Một người đã bước vào thế giới của bạn thì dù người đó có lần nữa bước ra, thì thế giới ấy cũng từng tồn tại hơi thở của người đó.
Nhiều ngày sau, cuộc sống của cô chỉ như trở về cái vốn có bởi vì quỹ đạo đã đi lệch hướng thì rất khó trở về như cũ. Mỗi lần những chiếc đồng hồ cát lớn nhỏ ngưng rơi thì cô lại lật chúng lại, và cứ thế lặp đi lặp lại như cả tuần trôi qua không có anh.
Peak club.
”Tuyết, em chưa chết à?“. Anh chàng bartender Jin vẫn như vậy, bận rộn tay chân pha chế rượu.
Đã lâu Mộ Lôi Tuyết không đến Peak club kể từ lúc xảy ra tình một đêm với Vương Hàn Triệt. Nếu là trước kia cô rất thường xuyên đến đây vào ban đêm. Không ngờ lần nào cũng gặp Jin, cô liếc đuôi mắt nhìn ly cocktail không biết lần này là tẩm thứ thuốc gì?
”Chưa, khi nào chết em báo anh đi viếng“.
Cô rời khỏi quầy bar tiến vào sàn nhảy rộng lớn, thân thể cô mềm mại trong âm nhạc, sàn nhảy vốn rất đông người bỗng nhiên tản ra chỉ còn lại mình cô. Một đám thanh niên thấy vậy thô lỗ trêu ghẹo: “Cục cưng không vui sao? Đi chơi với bọn anh, bọn anh sẽ làm em vui sướng mà không ngừng la hét“.
Mộ Lôi Tuyết không quan tâm đến lời lẽ thô bỉ của bọn họ, động tác nhảy cũng không vì vậy mà dừng lại. Tuy nhiên, phản ứng của cô như vậy lại càng kích động đám thanh niên đó hơn. Bọn chúng không kiên nhẫn dùng lời lẽ dụ dỗ nữa mà muốn trực tiếp hành động. Ý định vừa nảy, chúng đang chuẩn bị tiến hành thì giọng nói đàn ông lạnh lẽo truyền đến:
”Các người thử đụng vào cô ấy xem“.
Người đàn ông không nhìn qua đám thanh niên mà ánh mắt anh chỉ nhìn thân thể hơi ngây dại của Mộ Lôi Tuyết. Tình cảnh này giống hơn tháng trước, lúc cô như con mồi đang giãy giụa thoát khỏi cái bẫy của thợ săn thì một thợ săn khác xuất hiện cứu cô và làm cô rơi vào cái bẫy lớn hơn, chính là anh - Vương Hàn Triệt.
”Anh Triệt...“. Đám thanh niên vừa rồi còn hùng hổ bây giờ chẳng khác nào mèo bệnh.
Anh Triệt? Cô nhìn anh rồi nhìn đám thanh niên kia. Vương Hàn Triệt sao lại có quan hệ với đám người lưu manh này? Nhưng cô còn chưa tìm được đáp án để lý giải nghi vấn thì đã nghe tiếng la hét cầu xin không ngừng của bọn họ. Tiếp đó cơ thể cô bỗng nhẹ hẫng đi, mùi hương cơ thể như quen như lạ xâm chiếm tâm trí cô.
Bước trên dãy hành lang quen thuộc, cái thang máy quen thuộc, thế nhưng thứ quen thuộc nhất với cô là căn phòng màu trắng.
Vương Hàn Triệt dùng thẻ mở cửa. Anh không bật đèn nên cô chỉ dựa vào ánh trăng bạc nhìn rõ anh. Cô thấy môi anh hình như khẽ nhếch, sau đó anh cúi xuống nói khẽ vào tai cô: “Mộ Lôi Tuyết em đã đến đây, vậy chúng ta ôn chút chuyện cũ đi?“.
Mùi vị ám muội tràn ngập trong không khí, Mộ Lôi Tuyết âm thầm nói với chính mình lần sau cô phải chọn loại vải tốt nhất, không để anh tùy tiện muốn xé là xé. Thì ra không trúng thuốc kích thích cô vẫn ham muốn anh, không có anh cô hoàn toàn trống rỗng.
Vương Hàn Triệt tựa đầu vào thành giường châm một điếu thuốc, còn cô thì mệt mỏi đi vào phòng tắm. Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá vỡ im lặng. Vương Hàn Triệt hơi nhíu mày, lần đầu tiên để cô đi dễ dàng như vậy cũng là do tiếng chuông điện thoại. Anh bóc máy nhưng không trả lời, đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói đàn ông: “Mộ Lôi Tuyết em còn chưa có báo anh đi viếng mà chết rồi à?“.
Người đàn ông không biết thức thời này chính là Jin. Hai lần ở bar, lúc cô cần anh nhất anh không hề xuất hiện, lúc cô không cần anh nhất anh lại ngang nhiên hiện hữu. Cô thực sự muốn hỏi anh, có phải kiếp trước cô có thù với anh nên kiếp này anh đến để đòi lại? Nửa đêm nửa hôm có đàn ông gọi cho cô lại “được” Vương Hàn Triệt đỉnh đỉnh nhấc máy, với tính khí của Vương Hàn Triệt, sau cuộc gọi này cô không bị anh ăn tươi nuốt sống mới là lạ.
Mộ Lôi Tuyết nhìn tình cảnh hiện tại mà chết trân tại cửa nhà tắm, đang suy nghĩ nên bước lên giật điện thoại hay trực tiếp quay vào nhà tắm như không hay biết chuyện gì!? Đáng tiếc Vương Hàn Triệt không để cô làm vậy, Anh nhìn cô thật lâu, hai mắt anh xoáy sâu nhìn chằm chằm khiến cô như kẻ trộm bị chủ nhà bắt gặp. Cô hít sâu một hơi, cắn cắn lấy đôi môi vừa bị anh dày vò cách đây không lâu, hai chân từng bước từng bước tiến về phía giường – nơi anh đang ngự trị, mở miệng nói như tiếng muỗi kêu:
”Đưa em...“.
”Yên tâm! Nếu cô ấy không báo cậu đi viếng tôi sẽ báo cho cậu“. Vương Hàn Triệt dường như rất thích cướp lời cô, anh để điếu thuốc lên tàn gạc mới đưa tay kéo cô vào lòng hôn, sau đó nói tiếp vào điện thoại: “Bởi vì cô ấy có chết cũng là chết trên giường của tôi“.
Đầu dây bên kia Jin rơi vào im lặng rồi phá lên cười không hề để cho cô một chút mặt mũi: “Haha, Anh Triệt nhớ đấy“.
Cô trừng mắt nhìn anh giật lấy điện thoại: “Jin, anh đi chết đi”, rồi ngắt máy cái rụp.
Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì cô hỏi: “Anh quen Jin?“.
Vương Hàn Triệt vuốt ve đôi môi cô. “Peak club là sản nghiệp của Vương gia“.
Cô gật đầu. Như vậy thì có thể cho cô câu trả lời về quan hệ của anh, đám lưu manh kia và Jin, còn cả hành lý của cô trong Peak club nữa. Cô từng nghe qua tôn chỉ của Vương gia là lợi ích, chỉ cần có lợi ích sẽ đầu tư, tuy nhiên không dính đến phóng hỏa giết người. Có lẽ vì Vương Du - Vương nghị sĩ còn e ngại vì thân phận của mình.
”Mộ Lôi Tuyết, tôi sẽ bảo vệ em“.
Chớp mắt đã là mùa đông. Mộ Lôi Tuyết không thích mưa bởi vì cô ghét tiếng sấm chớp, nhưng cơn mưa tuyết này cô lại mong muốn nó kéo dài mãi mãi. Có lẽ đây là mùa đông hạnh phúc nhất của cô, anh cởi áo khoát của mình khoát cho cô, giống như những người yêu đương nắm chặt tay nhau sưởi ấm. Loại cảm giác này rất tuyệt: “Đến rồi, tôi đợi em ở nhà“.
”Mộ thiểu thư, Mộ tiểu thư...“. Thư ký Diêu thấy cô đứng gần tấm kính thủy tinh tự cười một mình thì có chút lo lắng, thế nhưng cô ta nhìn theo hướng ánh mắt cô thì chẳng thấy gì ngoài một màu trắng.
”Mộ tiểu thư!“. Thư Ký Diêu lại lần nữa gọi to để đánh thức con người đang say sưa trong thế giới của mình kia.
Mộ Lôi Tuyết ấn ấn thái dương, bàn tay cô cảm giác như hơi ấm của anh vẫn còn, mặc dù đã qua mấy tiếng đồng hồ.
”Có chuyện gì?“. Cô ngồi xuống sofa, một tay đặt lên thành sofa chống đầu một tay nâng tách cafe thơm lừng ấm ấm của thư ký Diêu mang đến.
”Hoàng Hiên... Hắn chết rồi, là sợ tội tự sát“.
”Chết? Sợ tội tự sát?“. Mùi vị cafe lan trong khoang miệng Mộ Lôi Tuyết không rõ là đắng hay ngọt.
”Đúng vậy, là do chủ nợ đòi tiền nên hắn đã vay mượn vượt đỉnh mức ngân hàng, phạm vào tội hình sự nghiêm trọng“.
”Không phải khoảng nợ đó đã trả rồi sao?“.
”Sự việc diễn biến trước lúc tiểu thư chi trả khoảng nợ đó vài ngày“.
Mộ Lôi Tuyết suy nghĩ một lát, hít sâu một lượng khí lớn để bản thân không mất đi không khí, cô nói: “Điều tra giúp tôi những chủ nợ đó có quan biết với Vương Hàn Triệt không, thời gian một tuần này có gặp mặt hay đại loại là liên lạc khác?“.
Thư ký Diêu cũng đoán ra chuyện gì đó không nói thêm lời nào gật đầu đi ra ngoài. Mười lăm phút trôi qua Mộ Lôi Tuyết đã uống cạn tách cafe, bình thường cô uống không nhanh đến vậy, tuy nhiên hôm nay cafe trong khoang miệng cô so với nước lã không hơn không kém. Tầm một tiếng đồng hồ thư ký Diêu quay lại, quả nhiên như cô suy nghĩ. Trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói đêm qua của anh.
Mộ Lôi Tuyết, tôi sẽ bảo vệ em.
”Bây giờ là mấy giờ?“.
Câu hỏi kỳ lạ của Mộ Lôi Tuyết khiến thư ký Diêu giật mình, cô ta giơ tay nhìn đồng hồ đáp: “Dạ, gần mười hai giờ trưa“.
Tôi đợi em ở nhà...
Mộ Lôi Tuyết với tay lấy túi xách, cô đi như chạy ra ngoài, đằng sau thư ký Diêu lớn tiếng hỏi cô có muốn chuẩn bị xe không nhưng cô bỏ mặc thư ký Diêu, trong đầu cô chỉ có hai từ đó là về nhà, về nhà ngay lập tức! Cô lái xe của mình với tốc độ nhanh nhất có thể, ngôi biệt thự hiện ra trước mắt tiếp đến là giọng bà Hác: “Thiếu phu nhân thiếu gia đang đợi cô dùng bữa“.
Ván cờ ba năm cô bày mưu tính kế rốt cuộc cô có phải là người chơi không? Ai là quân cờ trong tay ai?
Từng bước từng bước tiến về phía cửa lớn của ngôi biệt thự, cô tựa như ngàn năm trôi qua. Cô không biết rốt cuộc mục đích của anh là gì. Là để thực sự bảo vệ cô hay còn mục đích nào khác? Thế nhưng cô không dám suy nghĩ nữa, dù cho thế nào đi chăng nữa, khoảnh khắc này cô không muốn mất đi.
Bước vào nhà, cô thấy anh đang ngồi trên ghê sofa, một tay cầm báo một tay cầm tách cafe nhấm nháp. Biết cô đã về nhưng anh vẫn không có chút động tĩnh, vẫn tiếp tục công việc của mình như tựa đợi điều gì đó từ cô.
Từ lúc nhìn thấy anh đến giờ trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, trái tim cô như có một thứ gì đó bỗng xuất hiện, cô không rõ nữa. Cô mím nhẹ môi tiến lại gần anh, cô không biết anh đang mong đợi gì ở cô, cô chỉ có thể nhẹ nói một tiếng: “Cảm ơn anh“.
Lúc này Vương Hàn Triệt mới dừng lại động tác, ngước lên nhìn cô khẽ thở dài nhưng chỉ một giây sau anh đã đổi sắc mặt. Mày kiếm khẽ nhướn lên, để tờ báo xuống bàn, một tay chống cằm nhìn cô như ông hoàng nhìn xuống kẻ dưới. Bạc môi khẽ nhếch rồi lên tiếng:
”Chỉ có như vậy thôi à?“.
Vương Hàn Triệt vốn chẳng phải là người tốt lành gì, cô cũng thường nói anh như vậy. Đương nhiên anh đã giúp đỡ cô thì cô cũng phải trả nợ lại cho anh. Chỉ là điệu bộ của anh bây giờ làm mọi sự cảm kích vừa rồi của cô bay biến hết cả, trong lòng cô thầm mắng Vương Hàn Triệt mấy lần.