Nếu như… Ừ! Nếu như em và anh chỉ là trùng hợp đến ngẫu nhiên, thoáng qua mà thôi.
”Mộ tiểu thư, thứ cô cần đây ạ!“. Mộ Lôi Tuyết cầm lấy xấp tài liệu do thư ký vừa đưa, chậm rãi mở ra xem nội dung bên trong. Do sự ngăn cách của đôi kính mát, cô thư ký đứng bên cạnh không thể nào đoán được sự lưu chuyển trong đôi mắt của Mộ Lôi Tuyết.
”Thư ký Diêu, cô giúp tôi mở cuộc hộp đại hội cổ đông. Đã đến lúc chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị phải đổi chủ rồi. À không! Phải là vật hoàn cố chủ“. Mộ Lôi Tuyết lạnh lùng nói, giọng nói sắc lạnh hơn bất cứ thứ gì mỗi khi cô nhắc đến Fame và người nhà của họ. Chính vì cô hận đến ăn sâu bén rễ trong xương máu rồi, nhưng hôm nay trong hận ý đó còn hàm chứa vui vẻ hiếm có. Thứ Mộ Lôi Tuyết cầm trong tay không gì khác là cổ phần của tập đoàn Fame.
Cuối cùng cô đã có thể trả lại mối hận ba năm về trước. Nỗi hận khuynh gia bại sản, thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát như cái họ đã từng làm với gia đình cô. Chỉ khác là họ vẫn phải tiếp tục sống. Không phải cô sợ giết họ mà cô sợ bàn tay bị nhuốm bẩn mùi vị máu tanh cô căm ghét nhất. Cô đã từng nói: “Tôi không giết các người, tôi muốn các người sống không bằng chết“.
”Nhưng Mộ tiểu thư bốn mươi chín phần trăm cổ phần còn lại...“. Cô thư ký bên cạnh vẻ mặt khó xử nhìn Mộ Lôi Tuyết.
”Không cần điều tra nữa, đến đại hội cổ đông sẽ biết thôi. Chúng ta nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần, bốn mươi chín cổ phần kia dù là một người nắm giữ cũng không có một chút uy hiếp với chúng ta“. Mộ Lôi Tuyết lạnh nhạt như cũ ngăn chặn lại những lời sau của thư ký Diêu. Cô cũng rất hứng thú với người thần bí ở đằng sau muốn thâu tóm Fame kia. Nếu đây không phải là mưu đồ cô thực hiện trong suốt ba năm không chút kẽ hở thì có lẽ cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị của Fame đã không chắc ăn nằm trong tay cô như vậy.
”Lôi Tuyết, em có thỏa mãn không?“.
Thỏa mãn ư?
Cô vươn tay tháo cặp kính mát để lộ đôi mắt tùy ý khẽ chớp, nhìn người đàn ông vừa lộ diện khi bóng dáng thư ký Diêu đi mất.
”Jin, đây không phải việc của anh“. Cô miễn cưỡng nói, cô không muốn chút ký ức đẹp đẽ còn sót lại của mình cũng không còn. Cô không muốn dùng giọng điệu lạnh nhạt, bộ dáng lạnh nhạt, đối diện với một người cô xem là anh trai.
”Trả lời anh khó đến vậy à?“. Jin đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn cô.
”Anh muốn em trả lời thế nào? Ba năm trước anh đã không đứng trên khán đài thì ba năm sau xin anh cũng đừng làm khán giả. Tiếp tục làm công tử đào hoa đam mê rượu của anh đi“. Jin chính là anh chàng điển trai bartender lần trước trong Peak club, lúc đó cô mấp máy môi nhưng không trả lời bởi vì cô không muốn nói với anh hai từ “Cảm ơn” xa lạ, nhưng cũng không cách nào nhiều lời như xưa. Mà cũng là nhờ vào ly cocktail khó quên của anh cô mới rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười kia. Lơ đãng Mộ Lôi Tuyết lại nhớ đến người đàn ông rất thích chơi trò tra tấn tinh thần, nhớ đến những biểu cảm lạnh lẽo, hờ hững như có như không của anh ta.
”Em biết anh thích tự do mà, anh cũng tin em sẽ không vì trả thù mà đánh mất lương tâm“.
”Đó là quá khứ rồi. Lúc đó chỉ có một Mộ Lôi Tuyết đơn thuần. À không, là ngu ngốc mới đúng. Còn người đang đứng trước mặt anh mới chính là Mộ Lôi Tuyết thật sự, tàn nhẫn không từ thủ đoạn“. Jin còn chưa nói hết cô đã cắt ngang. Quá khứ? Còn ai có tư cách nhắc với cô hai từ này? Bởi vì họ chưa từng trải qua nên mới có thể nói ra một cách rất nhẹ nhàng như vậy. Chỉ những người từng chịu tra tấn thể xác lẫn dày vò tinh thần mới hiểu nó đáng sợ như thế nào, khủng khiếp ra sao. Cả nhắm mắt cũng không dám.
”Lôi Tuyết à! Thạch gia dù sao cũng từng là người thân của em. Thạch lão gia từng là cha nuôi em kính trọng, Thạch Hương từng là chị em tốt của em, còn Hoàng Hiên cũng từng là người em rất yêu. Dừng lại được không?“. Jin muốn tiến đến ôm cô vào lòng an ủi nhưng bàn tay gần chạm đến chợt khựng lại giữa không trung. Anh quên mất cô đã không còn mềm yếu cần người bảo hộ nữa rồi. Mà anh cũng chỉ có thể là người anh trai ăn chơi trác táng có lý tưởng trong lòng cô.
”Vậy sao?“. Mộ Lôi Tuyết bật cười, vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung. Từ khi nào hoàng hôn đã được thay thế bằng màn đêm, ánh trăng lười nhác trốn mình trong mây hôm nay qua đôi mắt của cô càng thêm mông lung.
Đã từng là cha nuôi, đã từng là chị em tốt, đã từng là người cô rất yêu? Phải, là đã từng. Người đàn ông cô kính trọng đã từng cướp đoạt tài sản nhà cô, người phụ nữ cô tin tưởng đã từng cướp đoạt bạn trai cô. Còn người đàn ông cô tưởng sẽ sống cả đời đã từng ruồng bỏ cô. Tất cả bọn họ đã từng lừa gạt, phản bội tình cảm, tình yêu của cô và gia đình cô.
”Thật ra chỉ là do họ không thắng nổi tham lam của chính mình mà thôi, ba năm trước và ba năm sau nếu có thay đổi là tham lam hơn. Kết cục này là do lòng tham của chính họ tạo nên“. Jin không phải không biết nếu cô đồng ý giúp Thạch gia thì vẫn còn cơ hội cứu vãn, chỉ là cô tuyệt đối không thể buông bỏ hận thù, chừa cho Thạch gia và Hoàng Hiên con đường sống đã là nhân từ rồi. Dù là sống không bằng chết, để mặc họ tự sinh tự diệt.
”Em có dự tính gì tiếp theo?”
”Chết“. Cô lạnh lùng thốt ra cái từ ngữ đáng sợ ấy mà gương mặt không có lấy một tia gợn sóng.
”Một người khi không còn thứ gì lưu luyến thì họ sẽ không tiếp tục muốn sống nữa, đúng hơn là không muốn tồn tại. Tốt nhất mọi thứ nên biến mất rồi“. Cô chỉ khẽ cười một tiếng, trong đêm tối cô giọng cô lại tiếp tục vang lên như một bài ca đầy mùi máu tanh, báo hiệu cho số phận của những kẻ nào đó...
Tại một thành phố khác.
Trong căn phòng màu trắng quen thuộc mà xa lạ, vẫn lạnh lẽo trống trải như vậy, mỗi một đồ vật bày trí đều có không gian tự do của riêng nó. Người đàn ông quen thuộc mà xa lạ quăng xấp tài liệu lên bàn. Chỉ nhếch môi nói ra ba chữ: “Mộ Lôi Tuyết“.
Tập đoàn Fame.
Hôm nay chính là ngày họp đại hội cổ đông. Mộ Lôi Tuyết vừa trở về sau chuyến nghỉ dưỡng. Ba năm qua cô chưa từng đặt chân vào tòa nhà này. Cô chính là muốn chờ đợi thời cơ Fame trở về là Mộ Thị. Bởi vì nó là một nửa tâm huyết của Mộ gia, là phần tài sản mà Thạch gia đã chiếm đoạt. Lần đến dự buổi họp đại hội cổ đông này cũng không nhàm chán như cô nghĩ, mà còn rất bận rộn là đằng khác.
”Mộ Lôi Tuyết quả nhiên là cô đã dùng thủ đoạn dơ bẩn cướp đoạt tập đoàn Fame. Không những muốn chúng tôi khuynh gia bại sản còn muốn chúng tôi thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát. Mục đích của cô là trả thù cho Mộ gia đúng không!? Mộ Lôi Tuyết cô thật là độc ác, tại sao ngày đó cô không chết cùng Mộ gia luôn đi?“. Từ xa xa đã vang lên giọng nói phẫn nộ của một người phụ nữ, chỉ thẳng vào Mộ Lôi Tuyết nói từng lời từng chữ đều rất khó nghe.
Mọi người kinh ngạc không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói của người phụ nữ, chỉ riêng Mộ Lôi Tuyết và vài người trong cuộc là vẫn bình tĩnh như không. Mộ Lôi Tuyết kể từ ba năm trước ngoài bản thân ra cô đã không còn quan tâm đến người khác nữa rồi.
”Thủ đoạn dơ bẩn? Ha, vậy ba năm trước chuyện các người đã làm với tôi, với Mộ gia là quan minh chính đại sao? Thạch Hương ơi là Thạch Hương, thời đại của Thạch gia hết rồi. Đặc biệt là bị hủy hoại trong tay cô đó. Thương trường như chiến trường, đạo lý này cô còn không hiểu sao? Tôi có trả thù hay không, cô ở đây nhiều lời cũng vô dụng, giữ lại hơi sức tìm đường cứu mình đi“. Mộ Lôi Tuyết chậm rãi rót từng câu vào tai mọi người mà cụ thể nhất chính là người phụ nữ đã lớn tiếng chửi bới cô.
Người phụ nữ có bề ngoài như mệnh phụ phu nhân kia chính là Thạch Hương - cố chủ tịch Fame, nếu không muốn nhắc đến chính là vợ Hoàng Hiên. Cô ta từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng chưa từng chịu bất cứ tổn hại nào. Nhưng bây giờ đột nhiên rơi xuống vực sâu, chịu biết bao sỉ nhục, đả kích lớn mạnh như vậy sao có thể không đánh mất lý trí? Cô ta chưa thật sự điên loạn có lẽ là may mắn lắm rồi.
”Mộ Lôi Tuyết cô nhất định sẽ bị quả báo. Thạch Hương tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô!“. Thạch Hương như kẻ điên không nơi phát tiết mà điên cuồng gào thét, không thèm để ý đến hình tượng của mình bao lâu nay.
Quả báo? Mộ Lôi Tuyết khẽ cười, ý cười lan đến tận đáy mắt: “Nếu trên đời này tồn tại quả báo thì chính là tôi không chết, chính là ông trời muốn tôi tiếp tục sống để báo ứng các người“.
Thạch Hương còn muốn nói gì đó thì đã bị người đàn ông ngoài trung niên giơ cánh tay hơi run rẩy ngăn cản. Tuy rằng sức lực rất yếu phải nhờ người đàn bà bên cạnh dìu đỡ, nhưng chất giọng ông vẫn trầm không lạc.
”Tiểu Tuyết ta thừa nhận lỗi lầm ba năm trước là ta sai. Nhưng cái chết của ba mẹ con chỉ là sự cố ngoài ý muốn, ta cũng rất lấy làm tiếc“. Người đàn ông đó chính là Thạch lão gia và người đàn bà bên cạnh không ai khác chính là Thạch phu nhân.
”Thạch lão gia, tôi nhận không nổi hai chữ tiểu Tuyết này của ông. Ông bây giờ mới hối hận không phải trễ quá rồi sao? Tóm lại các người ở đây nhiều lời cũng không bằng nghĩ cách để Thạch Hương - Cố chủ tịch của chúng ta và cả Hoàng Hiên - Cố tổng giám đốc không phải chết trong tù. Người đầu bạc còn phải tiễn cho kẻ đầu xanh, thậm chí là con cháu của các người đứa trẻ vô tội bị cuốn vào bánh xe số phận do các người tạo ra“.
Hai từ tiểu Tuyết là minh chứng cô là con gái nuôi của ông ta, là tình thân đáng quý cũng rất đáng khinh. Cô đã từng muốn trả thù họ gấp trăm gấp ngàn lần. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng vợ chồng Thạch gia một thời hô phong hoán vũ vậy mà đến lúc gần đất xa trời lại vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin cô tha thứ. Cô không cách nào thuyết phục bản thân không mẫu thuẫn. Năm đó suy cho cùng là do cô quá tin tưởng Hoàng Hiên không biết đến lòng tham của con người đáng sợ đến nhường nào. Mặc cho hắn điều hành Mộ Thị, cho hắn có cơ hội biển thủ công quỹ và đem tài liệu mật đưa cho Thạch gia. Ba mẹ cô cũng vì sợ danh tiếng, sợ nợ nần, sợ ngồi tù nên mới tự sát. Dù cái xin lỗi này so với cái bi thảm cô phải chịu không là gì cả nhưng mùi vị trả thù cũng không dễ chịu chút nào.
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của cô và người Thạch gia rất có sức cuốn hút lòng hiếu kỳ của con người. Giới truyền thông rất muốn xông đến phỏng vấn nhưng sớm đã bị bảo vệ và vệ sĩ ngăn cản. Ở một góc khuất của tầng lầu, có một người đàn ông đã xem toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra và kịp ghi nhớ lại tất cả. Trong bóng tối ấy, đôi mắt người đó khẽ ánh lên vẻ thâm sâu khó lường. Đôi môi kia mấp máy gì đó không rõ, chỉ có thể lờ mờ đoán được trong câu nói của người đàn ông này có nhắc đến Thạch gia và Mộ gia.
Ở bên này, Mộ Lôi Tuyết chỉ lạnh lùng xoay người bước ra ngoài. Vừa ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Fame đã có chiếc xe BMW đến đón. Sự việc còn lại cô đã giao cho thư ký Diêu xử lý.