Thành phố cô đã sống, đã tồn tại hơn hai mươi năm, cô sắp phải rời đi thật rồi.
Mộ Lôi Tuyết cởi bỏ đôi giày cao gót xách lên tay lang thang trong đêm. Cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân truyền đến xoa dịu tận sâu trong tâm hồn cô. Mỗi con người đều muốn có một bầu trời, không cần ánh cầu vòng đủ sắc màu, chỉ cần có nắng ấm là đủ. Nhưng để có được bầu trời ấy, chúng ta phải trải qua những cơn mưa bất chợt, những giông bão cuộc đời. Đến khi quay đầu nhìn lại bản thân đã trưởng thành mất rồi.
”Nên gọi em là Mộ Lôi Tuyết hay Mộ tổng đây?“. Chiếc siêu xe BMW chậm rãi đỗ trước mặt cô, Vương Hàn Triệt bước ra, thân ảnh cao lớn của anh đổ dài trên mặt đất làm cô nhớ đến mặt người dạ thú. Mộ Lôi Tuyết nhìn anh. Cô cũng không có ý định giữ hình tượng trước mặt anh ta vậy nên cô thản nhiên cúi xuống mang giầy lại. Cái nên thấy hay không nên thấy không phải anh ta đều đã thấy rồi sao?
”Vương Hàn Triệt không phải anh theo dõi tôi chỉ để hỏi câu này thôi đấy chứ?“. Trong con phố bình thường này cô không tin anh ta rảnh rỗi đến mức lái siêu xe đi dạo một vòng đâu. Dù có muốn hóng gió đêm cũng là những nơi phù hợp với cái thân phận của anh ta, đặc biệt là con xe anh đang chạy. Khả năng duy nhất cũng là để giải thích cho mọi thứ chính là Vương Hàn Triệt theo dõi cô.
”Tôi không chỉ muốn hỏi câu này và còn muốn hỏi: em nhớ tôi không?“. Anh tà tà nhìn vào đôi mắt cô.
Không sai, là anh theo dõi cô. Từ khi nhìn thấy bóng dáng cô xuất hiện rồi rời khỏi Mộ Thị, anh đã không kìm được mà tự mình lái xe theo chiếc xe BMW của cô gần một ngày trời. Không biết là do cô phát hiện nên cố tình chơi anh để xe chạy vài vòng thành phố hay là do thảo luận công việc trên xe gì đó? Đến nửa đêm cô lại xuống xe một mình đi bộ.
”Nhớ anh?“. Mộ Lôi Tuyết không tin lập lại lần nữa, Vương Hàn Triệt cũng không ngại phiền gật đầu chứng thực với cô. Nhìn cái vẻ tự cao tự đại, tự cho mình là đúng của anh ta tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét đến cực điểm. Rồi nhìn cái gương mặt như tượng tạc kia của anh, cô thực chỉ muốn...đấm cho một phát.
”Tại sao tôi phải nhớ anh?“.
”Vì em là người phụ nữ của tôi!“. Anh ta ngang nhiên khẳng định.
Cô còn chưa kịp phản bác thì đã bị anh ta khóa môi. Kỳ thực lần phát sinh quan hệ đó rõ ràng là cô bị bỏ thuốc không phải chủ ý của cô. Chỉ là có nói hay không với anh ta kết quả cũng đều như nhau. Mà Mộ Lôi Tuyết cũng không biết rằng Vương Hàn Triệt lúc đó cũng lâm vào hoàn cảnh hệt như cô.
”Đừng...“. Cái cảm giác quen thuộc của đêm hôm đó làm Mộ Lôi Tuyết hoảng. Cô dùng sức lực yếu ớt đẩy anh ra. Nam nữ trời sinh thể lực khác biệt, huống hồ là trong hoàn cảnh này?
Vương Hàn Triệt cười: “Mới buông tha cái miệng nhỏ của em là đã bắt đầu không ngoan rồi?”
”Vương Hàn Triệt! Nơi này là đường phố anh đừng có mà loạn“. Mộ Lôi Tuyết không còn cách nào khác đành nhắc nhỡ người nổi tiếng như anh ta. Nếu có người nhìn thấy hoặc phóng viên của toà soạn nào đó, bảo đảm đám truyền thông sẽ không bỏ qua tin tức này. Có khi trang nhất của tờ tạp chí ngày mai cũng chừa lại cho tin này của cô và anh. À không, có khi nhiều ngày sau nữa cũng nên…
”Ý em là bên trong xe thì được?“. Vương Hàn Triệt vốn dĩ là không hề quan tâm đến lời nói của cô mà thốt ra một câu hết sức không hợp với bộ dáng lịch lãm hiện tại của anh.
”Không phải, Vương Hàn Triệt rốt cuộc anh muốn cái gì?“. Mộ Lôi Tuyết không thể giữ được lý trí bình tĩnh nữa. Cái con người trước mặt cô này có thể bớt bỉ ổi đi có được hay không?
Vương Hàn Triệt bên này im lặng một lát như đang đấu tranh chuyện gì đó. Cuối cùng ngước mắt nhìn cô, bộ dạng nghiêm túc phun ra hai chữ: “Muốn em“.
Khi nghe được câu này của anh, thực sự cô muốn một cước đạp chết anh cho rồi. Thế nhưng khi nhìn lên đôi mắt đen sâu thẳm kia, cả người cô bỗng run lên. Cứ như có một thứ gì đó vừa hẫng đi trong tim cô. Cô thừa biết rằng người đàn ông trước mặt này chỉ là muốn chơi đùa với cô, nhưng lại không ngăn được cảm xúc đang chiếm hữu cô ngay lúc này.
Ngay thời điểm đại não dường như trì trệ chỉ còn lại cảm xúc. Cô giống như khối băng bị tan chảy thành nước vô dụng. Là vì cô đơn quá lâu, mệt mỏi quá nhiều nên cần một người an ủi? Cô không biết, chỉ biết nếu trở về cũng chỉ có mình cô đơn mà thôi. Hôm nay tâm tình của cô rất phức tạp vậy nên cứ cùng Vương Hàn Triệt đi, cũng không phải lần đầu...
Vương Hàn Triệt lại lần nữa chiếm hữu môi cô.
Giầy cao gót rơi xuống đất nhưng cô không nghe âm thanh gì cả, tay cô cứ thế đặt trên cổ anh, cùng anh cuồng nhiệt.
”Mộ Lôi Tuyết, tôi thật sự nhớ em“. Vương Hàn Triệt khẽ rót vào tai cô những lời tâm tình tha thiết. Nhưng chính anh lại cũng không rõ cảm xúc lúc này của mình. Tất cả chỉ tựa như bản năng của anh.
Mộ Lôi Tuyết bắt đầu mơ mơ hồ hồ giống như cô và anh có cái gì đó không chân thực, giả dụ như là một giấc mộng...
”Tổng tài Vương. Vương Hàn Triệt, như vậy... không phải anh rất bận rộn sao?“. Cô tin mình không phải là người phụ nữ đầu tiên của người đàn ông này. Cô cũng không phải là cô gái đam mê cổ tích nghĩ rằng mình là người phụ nữ cuối cùng của anh ta. Nếu như người phụ nữ nào sau khi phát sinh quan hệ anh ta cũng nhớ thì hẳn là tổng tài như anh ta rất rảnh rỗi đi. Vương Hàn Triệt dường như còn có con mắt thứ ba. Không cần nhìn, không cần nói, cũng hiểu tâm tư đối phương: “Tôi chỉ nhớ em“.
Bắt đầu là dụ dỗ, vậy kết thúc của một thợ săn và một con mồi sẽ như thế nào khi rơi vào cái bẫy tình yêu ảo tưởng?
Mộ Lôi Tuyết tỉnh lại đúng lúc mặt trời đang mọc, cô nhớ đến một câu nói: “Nếu hôm qua không phải là tận thế thì ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc“.
”Tỉnh?“. Vương Hàn Triệt đã quần áo chỉnh tề ngồi vào vị trí lái của mình, theo lời nói của anh từng đợt khói được nhả ra, vừa u mê vừa cô đơn. Cô ở ghế phụ có chút mệt mỏi gật đầu.
”Mặc quần áo vào, tôi đưa em đi ăn“. Vương Hàn Triệt rít một hơi gần tàn điếu thuốc thì vứt đi. Dường như hình ảnh u mê, cô đơn vừa rồi cô thấy là giả? Mộ Lôi Tuyết miễn cưỡng nghe theo, cô thật sự đang rất đói. Từ khi rời khỏi Mộ Thị cô phải thảo luận, giải quyết công việc của công ty và thêm cả Mộ Thị nữa. Cô muốn đi dạo một chút cho thoải mái, đúng hơn là cô sợ màn đêm sợ cơn ác mộng đó lại đeo bám. Cô không dám một mình trong căn phòng tối mà cô luôn cố chấp đối mặt. Nhưng thật không ngờ vì vậy mà cô gặp phải Vương Hàn Triệt cũng bị anh ta tra tấn tinh thần, thể xác... Chỉ là khi bên cạnh anh ta cô tìm lại được giấc ngủ mà ba năm nay đã đánh mất.
Một cảm giác không rõ ràng, một mối quan hệ không thể xác định.
Chiếc xe BMW lăn bánh. Tồn tại song song giữa hai người luôn là khoảng không im lặng. Anh rất nghiêm túc lái xe vượt qua những con đường phồn hoa của thành phố. Còn cô đang suy nghĩ tại sao gần đây mình rất mâu thuẫn, nửa muốn lại nửa không.
Thời gian qua nhanh hay chậm cô không biết, chỉ biết chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Mộ Lôi Tuyết vừa định bước chân trần xuống xe thì đã được Vương Hàn Triệt bế lên, cô cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cô lúc này là một ngôi biệt thư kiến trúc Hy Lạp.
”Vương Hàn Triệt đây là?“. Cô không khỏi nhăn mày, không phải anh ta nói đưa cô đi ăn sao? Đến đây làm cái quái gì? Đúng là đối với thương nhân mà nói không có chuyện tốt lành nào từ trên trời rơi xuống cả, lợi ích mới là hàng đầu.
Vương Hàn Triệt hờ hững nói một câu phủi sạch sẽ trách nhiệm: “Có người muốn gặp em“.
”Thiếu gia! Mộ tiểu thư! Lão gia đang đợi hai người“. Một người đàn ông mặc đồ vest đen dẫn đầu đám vệ sĩ nói. Còn những người hầu khác đang bận rộn công việc cũng dừng lại cúi đầu chào họ. Vương Hàn Triệt không nói gì bước thẳng vào đại sảnh, loại chào hỏi máy móc này đã quá quen thuộc với anh rồi.
Lão gia? Mộ Lôi Tuyết chú ý đến điều gì đó trong câu nói của người đàn ông. Đại não bắt được thông tin nào đó khiến cô muốn đau đầu.
Đại sảnh khắp nơi đều là nghệ thuật tinh hoa của Hy Lạp, nhưng Mộ Lôi Tuyết một chút thưởng thức cũng không có. Nếu là người khác dù có biết hay không biết đến những câu truyện thần thoại, những lịch sử hơn ngàn năm qua nhất định cũng sẽ say mê bởi thiết kế sống động này. Mà ánh mắt cô chỉ nhìn về phía chủ sofa, người đàn ông ngoài trung niên đã pha sẵn ba tách trà. Bề ngoài nhìn ông từ ăn mặc đến tác phong đều rất bình dị nhưng Mộ Lôi Tuyết biết rõ ông là nhà chính trị gia từng hô phong hoán vũ trên thượng nghị viện nhiều năm trước. Vương nghị sĩ, Vương Du!
”Ba, sao ba ở đây?“. Mộ Lôi Tuyết kinh ngạc nhìn người ngồi trước mặt mình.
Còn Vương Hàn Triệt thì đứng đó im lặng không nói gì. Chỉ có đôi mày của anh cau lại nhưng gương mặt cũng không biểu lộ biểu tình gì. Chỉ có người đàn ông được Mộ Lôi Tuyết gọi là ba thì không, dường như ông đã sớm dự tính được tình huống này.
”Tiểu Tuyết tháng trước ta đã gọi điện nói với con, con quên rồi sao? Tiểu Triệt, con và Tiểu Tuyết ngồi xuống đi“.
Vương Du, Vương Hàn Triệt, tại sao cô không sớm đoán ra họ chính là cha con chứ? Cái loại cảm giác hốt hoảng không rõ mà anh mang lại cho cô cũng là cái loại cảm giác quen thuộc khi cô đối mặt với ông. Còn có cái họ Vương kia. Chỉ là nhiều năm như vậy cô chưa từng nghe ông nhắc đến gia đình, thậm chí là giới truyền thông cũng chưa từng đưa tin. Cũng không ngờ đến ông có thành tựu lớn ở chính giới lại cho con mình theo đường thương giới. Kỳ thực, cô không hề hiểu những người xung quanh mình là như thế nào. Vương Hàn Triệt duy trì im lặng, nhìn cô và Vương Du không ai rõ ẩn sâu trong đôi mắt anh là bao nhiêu trầm tư.
”Ba không phải chỉ giới thiệu với con đứa con gái nuôi này thôi, đúng không?“.
Vương Du bật cười lớn, ông không vội trả lời mà nhấp ngụm trà. Người đàn ông mặc đồ vest đen lúc nãy đang đứng phía sau Vương Du tiến lên đặt sắp tài liệu gì đó lên bàn. Quả nhiên là thuộc hạ dưới trướng ông, không cần có bất kỳ hiệu lệnh nào vẫn biết vào đúng thời điểm mà ra tay, không phải bất cứ chuyện gì cũng phụ thuộc vào ông. Thuộc hạ đã như vậy huống hồ là Vương Hàn Triệt? Mộ Lôi Tuyết phần nào cũng là ngọc sáng do ông mài giũa.
Cô cầm xấp tài liệu chậm rãi mở ra xem, cảm giác hoảng không rõ, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn mức bình thường. Trong xấp tài liệu là hàng loạt hình ảnh đầu trang gây kích thích thị giác của các giới truyền thông. Mà nhân vật chính không ai khác ngoài là anh và cô. Đây là hình ảnh loạn ý tình mê ở gấp khúc hành lang Peak club một tháng về trước...
”Ba, thật ra...“.
”Góc chụp không tệ“.
Mộ Lôi Tuyết trừng mắt nhìn Vương Hàn Triệt cướp lời cô. Mà dù anh ta không nói cô cũng không biết phải giải thích thế nào với ông.
Vương Du thở dài một hơi, ông điềm tĩnh nói vào trọng tâm lý do ba người có mặt tại đây: “Ta sớm đã có dự tính cho hai đứa rồi. Nhưng nếu hai đứa đã có tiến triển rất tốt, ông già này cũng đỡ lao tâm lao lực“.
”Ý của ba là?“. Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến đại não Mộ Lôi Tuyết không kịp thích nghi. Quá nhiều trùng hợp, cũng quá nhiều tình tiết khiến cô phải rối loạn một phen. Sau này khi sắp xếp lại toàn bộ thì hóa ra…
”Hai đứa kết hôn đi“. Vương Du trầm tĩnh như cũ nói, nhưng uy lực trong đó là không thể cự tuyệt, lãng tránh. Ba năm trước đã vậy, ba năm sau lại có phần hơn.
Kết hôn? Hai từ này có nghĩ cô cũng không muốn nghĩ đến. Một cuộc hôn nhân bề ngoài được gắn mác tình yêu cao thượng, nhưng cô biết rõ hơn ai hết bên trong nó tồn tại còn có một ý nghĩa khác.
”Không, ba à...“. Mục tiêu sống của Mộ Lôi Tuyết là vì Mộ gia, và tồn tại là vì hận thù. Cô không muốn bị trói buộc bất cứ thứ gì ở thế giới này cả, lưu luyến cũng là điều không được phép.
”Tiểu Tuyết con chưa từng cãi lời ta. Ba năm trước là vậy, ba năm sau ta hi vọng con cũng sẽ như vậy“.
Cô im lặng một lúc lâu. Quả thật mọi chuyện đến quá bất ngờ. Nhưng cô lại càng biết hậu quả của việc cãi lại lời Vương Du là thế nào. Mộ Lôi Tuyết không nói thêm lời nào, mà thực sự cô cũng không biết phải nói gì nên đành ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Hàn Triệt cũng không kháng nghị, đối với anh trò chơi vẫn là trò chơi. Việc này cũng không có gì gọi là ảnh hưởng.
Bắt đầu đã không còn cơ hội quay đầu, một con đường không có ánh sáng. Cô không còn sống bao lâu nữa lấy ai cũng không quan trọng, cái quan trọng là cô đã trả nợ ân tình ông giúp cô trong ba năm nay.
Mới hôm qua, giới truyền đồng loạt đưa ra vô số tin tức về tai tiếng tình ái của tổng tài Vương Thị và Mộ Lôi Tuyết lực xác thương không nhỏ. Hôm nay giới truyền thông lại một lần nữa đưa tin nhưng không phải là nghi vấn mà là xác thực mối quan hệ của hai người. Chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ tổng tài Vương Thị và Mộ Lôi Tuyết đã kết hôn. Là hôn lễ trước nay chưa từng có đối với giới hào môn. Một bản hôn thú có chứng thực của sở thư pháp, một cặp nhẫn cưới và một tấm ảnh cưới của hai người. Ngay cả một cái hôn lễ cũng không có. Đây thực sự là kết hôn hay chỉ là cuộc hôn nhân mang tính chính trị? Điều này đến trẻ con 3 tuổi dùng đầu gối của mình cũng nghĩ ra.
”Mộ tiểu thư! Thạch Hương tội danh thành lập, còn Hoàng Hiên được phóng thích tại tòa“.
Mộ Lôi Tuyết ánh mắt bận rộn nhìn đồng hồ cát đang rơi từng hạt từng hạt. Cô rất có tính kiên nhẫn đợi những hạt cát chảy hết mới lên tiếng: “Điều tra“.
Nói xong cô cất chiếc đồng hồ cát vào túi xách, rời khỏi tòa cao ốc.
Ngày Fame chính thức bị gạch sổ Hoàng Hiên không hề xuất hiện. Đúng hơn hắn phải là người đầu tiên tìm đến cô mà không phải là Thạch Hương. Có lẽ sẽ không ai nghi ngờ gì mà chỉ nghĩ rằng Thạch Hương là vì yêu mà nhận hết tội lỗi về mình. Nhưng cô hiểu Thạch Hương hơn ai hết. Với tính cách của Thạch Hương sẽ không dễ dàng một mình gánh hết tội để Hoàng Hiên ung dung tự tại, có chết cô ta cũng sẽ không chết một mình. Có vấn đề. Cô khẳng định trong chuyện này chắc hẳn không đơn giản như bề ngoài của nó.