Hôm sau, Mộ Lôi Tuyết vừa tỉnh dậy đập vào mắt là một căn phòng màu trắng, mọi thứ đều trắng xóa đến đáng sợ, dễ dàng tạo nên cảm giác lạnh lẽo, trống trải. Mà giờ đây căn phòng rộng lớn này chỉ có một mình cô. Cũng đúng! Thứ còn lại của tình một đêm chính là chiếc giường bừa bộn với dấu tích màu đỏ chói mắt đại biểu cô đã không còn trinh trắng.
Cô cười! Những tình cảnh thế này không phải nam chính bỏ đi, cũng là nữ chính chạy trốn. Vốn dĩ rất bình thường, mà đối với cô cũng không có gì lạ lẫm. Cô nghĩ rồi khẽ động đậy nhưng thứ cảm giác duy nhất cô có là đau, đau đến chết đi sống lại, mơ mơ màng màng: “Ưm” một tiếng, Mộ Lôi Tuyết ngoại trừ ba năm trước ra thì đây là lần thứ hai cô yếu ớt, chật vật như vậy.
Anh từ đâu xuất hiện nhìn cô, trong tay là một điếu thuốc đang hút dở. Mái tóc ướt sủng chảy dài trên khuôn mặt, từng giọt, từng giọt nước là viên kim cương phát sáng rơi xuống cơ thể đàn ông khắc họa những đường nét nam tính. Anh choàng hờ chiếc khăn tắm càng cuốn hút thị giác hơn. Hình ảnh này có thể khiến bao nhiêu cô gái bị rút mất máu, khiến cho những tên con trai phải gào thét trong ghen tỵ. Khi ánh mắt anh và cô giao nhau trong làn khói thuốc lượn lờ, cô thoáng ngạc nhiên và nhận ra anh dường như tỉnh giấc cũng chưa lâu.
Sau một hồi bao trùm là bầu không khí nặng nề. Anh im lặng, cô cũng không nói. Hai người cứ nhìn nhau như vậy không biểu đạt cảm xúc gì. Thời gian bắt đầu trì trệ lại từng giây từng phút. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến anh và cô – hai con người xa lạ phát sinh quan hệ. Nó như một bộ phim truyền hình được các nhà sản xuất dàn dựng một cách công phu, tỉ mỉ. Còn anh và cô là hai nhân vật chính của bộ phim ấy. Thế nhưng bộ phim này cũng quá chân thực đi, các tình tiết diễn ra một cách chóng vánh và không tài nào kiểm soát được. Đến giờ dường như Mộ Lôi Tuyết vẫn còn mơ mơ hồ hồ về chuyện xảy ra đêm qua. Chỉ là chuyện không nên xảy ra nó cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn. Đêm qua là anh tình cô nguyện, không bắt buộc cũng không nợ nần. Tuy nhiên, liệu kích tình triền miên qua đi thì hai con người xa lạ còn có thể quay trở về với hai kẻ không quen biết không? Sau khi phát sinh mối quan hệ đó có một số chuyện thật sự đã thay đổi, không thể không thừa nhận.
Mộ Lôi Tuyết tùy tiện kéo tấm chăn quấn quanh người, bước đi loạng choạng xuống giường. Cơn đau dưới thân khiến cô không tài nào di chuyển một cách tự nhiên được, cô chỉ còn biết làm quen với nó. Khi cô nhìn thấy một bộ quần áo sạch sẽ để sẵn trên chiếc bàn con cạnh giường, cô ngẩng đầu liếc nhìn qua anh nhưng anh vẫn ung dung như cũ. Điếu thuốc trên tay đã sớm bị dập tắt, anh ngã người trên sofa, vươn cánh tay thon dài đón lấy ly rượu bên cạnh, hờ hững lên tiếng: “Xem như tôi đền cho em bộ quần áo đêm qua đã bị xé nát“. Anh hơi nhếch môi cười, ngón tay lướt trên miệng ly rượu, giống như đang hứng thú nghiên cứu gì đó.
Cô khựng lại một chút sau đó bước thẳng vào nhà tắm đóng mạnh cánh cửa. Nếu cánh cửa không phải hàng tốt có lẽ đã nằm ở khu phế liệu rồi. Lời anh nói khiến cô nhớ đến đêm qua, vài hình ảnh cứ vụn vỡ trong đầu không cách nào xóa bỏ. Nếu có thể cô mong đây là cơn ác mộng, phải nói nó còn đáng sợ hơn cả ác mộng nữa!
Thả người trong bồn, ngâm mình sâu dưới làn nước ấm nóng, cô muốn tẩy sạch đi những thứ dơ bẩn đang vây bám trên người mình. Cô tưởng rằng bản thân đã lạnh nhạt với tất cả. Nhưng cô đã sai. Khi trúng phải thuốc kích thích cô mới biết mình thèm khát dục vọng đến nhường nào, thèm khát cái cô cho là kinh tởm, cô khinh thường chính mình, cảm thấy nhơn nhớt, mà vết nhơn này dù có gột rửa thế nào cũng không thể tẩy sạch...
Mộ Lôi Tuyết, cô đã quên vì sao chính mình tồn tại rồi sao? Cô đã quên bản thân tại sao lại ở đây hay sao? Vì thù hận! Cô muốn trả thù! Cô muốn cho những kẻ gây ra đau khổ cho cô phải nếm trải cảm giác mà cô đã trải qua. À không! Là nếm trải cảm giác đau đớn gấp trăm ngàn lần đó! Và khi tất cả kết thúc thì cũng là lúc trên đời này cái tên Mộ Lôi Tuyết sẽ biến mất, không ai còn biết đến nữa.
Mặt nước dần tĩnh lặng không còn gợn sóng, cô vẫn cố chấp không chịu ngoi lên. Đến khi nghe một tiếng “Rầm” lớn, cánh cửa vô tội bị hai kẻ không có lương tâm chà đạp cuối cùng vẫn không thể sống sót! Anh không nói tiếng nào bước nhanh vào phòng bế bỗng cô ra khỏi bồn tắm và dùng chiếc khăn mỏng bao phủ thân thể yếu đuối trước sự ngỡ ngàng không kịp phảng kháng của cô.
”Mặc đồ vào đi, em có muốn tự vẫn cũng đừng chết chỗ tôi, người có danh tiếng sợ nhất là gặp phiền phức em không biết sao?“. Vương Hàn Triệt nhẹ nhàng đặt cô lên giường không quên cầm lấy mớ quần áo đặt vào tay cô. Sau đó anh quay người trở lại chiếc ghế sofa tiếp tục thưởng thức ly rượu dở dang của mình.
”Cảm ơn“. Mộ Lôi Tuyết muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích cái gì, cô cũng không thể phản bác mà chỉ có thể nói với anh hai từ này. Có lẽ cô là người con gái đầu tiên nói như thế sau quan hệ ngoài ý muốn với người đàn ông mình không hề quen biết.
Im lặng. Lại là im lặng. Chưa bao giờ cô chán ghét cái khoảng không im lặng như vậy. Nhưng vào thời điểm này im lặng không phải là tốt nhất sao?
Mộ Lôi Tuyết sau khi đã ăn mặc chỉnh tề liền muốn rời đi, đối diện với tên đàn ông này cô giống như đang bị tra tấn tinh thần vậy. Ánh mắt anh ta sâu thẳm không nhìn thấy đáy, mỗi lần nhìn đến lại có cảm giác như bị ai đó lôi kéo xuống vực không tài nào thoát ra được. Chỉ một cái nhìn đơn giản lại khiến cô có chút hoảng mà bản thân cũng không rõ. Cô đúng là thất bại mà! Trước nay chỉ có một người khiến cô có cái hoảng kỳ lạ như vậy, ngoại trừ ba mẹ đại nhân ra.
Cô còn không biết làm sao để rời khỏi đây khi ánh mắt anh ta cứ đặt trên người cô, làm cô không thể mở miệng. Rủa thầm vài câu trong lòng, cô cố trấn tĩnh lại bản thân. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí đáng sợ này. Là chuông điện thoại của cô. Cô khẽ nheo mày khi nhìn tên người hiển thị trên màn hình, không chút do dự lập tức bắt máy nghe. Mộ Lôi Tuyết nói vài câu qua điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy, đảo mắt nhìn anh ta sau đó lấy đồ của mình rời khỏi phòng nhanh chóng. Quá trình xảy ra chưa đến một phút đồng hồ. Vương Hàn Triệt vẫn giữ thái độ hờ hững, như có như không, vài giây sau đó mới thu lại tấm thẻ.
Nói cuộc điện thoại vừa rồi là cứu tinh cũng không đúng, mà nói không phải cũng không hẳn! Nhờ có cuộc điện thoại đó anh ta mới mở cửa phòng cho cô đi. Không biết anh ta rốt cuộc còn muốn gì nữa? Chịu trách nhiệm với cô sao? Ba từ này mà áp đặt trên người như Vương Hàn Triệt đúng là khủng hoảng kinh tế rồi. Nhưng cuộc điện thoại đó nếu là cuộc điện thoại bình thường thì có thể xem như là cô may mắn. Thế nhưng ông trời thật biết trêu đùa, người gọi đến vốn dĩ không bình thường. Tự tạo nghiệt không thể sống là đây sao? Cô nhớ gần đây mình xuống giường đâu hề bước chân trái chứ!?
Trên chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi lăn bánh, người đàn ông trầm tư trong cái vỏ bộc lạnh lẽo khiến không ai dám quấy rầy, mặc cho điếu thuốc trong tay sắp tàn.
Sau khi nhìn bóng dáng nhỏ dần của Mộ Lôi Tuyết chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Vương Hàn Triệt mới thực sự trở về là chính mình. Anh châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút, khói trắng nhả ra từ bạc môi khiêu gợi trông thật quyến rũ đến chết người! Đôi mắt lúc này giống như có một làn sương bao phủ khiến anh trở nên mông lung không thể nắm bắt, cũng giống như anh bị nhốt trong làn sương ấy không thể nào thoát ra được!
Vương Hàn Triệt anh lúc này mới thực sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện đêm qua. Từ việc tình cờ gặp Mộ Lôi Tuyết cho đến lúc anh và cô phát sinh quan hệ. Mọi thứ dường như trùng hợp đến mức kỳ lạ!
Anh nhớ khi anh cùng đám bạn chơi trò cá cược xem cao thủ tình trường như anh có thể chinh phục Mộ Lôi Tuyết vạn người mê luyến hay không thì bóng dáng cô lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh. Đối với danh tiếng của Mộ Lôi Tuyết - người con gái đã dẫm đạp nhiều trái tim của đàn ông ở dưới chân, anh cũng có nghe qua và thật sự thì cô đã khơi mào hứng thú trong anh. Và anh cũng tin rằng cô đã khơi mào hứng thú của mọi tên đàn ông. Nhưng suy đến sự gặp gỡ trùng hợp giữa hai người, anh lại có chút nghĩ không thông, hoặc nó có lẽ cũng chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên, chỉ là anh đang nghĩ quá nhiều thôi? Tóm lại mọi chuyện diễn ra dường như không theo một kịch bản nào trước đó anh đã đặt ra. Từ chuyện bất ngờ gặp cô sau đó chính bản thân cũng bị bỏ thuốc cho đến những chuyện về sau, tất cả đều khiến anh trở tay không kịp.
Vương Hàn Triệt khẽ nhắm lại đôi mắt, đầu ngửa ra sau để mặc khói thuốc luẩn quẩn trong không khí, anh vẫn đang trầm tư lạc vào thế giới riêng của mình. Lại nhớ đến khoảnh khắc Mộ Lôi Tuyết nói ra hai tiếng “Cảm ơn”, Vương Hàn Triệt lại nhíu chặt mày. Hai từ đó tuy rằng anh nghe đã hơn vạn lần kể từ lúc anh có mặt trên đời này, nhưng khi nó được thốt ra từ miệng của Mộ Lôi Tuyết, vào cái hoàn cảnh ấy, nó lại mang đến cho Vương Hàn Triệt một cảm giác gì đó không thể diễn tả nổi. Nó giống như có một bàn tay khuấy nhẹ mặt nước vốn tĩnh lặng đã lâu, giống như một con suối nhỏ róc rách chảy vào tận sâu thẳm lòng anh. Nếu cô giống như những phụ nữ khác thì có lẽ bây giờ anh đã quên béng sự xuất hiện của cô cùng mọi chuyện, thế nhưng cô lại không giống. Tuyệt nhiên, Vương Hàn Triệt lại không biết phải lí giải sự khác nhau đó như thế nào? Điều đó khiến anh rơi vào một khối mê cung không lối thoát, hình ảnh của cô cứ thế hiện về trong tâm trí anh, từng chút từng chút một như thước phim quay chậm. Anh thừa nhận mới đầu là do có chút hứng thú với cô, lúc bắt đầu là do anh bị tráo ly rượu khi va chạm, lúc cứu cô chỉ là anh không muốn con mồi mình chưa kịp săn đã bị vấy bẩn. Nhưng anh khẳng định rằng lúc cùng cô triền miên, nó một phần là do thuốc, một phần do thú tính của anh bị cô khơi mào, nhưng phần lớn lại là do chính anh muốn.
Bất chợt đánh một hơi dài sau luồn suy nghĩ rối ren, Vương Hàn Triệt nhếch môi lắc đầu. Anh chưa lâm trận mà đã muốn bại rồi, thật chẳng ra làm sao! Nhưng, anh đã có quyết định cho mình. Quyết định này có lẽ hơi vội vàng không chu đáo, không giống với cách làm của anh, chỉ là trực giác lại nhắc nhở anh, dù nó sai lầm anh cũng phải thực hiện...