sao? Anh nắm tay cô
ta như là muốn một ngụm ăn sạch.
Anh không hiểu chính mình vì sao phải giải thích cho cô nhưng anh vẫn là cắn răng mở miệng.
- Tôi nắm tay cô ấy là ngăn không cho cô ấy quấy rối tình dục.
- Ha ha! Nghe vui thật! Anh đi mà nói với ma quỷ đấy!
Cô giả cười liền phẫn nộ xoay người lên lầu nhưng lần này không chạy nữa.
Tơ lụa vây lấy mông nhỏ của cô, kiêu ngạo ở trước mắt anh lúc ẩn lúc
hiện, khiến anh càng muốn phát hỏa. Anh đứng đơ tại chỗ, ba giây sau đó
liền đuổi theo cô.
- Đúng là cô ấy có ý như vậy. Nhưng khi ở Paris tôi chỉ là đưa cô ấy về khách sạn.
Cô bắt ép mình không để ý tới anh, cũng không quay đầu lại bước nhanh hơn, trở về phòng mình. Anh đúng lúc khi cô đóng cửa liền đem chân chặn cửa.
- Cha của Anky là thế lực hùng mạnh ở Châu Âu, tôi không thể đắc tội với cô ấy.
Anh dùng sức đẩy cửa ra, cô ngăn không được anh, lại nhịn không được hét lên một câu.
- Cho nên anh cùng cô ta lên giường sao?
- Tôi không có.
- Đúng vậy thì mặt trời lên bằng hướng tây rồi.
Cô quay đầu rời khỏi cửa, quăng áo choàng bằng nhung lên bàn, lạnh giọng
châm chọc. Anh nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của cô liền tự nhiên
nhận ra được một chuyện.
- Em ghen sao?
Cô giống như con mèo bị chụp lấy đuôi, quay người tới gần anh, mặt đỏ phẫn nộ lên, lớn tiếng phản bác.
- Tôi ghen sao? Tôi đi ghen với con bạch tuột không có đầu kia sao? Tôi
chỉ là thương thay cho cô ta nhìn không ra gương mặt giả dối của anh.
Vừa vô sỉ vừa lạnh lùng, nhẫn tâm.
Anh nhíu mày, tự tin tràn nói.
- Em đúng thật là đang ghen. Ghen tị cô ấy có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, ghen tị cô ấy có thể làm cái mình muốn…
- Hừ, suy bụng ta ra bụng người!
Cô phẫn nộ phê bình, lại là làm cho anh tiếp tục lạnh giọng nói.
- Mạc tiến sĩ lộ ra vẻ mặt ghen đến tái xanh cả rồi. Đơn giản là cô ấy dám làm thứ cô muốn, em lại không dám.
Cô nâng lên cằm, ngạo nghễ mở miệng.
- Tôi mà không dám sao?
Anh khóe mắt híp lại, nhanh như chớp bắt lấy tay cô, dùng sức đem cô kéo
đến trong lòng, hung hăng hôn cô. Tay cô đánh ngực anh, ra sức giãy dụa
nhưng dù như thế nào cũng tránh không ra. Anh mạnh mẽ đến dọa người, lời lẽ không chút khách khí. Sau đó, từ nụ hôn phẫn nộ, dịu dần xuống, dịu
dàng mê hoặc cô. Hơi thở anh lấp đầy lòng dạ, bàn tay nóng chạm đến chỗ
nào cũng khiến cô run rẩy, làm cho cô đầu óc trống rỗng, thầm muốn đến
càng gần anh, muốn càng nhiều, càng nhiều…. Không bao lâu, cô cả người
liền mềm mại thầm muốn hòa tan ở trong lòng anh. Nhưng, anh lại đột
nhiên rời khỏi môi cô. Cô phát ra kháng nghị rên rỉ, anh nâng mông của
cô lên, đem nơi mềm mại của cô hướng tới chỗ nóng rực cứng rắn của anh.
Cô ngửa đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xám tràn đầy dục hỏa
mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy choáng váng, toàn thân nóng lên, lại nghe anh mở miệng nói một câu.
- Nói lại lần nữa xem. Em rất muốn!
Cô cả mặt đều chuyển sang đỏ, xấu hổ mắng.
- Anh là tên đại háo sắc!
Anh cười lạnh buông tay, nhìn cô nói.
- Ít nhất không giống em, nhát gan yếu đuối ngay cả dục vọng chính mình cũng không dám thừa nhận!
Cô á khẩu không trả lời được trừng mắt nhìn anh. Nhưng người đàn ông này
sau khi ngang nhiên trêu chọc cô xong liền bước ra cửa. Cửa phòng trước
mặt cô đóng sầm một cái, trên người lưu lại thân nhiệt cùng hương vị của anh. Dục vọng không được thỏa mãn, từng tế bào đều thét lên chói tai.
Ngay lập tức, cô phẫn nộ chạy ra khỏi cửa phòng.
- Đứng lại!
Anh còn đang trên hành lang nhưng không có dừng lại, thậm chí không quay đầu, tiếp tục hướng về phía phòng mình.
- Lam Tư Bart, tôi kêu anh ngươi đứng lại!
Anh không để ý đến cô, mở cửa phòng rồi đi vào. Cô hoàn toàn mất đi lý trí, vội vàng chạy đến, đẩy cửa phòng của anh, lại dùng lực đóng sầm lại.
Tiếng nổ lớn kia khiến anh cuối cùng cũng quay đầu lại. Cô cởi giày cao
gót, bước lên phía trước, tay nắm lấy áo lôi kéo anh, phẫn nộ nói.
- Tôi không dám sao?
Anh cao ngạo nhìn cô.
- Em không dám!
Cô hai mắt bốc hỏa, cuối cùng lý trí trong nháy mắt biến mất. Cô đột nhiên vươn hai tay dùng sức đẩy anh. Bởi vì quá mức đột nhiên, anh bị đẩy mất đi cân bằng, bị cô nèm xuống giường.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã lên giường, ngồi trên người anh, cúi người hôn anh. Lam Tư đương nhiên không phản kháng, dục vọng của anh chưa
từng biến mất. Cô cũng như thế. Trên người tràn đầy mồ hôi, cô cởi phăng áo sơmi của anh, anh xé rách quần lót màu đen của cô.
Cô hôn lấy ngực anh, động tác vừa ngây ngô vừa vội vàng lại càng thêm mê
người, anh rên rỉ, ngón tay xác nhận sự ướt át giữa hai chân cô. Cô đã
sớm chuẩn bị rất tốt. Anh nhịn không được sự tra tấn mê người kia. Thậm
chí còn chưa cởi hết quần áo, liền xoay người đem cô đặt ở dưới thân,
đem chính mình vùi vào bên trong cô. Cô đau đến hét lên. Anh cứng đờ,
không thể tin được mình đã xuyên qua cái tầng trở ngại không nên có kia. Anh biết cô đã lâu chưa quen bạn trai, nhưng cô vẫn còn nguyên vẹn như
thế, anh thật không tin nổi. Anh muốn thoái lui nhưng cô lại càng thêm
tiến về phía anh.
- Không, đừng đi, tôi không sao.
Cô níu lấy đầu vai anh, thân thể ửng hồng hướng về phía anh, con ngươi đen lấp lánh nước mắt nói.
- Anh làm ơn, tiếp tục.
Anh không thể khống chế đem chính mình vào càng sâu. Anh biết mình hẳn nên
khắc chế. Cô là xử nữ, anh kịch liệt quá mức sẽ làm cô bị thương. Nhưng
thân thể của cô vừa ngọt vừa nóng như vậy như dung nham gắt gao bao vây
lấy anh. Anh cúi đầu hôn cô, tay âu yếm cô, ý đồ làm dịu đi đau đớn của
cô. Nhưng cô lại không phối hợp, lần nữa nhiệt tình nghênh hướng anh, ở
dưới thân anh phát ra rên rỉ mê người, làm cho anh hoàn toàn không thể
khống chế, chỉ có thể một lần rồi lại một lần vào càng sâu. Như là trước giờ chưa từng có, làm người ta sợ hãi vui thích, cướp đi hết ý thức của anh!
Ngoài cửa sổ, tiếng xe cảnh sát hú còi ngang qua. Trên giường lớn, Mạc Liên
từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển. Cả người còn choáng váng, tế bào toàn
thân vẫn chìm đắm trong vui sướng cực hạn kia. Lam Tư ở trên người cô
cũng thì thào mở miệng.
- Em không nên là xử nữ. Em nên quen bạn trai.
Ông trời, cô thật hy vọng anh biết khi nào nên ngậm cái miệng của anh lại.
Nhưng anh chắc chắn sẽ không im, hơn nữa anh lại luôn cho rằng tất cả
mọi người đều phải trả lời câu hỏi của anh. Biết anh sẽ không buông tha
cho đề tài này. Cho nên cô thở dài, mở mắt ra, nhìn anh nói.
- Anh ấy là đạo Thiên chúa, kiên trì muốn kết hôn mới có thể làm chuyện
này. Tôi cho tới bây giờ không có cơ hội cùng anh ấy đi vào lễ đường.
- Em nên nói cho tôi biết!
- Biết rồi thì có gì khác sao?
- Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô nhìn thẳng anh.
- Tôi không cần anh cẩn thận.
Vừa nói xong, cô liền rút một hơi bởi vì cảm giác được anh lại ở trong cơ thể cô cứng rắn lên.
- Anh nghĩ em nên cần!
Anh vỗ về môi đỏ mọng của cô, hai mắt mờ đục, giọng nói khàn khàn nói.
- Tôi nghĩ đàn ông không thể lại có thể… nhanh như vậy
Cô đỏ mặt nói.
- Chuyện này, không phải do tôi.
Tay anh nhanh chóng phủ đến yết hầu cô sau đó là xương quai xanh, lại đến
vai, chậm rãi cởi đi áo của cô. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô,
khàn khàn mở miệng.
- Nhưng bây giờ tôi muốn ngắm nhìn toàn bộ cơ thể em.
Lòng của cô lại run lên, chỉ có thể mềm mại mặc anh cởi đi quần áo của cô, nhìn anh chậm rãi cúi đầu, hôn khắp thân thể cô.
Đêm dần buông xuống, nhiệt tình như lửa, lửa giống như pháo hoa. Đêm hôm đó, cô đối với anh, đã nghiện