Anh đột nhiên xuất hiện trong thế giới của em trong lúc chúng ta hoàn toàn không hiểu biết gì về đối phương, rồi cứ thế chúng ta chấp nhận nhau, chấp nhận số phận.
Mùa đông thành phố như được bao phủ tầng tầng lớp lớp kim cương lấp lánh, chỉ là loại kim cương này không thể đấu tranh với thời gian. Giống như một sự ảo tưởng, tuyết nhìn rất giống kim cương thậm chí là đẹp hơn cả kim cương, nhưng sự thật nó vẫn không phải là kim cương. Nguyên buổi sáng Mộ Lôi Tuyết thả mình trong nắng tuyết, có khi cô đưa mắt nhìn trộm tấm kính thủy tinh ở tầng trên. Tình cảnh này sẽ tiếp diễn nếu không bị giọng nói của một người con gái phá vỡ: Xin chào, thiếu phu nhân.
Người con gái ấy mang mùi vị thiếu nữ mới lớn, nụ cười trên môi không có nửa điểm giả tạo nhưng ánh mắt lại thoang thoáng nỗi buồn. Cô vô thức nhớ đến thời thanh xuân của mình, tình yêu đơn thuần như vậy. Đây là lần đầu tiên cô thấy người con gái này xuất hiện trong ngôi biệt thự của Vương Hàn Triệt, tuy rằng biệt thự có không ít người nhưng cô chưa từng nghe ai nhắc đến có người con gái trẻ đến vậy.
Cô là?.
Cô ấy là con gái của vợ chồng bác Hác - Hác Hiểu Hi. Vương Hàn Triệt luôn xuất quỷ nhập thần, anh ôm trọn cô trong lòng từ phía sau.
Anh dậy từ khi nào vậy?. Cô vươn tay vuốt mái tóc gần che khuất mắt anh do cúi xuống nhìn cô, Vương Hàn Triệt không đáp mà hôn cô. Thời gian ngừng lại, thế giới chỉ còn hai người, quên mất sự tồn tại của người thứ ba đứng cách họ không xa.
Hác Hiểu Hi ngây thơ lần đầu gặp phải tình cảnh này có chút lung túng, suy nghĩ không biết lúc này mình nên lặng lẽ bỏ đi tốt hơn hay đứng yên như không trông thấy gì tốt hơn?
Hiểu Hi em về chắc vợ chồng bác Hác rất vui, em vào thăm họ đi. Vương Hàn Triệt rốt cuộc cũng có chút lương tâm tha cho cô gái nhỏ.
Anh Triệt... Dạ vâng. Hác Hiểu Hi dường như có điều gì đó muốn nói nhưng cuối cùng cũng nuốt hết vào bụng, cúi đầu lễ phép chào cô rồi mới vào nhà.
Mộ Lôi Tuyết nhìn người con gái tên Hác Hiểu Hi rồi nhìn anh, tùy ý cười: Vương Hàn Triệt anh có yêu ai chưa?.
Vương Hàn Triệt đưa đôi tay ấm áp cầm lấy tay cô đang đặt trên mặt anh sớm đã lạnh lẽo, hờ hững nói: Em ghen à?.
Em là sợ sẽ như cô gái kia thôi. Cô muốn nói là em ghen đấy thì sao, em là vợ anh lẽ nào không có quyền ghen? Nhưng cô lại không thể nói vậy, ngay cả cô cũng không thể chấp nhận loại tình yêu giống như tuyết này, cô sợ mình sẽ lầm tưởng nó thành kim cương.
Vương Hàn Triệt hơi chấn động, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần làm cho cô lầm tưởng sự chấn động ấy chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Trong vòng tay ấm áp của anh tuyết rơi đã không còn lạnh nữa, có lẽ đây là mái nhà hạnh phúc thuộc về riêng cô? Cô không biết nữa, tất cả chỉ để điều gì đến thì đến, cô muốn trân trọng những giây phút ấm áp hiện hữu này.
Em còn công việc phải làm. Mộ Lôi Tuyết tắm nắng xong dự tính quay về phòng làm việc, nhưng Vương Hàn Triệt không cho cô đi.
Em biết hôm nay là ngày gì không?.
Chủ nhật?.
Là ngày nghỉ!.
Cô ngơ ngác không hiểu. Hai cái này có gì khác biệt? Kỳ thực trong ba năm nay cô chưa từng biết đến hai từ nghỉ ngơi. Cô bắt buộc phải nỗ lực, nỗ lực hơn người, không được phép gục ngã vì nếu cô gục ngã mọi thứ sẽ ngay lập tức đổ sông đổ biển.
Vương Hàn Triệt thở dài, giở giọng trách móc: Em vì công việc mà bỏ anh à?.
Cô bật cười, đây có thể xem là ghen không? Cơ mà ghen với cả công việc? Vương Hàn Triệt anh đúng là cực phẩm lần đầu cô gặp.
Không có, anh cứ quấn theo em như vậy Vương Thị sớm muộn gì cũng phá sản, lúc đó em còn có thể nuôi anh.
Được, đợi lúc đó em thượng phòng khách, anh hạ phòng bếp.
Cô không còn lời lẽ nào để nói, thử tưởng tượng tình cảnh lúc ấy cô ngồi trên bàn làm việc tập trung cao độ còn ở mặc tạp dề lăng xăng chạy xuống nhà bếp rồi chạy lên nhà trên, vừa phải giặt giũ nấu cơm, vừa chăm con vừa phục vụ bà hoàng là cô. Trong đầu vừa xuất hiện cảnh tượng kỳ quái ấy khóe môi cô liền cô giật mạnh mẽ. Dạo này nghe vợ chồng bác Hác kể chuyện nhiều quá nên đầu óc cô cũng hỏng rồi phải không?
Phòng ăn.
Mộ Lôi Tuyết chỉ ăn qua loa, ánh mắt cô nhìn vào màn hình laptop xem tài liệu, đáng lẽ là cô muốn lên phòng xử lý công việc nhưng Vương Hàn Triệt muốn cô ăn sáng nên cô ôm luôn cái laptop vào bàn ăn, hại cô không thể tập trung. Nhưng mặc dù có tập trung cô cũng không biết nên xử lý thế nào, vô thức theo thói quen cô ấn ấn thái dương. Vương Hàn Triệt thấy thế xoay cái laptop về phía mình, anh nói rất có uy lực:
Sáp nhập Mộ Thị vào công ty của em?.
Mộ Lôi Tuyết gật đầu: Mộ Thị cũng đã đi vào quỹ đạo, lúc trước là do em dùng tiền công ty thu mua Mộ Thị.
Cô tựa đầu vào thành ghế, nếu như để Mộ Thị sáp nhập vào công ty thì Mộ Thị sẽ trở thành sản nghiệp con thuộc sở hữu của công ty mẹ và theo tỷ lệ hoán đổi giữa cổ phần Mộ Thị và cổ phần công ty thì cổ phần Mộ Thị sẽ bị xé nhỏ, không những vậy cổ đông tham dự chính sách điều hành có tính quyết định ở Mộ Thị nhưng khi sáp nhập công ty rồi thì cổ đông của Mộ Thị chỉ như là người điều hành chi nhánh ở công ty, tiếng nói và quyền quyết định không nhiều. Đây vốn là điều cô muốn, bởi vì Mộ Thị rất quan trọng với cô, tuy nhiên bây giờ cô lại không muốn vị cổ đông này là anh thiệt thòi quá lớn.
Có lẽ công việc không nên vướng bận tình cảm phải dùng lý trí giải quyết. Cô luôn nhắc nhỡ chính mình một người không tài giỏi không đáng bị khinh thường bằng một người tài giỏi nhưng xử lý bằng cảm tính.
Em muốn làm thế nào?. Vương Hàn Triệt nhìn cô vô cùng hứng thú, ngón tay nhịp trên bàn như đang chờ đợi đáp án từ cô. Anh không có mảy may dao động nào, giống như những thứ bỏ ra chỉ là để đổi lại biểu cảm bây giờ của cô.
Cô âm thầm hít sâu một hơi: Là anh cố tình?.
Vương Hàn Triệt như có như không cười: Lúc đầu tôi muốn mua Mộ Thị là vì lợi ích, còn bây giờ là muốn xem em khó xử.
Anh tự tin như vậy à. Mộ Lôi Tuyết cô biết mình đã thua, ngay từ lần đầu tiên anh cứu cô trong tuyệt vọng, sợ hãi, cô đã không ngừng đấu tranh giữa muốn và không... Chúng ta có thể lương lượng một chút được không? Em sẽ mua lại số cổ phần của anh.
Thương lượng? Cũng được.... Vương Hàn Triệt ý cười càng sâu hơn, sâu đến nỗi cô cũng đã rơi vào bẫy tình của anh rồi.
Mâu thuẫn... Cô nhiều lần do dự, thì ra là vì Vương Hàn Triệt. Nước mắt bất giác rơi xuống. Trả thù trả giá đều đã trả, nhưng cô vẫn tồn tại, thậm chí là sống...
Mộ Lôi Tuyết đặt bó hoa mà ba mẹ cô thích nhất trước mộ ông bà. Cô từng vạn lần nghĩ đợi sau khi mọi chuyện, mọi thứ đặt dấu chấm hết đẹp đẽ cô sẽ đích thân đứng trước mộ ba mẹ mà nói: Ba mẹ con nhớ hai người, con muốn gặp hai người. Nhưng vạn nghĩ cô cũng không nghĩ đến mình sẽ nói: Con đang sống hạnh phúc.
Một bó hoa khác được đặt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn hình ảnh trên bia mộ. Im lặng một lúc lâu, ông nói: Tiểu Tuyết, ân oán tình cừu này đến đây nên hết thôi, đừng cố chấp hại người hại mình nữa. Con là một cô bé tốt, đáng được hạnh phúc.
Cô không tiếng động khóc, một lần khóc hết nước mắt trong ba năm qua. Nói không hận nữa là giả, nhưng nói quên đi là thật. Cô nhìn tấm lưng đã già của ông không thể gọi một tiếng ba, ngay cả một câu Thạch lão gia bảo trọng cũng không thể tốt ra.
Ân oán tình cừu này đến đây nên hết thôi.
Cô trở về nhà rất muộn, là Hác Hiểu Hi ra mở cửa. Cô nhìn thấy chiếc áo trắng tinh của cô ta dính chút cafe nên thuận miệng nói: Đồ của cô dính bẩn, cô đi thay rồi nghỉ ngơi luôn đi.
Hác Hiểu Hi giật mình cúi xuống xem, cười đến xấu hổ.
Cô day day thái dương, Vương Hàn Triệt không về cô nghĩ có lẽ anh bận việc. Cô không biết anh vừa mới đi, không biết anh hiện giờ đang ở Peak club.
Một ngày rồi một ngày, nhiều lần tỉnh giấc nửa đêm cô như vừa thoát chết, nhưng không dám nhắm mắt lại lần nữa vì sợ không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Mộ Lôi Tuyết vuốt ve chiếc đồng hồ cát, sớm muộn gì cũng bị Vương Hàn Triệt chiều hư nên hôm nay cô dung túng mình có cái gọi là nghỉ ngơi thật sự.
Vợ chồng bác Hác ban đầu còn kinh ngạc vì hôm nay cô ở nhà, sau đó thì rất nhiệt tình, cô còn theo bà Hác và Hác Hiểu Hi học nấu nướng, nói vài chuyện gì đó.
Thiếu phu nhân, nếu như thiếu gia biết được cô đích thân xuống bếp nấu những món này sẽ vui lắm cho xem. Bà Hác vừa dọn xong đồ ăn lên bàn vừa khen gợi, ngoài cái xưng hô máy móc ra thì bà đã không còn cứng ngắc với cô như lúc trước nữa.
Không đâu, công sức nhiều nhất là cô Hác mà, tôi chỉ học hỏi chút thôi. Cô lúc nãy nghe bà Hác kể lại mới biết Hác Hiểu Hi là bạn thanh mai trúc mã với Vương Hàn Triệt, cô ta tốt xấu cũng đã bên cạnh Vương Hàn Triệt nhiều năm, tình cảm như vậy... Hiểu hắn hơn cô cũng phải, cô bên hắn còn chưa đến nửa năm.
Bà Hác sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích: Nào có, là thiếu phu nhân khiêm tốn, tiểu Hi mới cần học hỏi thiếu phu nhân.
Mộ Lôi Tuyết cười cười. Hác Hiểu Hi cúi đầu lộ ra sợi dây chuyền rất đẹp, cô tuy nhìn thấy nhưng cũng không nói gì. Bầu không khí lâm vào khó xử, vì muốn cứu vãn bà Hác nói: Để tôi đi gọi thiếu gia về dùng bữa trưa với thiếu phu nhân nhé?.
Mộ Lôi Tuyết nghe bà Hác nhắc nhở mới giật mình, hóa ra đã là buổi trưa rồi.
Không bao lâu sau bầu không khí càng khó xử hơn, bà Hác nói không gọi được cho Vương Hàn Triệt. Cô cười nói: Mọi người cùng ngồi xuống ăn đi.
Trở về phòng lần đầu tiên gọi điện thoại cho Vương Hàn Triệt, khoảng khắc anh bóc máy cảm giác thế nào cô quên rồi, là vì câu nói lạnh lẽo rất quen thuộc mà xa lạ mà quên: Có chuyện gì?.
Cô đột nhiên cảm thấy bất an, giống như giấc mộng đang gần đến lúc phải tỉnh giấc vậy. Nhưng không phải hôm qua còn rất tốt sao? Cô có rất nhiều lời muốn nói lại chỉ nói: Không có gì, em gọi nhầm.
Cô còn nói lời xin lỗi mới vội vàng cúp máy. Mộ Lôi Tuyết mệt mỏi day day thái dương, đợi một lúc cô quyết định đến công ty.
Tình yêu là hèn mọn, thật sự không sai.