Giữa mùa đông tuyết rơi thành băng. Mộ Lôi Tuyết vung tay ném đi hết những chiếc đồng hồ cát mà cô từng rất thích, nhìn nó vỡ tan. Cô đã không niệm tình thì luyến tiếc làm gì chứ? Mộ Lôi Tuyết lạc mất bản đồ phương hướng, trước đây cô cái gì cũng là thời gian, nhưng bây giờ thời gian có nhiều hay ít thì sao?
Thư ký Diêu đứng cách đó không xa muốn nói rồi thôi, chỉ âm thầm giúp cô dọn dẹp.
Cô lang thang bước đi trên thành phố nhưng không có chốn về, cuối cùng đến Peak club mới biết Jin sớm đã ra nước ngoài thưởng thức rượu rồi. Cô đã từng rất nhiều lần tối không tối sáng không sáng ngồi ở quầy bar nốc rượu, càng nốc càng nhiều. Chỉ vì cô muốn dùng men rượu tê liệt bản thân, chỉ vì trong đầu cô có rất nhiều thứ, rất nhiều thứ, mà cũng hoàn toàn trống rỗng, cô rất rất chán ghét cái loại cảm giác này.
Có một bàn tay to lớn vỗ lên vai cô, cô quay người lại nhìn không khỏi bật cười. Cô đang nghĩ gì nhỉ? Nghĩ là Vương Hàn Triệt sao?
Người đàn ông lạ mặt thấy cô cười với hắn càng thêm thân mật tiến lại gần: Thì ra là Mộ Lôi Tuyết, tôi còn nghĩ là hotgirl nào.
Mộ Lôi Tuyết nhớ lại Hoàng Hiên, hắn cũng từng nói câu này, lúc đấy cô đã nói gì? Cô quên rồi. Chỉ có cảm giác dơ bẩn, kinh tởm, nhưng giờ cô cũng quên luôn rồi. Lời thề chính mình lập ra...
Anh quen tôi à?. Mộ Lôi Tuyết hơi say, không thuận theo cũng không bài xích.
Anh ta nói: Ba chữ Mộ Lôi Tuyết của tình trường, ai không biết?.
Mộ Lôi Tuyết gật đầu, cô còn quên mất mình là Mộ Lôi Tuyết của tình trường, thật sự muốn làm Vương thiếu phu nhân đi. Tình yêu tuyết và kim cương, hóa ra là vậy.
Mộ Lôi Tuyết biết Vương Hàn Triệt cố ý tránh mặt cô nên không về nhà không phải là có việc bận, còn nguyên nhân lý do cô không biết không quan tâm. Mờ ám giữa anh và Hác Hiểu Hi trừ khi là người mù mới không nhìn ra, có thể là vì sự trở về của Hác Hiểu Hi? Tóm lại cô không muốn cứ im lặng, cố chấp sống trong giây phút bình yên trước mắt sợ hãi chờ đợi cơn sóng ngầm phía sau hủy hoại. Cãi nhau cũng tốt, không phải anh ta rất bảo vệ danh tiếng Vương gia?
Đột nhiên kết hôn, đột nhiên ly hôn, đột nhiên cũng không bất ngờ...
Mộ Lôi Tuyết thường xuyên đến Peak club, thường xuyên chơi đùa đàn ông, thậm chí cả đêm không về nhà. Nhưng Vương Hàn Triệt như cũ bốc hơi, nếu như không nhìn thấy Hác Hiểu Hi có nhiều thứ do Vương Hàn Triệt mua, nếu như không nghe thấy Hác Hiểu Hi nói chuyện điện thoại với anh ta cô sẽ tin. Nếu như không nhìn thấy không nghe thấy điệu bộ xấu hổ của cô ta, cố ý hữu tình như vậy đấy.
Cô đã trở về là mình của ba năm trước, vậy mà một chút hứng thú cũng không có, trước đây cô không có vui vẻ nhưng rất có hứng thú. Ít nhất là có mục đích trả thù, còn bây giờ mục đích của cô là Vương Hàn Triệt nhưng không có anh ta cô còn có mặt trên thành phố này làm gì? Giờ đây, mục đích duy nhất để cô tồn tại cũng chẳng còn nữa.
Mộ Lôi Tuyết vừa suy nghĩ vừa tăng ga xe, trong trường đua xe của cô cứ thế vượt qua nhiều xe khác, nhưng lúc cua cô muốn giảm tốc độ lại mới phát hiện thắng xe có vấn đề. Thế nhưng tất cả đều đã muộn. Đường cua xoay vòng cô chỉ cảm thấy có một chiếc xe đua khác đang đuổi đến gần, rất gần, cô còn cảm thấy người nhẹ hẫng quen thuộc, còn gì nữa? Là lòng ngực có khí tức quen thuộc. Còn gì nữa... Cô cố gắng suy nghĩ, chỉ nghe thanh âm chói tai rất lớn, chiếc xe của cô... cô không thể suy nghĩ nếu mình vẫn còn trong xe thì sẽ như thế nào? Cô đột nhiên hết mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu nhìn lên gương mặt quen thuộc kia, rất rất rất quen thuộc...
Nhiều chiếc xe khác chạy đến hỏi thăm cô, nhưng nhiều nhất là đám đàn ông chơi đùa với cô. Mộ Lôi Tuyết không còn cảm giác vừa thoát chết, chỉ có cảm giác vợ ngoại tình bị chồng bắt tại trận thôi. Cô cười, cố gắng cười muốn nói là thật trùng hợp. Nhưng Vương Hàn Triệt một câu hỏi cô có sao không cũng không nói, hờ hững cởi nón bảo hiểm rời khỏi trường đua. Cô cởi nón bảo hiểm, bất chấp tất cả chạy theo anh, nếu anh thật sự có thái độ lạnh lẽo thì đã mặc cô sống chết rồi.
Vương Hàn Triệt!. Cô gọi khan cả cổ họng nhưng anh ta xem như không khí, cô khi nãy nói không mềm yếu, tay chân không run rẩy là giả, ai có thể nói mình không hoảng trước cái chết đây? Dù là một người muốn tự sát.
Vương Hàn Triệt, em nhớ anh.... Cô không còn sức lực té xuống, thiếu chút nữa rơi nước mắt, yếu ớt nói ra những lời trong tim.
Vương Hàn Triệt quay lại, bế cô lên, anh ta nói: Tôi không biết em có phải Mộ Lôi Tuyết tồn tại như mọi người nói không? Em như vậy cũng có thể trả thù? Em mới học đua xe sao? Thầy hướng dẫn không chỉ em xe trước khi đua phải kiểm tra à?.
Cô không nói gì, chôn mặt trong lòng ngực anh ta ngủ. Gần đây cô hình như đắc tội với vài người, thường xuyên xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Trước khi ngủ cô không nhớ mình có hay không nghe thấy ai đó thì thầm: Có anh bảo vệ em mà.
Cô nhớ ai đó từng nói: Đại nạn không chết thì tất có phúc. Cô có lẽ chính là như vậy, cô với Vương Hàn Triệt lại không có chuyện gì xảy ra lại bên nhau. Cô lâu rồi không đi nghỉ dưỡng nên muốn đi cùng Vương Hàn Triệt, ở nhà nhìn thấy anh và Hác Hiểu Hi cười nói cô sẽ không nhẫn nhịn được mất.
Vương Hàn Triệt rất hiểu ý phối hợp, nhưng cô không biết chuyến nghỉ dưỡng này là cuối cùng của hai người, cuối cùng của cuộc đời. Mái ấm gia đình, vui vẻ, hạnh phúc, không còn gì ngoài tổn thương.
Tình yêu nếu như không có tin tưởng giống như chỉ tồn tại mà không phải sống, người khác muốn nó chết nó liền chết.
Hác Hiểu Hi tìm đến cô khi cô cầm bệnh án đã mang thai trên tay bước khỏi bệnh viện.
Lý do Hác Hiểu Hi đến tìm cô cũng không bất ngờ lắm, giống như những người nữ phụ thứ ba khác, cô chỉ là hơi thất vọng cho người thiếu nữ này.
Hác Hiểu Hi có chút xấu hổ. Trước đây Mộ Lôi Tuyết không thấy sự giả tạo từ Hác Hiểu Hi, bây giờ cũng vậy. Nhưng bộ điệu này của cô ta thực sự cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Thiếu phu nhân. Câu chào hỏi không biết là gọi thật hay gọi móc này nghe đẹp làm sao. Em yêu anh Triệt không hề thua kém chị, chỉ có hơn! Ít nhất là tình yêu thuần khiết, tự nguyện, không có yếu tố nào khác. Nhưng chị yêu anh Triệt thật sao? Không phải vì anh ấy từng cứu chị, giúp đỡ chị, bảo vệ chị sao? Nếu không có những yếu tố này mà chỉ là như những người đàn ông khác tình một đêm với chị liệu chị có chấp nhận yêu anh ấy không?.
Hác Hiểu Hi thật sự bỏ công sức không ít cho quan hệ giữa cô và Vương Hàn Triệt, cô thầm nghĩ.
Mộ Lôi Tuyết không phủ nhận, cười nói: Đúng vậy.
Hác Hiểu Hi vạn nghĩ cô sẽ giận dữ, nói những lời khó nghe, thậm chí là tát cho cô ta một bạt tai vì tội không biết xấu hổ. Nhưng lại không nghĩ Mộ Lôi Tuyết lạnh nhạt thừa nhận.
Cuối cùng, Hác Hiểu Hi phải ngả bài: Chị không tò mò vì sao anh Triệt phải theo đuổi chị sao? Anh ấy có nhiều phụ nữ như vậy, tình một đêm hẳn không ít....
Mộ Lôi Tuyết tuy nói: Không quan trọng, tôi đã là Vương thiếu phu nhân rồi.
Tuy miệng nói vậy nhưng mà cô thật sự quan tâm, thật sự không thể quên đi. Bởi vì cô có quá nhiều chuyện phải quên đi, nên chuyện của Vương Hàn Triệt cô không thể. Mặc dù cô và Vương Hàn Triệt không hỏi, không trả lời, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hác Hiểu Hi trước khi đi đưa cho cô một xấp tài liệu, bỏ lại một câu: Không có thứ gì vĩnh viễn là của chị, nhất là thứ lầm tưởng.
Mộ Lôi Tuyết bao nhiêu lần cầm xấp tài liệu lên tay rồi nhỉ? Trí nhớ của cô càng ngày càng tệ hại chỉ có quên đi. Mộ Lôi Tuyết biết nếu cô mở sắp tài liệu này ra thì sự thật kinh hoàng thế nào, nhưng có thể bằng nỗi kinh hoàng ba năm trước không? Cô vẫn cố chấp như vậy.
Cô không về nhà, không đến công ty, không đến Peak club, mà lang thang mà đến mộ của ba mẹ. Điện thoại vang lên rất nhiều lần nhưng cô không bóc máy, không phải điện thoại của Vương Hàn Triệt mà là của thư ký Diêu. Cũng đúng, anh ta sao có thể gọi điện thoại cho cô nếu có là đùa giỡn cô ngu ngốc hết thuốc cứu chữa, anh ta sẽ uống rượu ăn mừng, hoặc là cùng Hác Hiểu Hi tình chàng ý thiếp...
Cô đã biết vì sao đang tốt đẹp mà anh ta bốc hơi, đơn giản vì anh ta đạt được mục đích rồi. Anh ta đã thắng, còn cô đã thua.
Một ngày thì ra chỉ cần một ngày thôi, con người ta có thể từ trên thiên đường rớt xuống vực thẳm tan xương nát thịt.
Mộ Lôi Tuyết tựa đầu vào bia mộ như đang tựa đầu vào bờ vai cha mẹ, như vậy mà ngủ. Cô mơ thấy ba mẹ, mơ thấy Thạch gia, mơ thấy cô trở về ba năm trước, cái gì cũng chưa biến mất, cái gì cũng chưa tồn tại. Cô mơ thấy mình trong lễ đường, ba nắm tay cô bước đến thảm đỏ, mẹ cười đến rơi nước mắt, Thạch lão gia và Thạch phu nhân chúc cô hạnh phúc, Thạch Hương đưa nhẫn cưới cho cô, Hoàng Hiên là người đeo nhẫn cưới vào tay cô... Nhưng không có Vương Du. Bánh xe của số phận nếu không sai đường, có lẽ đây mới chính là con đường của cô.
Như vậy thật ấm áp, cứ như vậy đi thật tốt.
Mộ Lôi Tuyết tỉnh lại, mặt trời đã mọc rồi. Cô thấy mình trong căn phòng màu trắng, nhưng cô biết đây không phải phòng của Vương Hàn Triệt, bởi vì cô đã quá quen thuộc với nó rồi.
Y tá thấy cô tỉnh lại thì gọi cho bác sĩ, vị bác sĩ già ấy nói rất nhiều điều an ủi, trách móc, cô không muốn nghe mấy lời móc máy đó ngoài một câu: May mắn thai nhi bình an.
Đúng lúc này Vương Hàn Triệt đẩy cửa bước vào, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý chờ đợi cơn tức giận của anh ta, nhưng anh ta chỉ hỏi: Bác sĩ, cô ấy sao rồi?.
Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm. Sợ bác sĩ sẽ nói lời không nên nói nên cô vội vàng tìm lời nói: Sao anh lại ở đây?.
Cô chưa từng hỏi Vương Hàn Triệt sao anh lại ở đây? Nếu như mỗi lần gặp mặt anh ta cô hỏi câu này sẽ có kết quả khác không?
Tôi không đến thì em chết rồi.
Anh không đến thì em chết rồi, anh đến em càng chết thê thảm hơn.
Vương Hàn Triệt như có như không nhíu mày nhìn cô: Có chuyện gì?.
Cô tùy ý cười: Em muốn xuất viện.
Vương Hàn Triệt không nói gì nữa, dù sao anh cũng không hỏi cô uống nhiều thuốc an thần như vậy là muốn tự sát sao? Nếu anh hỏi cô sẽ không chút do dự nói vì sao anh quan tâm em? Nhưng anh vốn dĩ không hỏi…
Về nhà gặp Hác Hiểu Hi, cô ta điệu bộ như cũ kinh ngạc đến xấu hổ, thực thực giả giả. Ngay cả vợ chồng bác Hác nhìn thấy cô cũng thay đổi, cô không biết là do cô hay do Hác Hiểu Hi?
Không nhớ bao lâu rồi cô và Vương Hàn Triệt không ngủ cùng giường. Là mới đây thôi hay là rất lâu về trước, Vương Hàn Triệt ôm cô, hôn cô. Cô biết anh ta muốn gì vẫn cứ làm anh ta tức giận xoay lưng về phía cô. Có lẽ không đạp cửa bỏ đi đã rất nhẫn nhịn rồi.
Cuộc hôn nhân miễn cưỡng này hai người còn muốn duy trì không?
Mộ Lôi Tuyết nghĩ hẳn là mình bước chân trái xuống giường rồi mới liên tục gặp sự cố ngoài ý muốn, sự cố nào cũng đều nhằm vào tính mạng, nếu bây giờ có vật gì đó từ trên trời rơi xuống mất mạng cô cũng không thấy lạ, bởi vì có quá nhiều trùng hợp.
Mộ Lôi Tuyết không muốn về nhà, cô biết dù có về Vương Hàn Triệt cũng không có ở nhà. Gặp rồi không phải lạnh nhạt, hờ hững, thì là mệt mỏi. Hôm nay cô ở lại công ty làm việc rất khuya, vốn định ngủ lại nhưng thấy đói bụng. Nếu là trước đây thì không sao, nhưng cô hiện tại là một xác hai mạng.
Mộ Lôi Tuyết đâu ngờ thế nhưng gặp sự cố thang máy, vừa tối vừa ngột ngạt, thời điểm đó cô hi vọng Vương Hàn Triệt xuất hiện, nhưng cô gọi cho anh không được, cô chỉ còn cách dùng sức bấm nút cầu cứu bên ngoài.
Thời gian giống như chiếc đồng hồ cát, từng hạt cát đang chảy, từng hạt, từng hạt giống như tính mạng cô sắp chảy hết rồi.
Tuy nhiên hạt cát trong chiếc đồng hồ cát còn chưa chảy hết đã có người lật ngược nó lại. Mộ Lôi Tuyết chưa từng tin tưởng vào trời phật nhưng cô cảm thấy mạng sống của mình rất lớn, thật sự rất lớn...
Mấy bảo vệ nhìn thấy cô vừa hỏi thăm vừa xin lỗi, chắc là do trục trặc gì đó, không phải bảo trì.
Cô không còn bụng dạ nào để ăn đành lái xe về nhà, ở nhà vẫn an toàn hơn bên ngoài. Nhưng cái cô xem là an toàn đó cô thà nguy hiểm bên ngoài còn hơn, hối hận cũng muộn mất rồi. Cô nhìn thấy Hác Hiểu Hi bước ra khỏi phòng của cô và Vương Hàn Triệt. Cô bước vào thì nghe tiếng nước chảy. Là anh đang tắm... Trên giường còn rơi sợi dây áo ngực. Cô cả ngày nay không về chẳng lẽ lại là của cô? Mà dù nhìn thế nào cô cũng không ép mình nghĩ nó là của cô được. Không giống chút nào là của cô cả đấy! Nếu không phải cô, không phải của Hác Hiểu Hi thì là ai? Loại cố ý hay hữu tình này cô thấy đến chán ghét rồi.
Vương Hàn Triệt tùy tiện quấn chiếc khăn ngang hông bước ra, thấy cô chân mày hơi nhíu nhưng tuyệt nhiên cũng không nói gì. Anh mở tủ quần áo tìm một bộ đồ thay vào, bầu không khí rơi vào im lặng.
Cô không thể mắt nhắm mắt mở xem như không thấy nữa, bây giờ cô có nhắm chặt hai mắt lại vẫn thấy rất rõ ràng. Cô nói: Anh có từng hối hận không?.
Vương Hàn Triệt không trả lời câu hỏi không đầu không đuôi của cô, cô hi vọng hão huyền là có, nếu không anh đã đạt được mục đích rồi còn bên cạnh cô làm gì? Vì ba anh Vương Du?
Mộ Lôi Tuyết hít sâu một hơi lấp đầy không khí trong lồng ngực tựa như để lấy dung cảm cho điều cô sắp nói: Chúng ta ly hôn đi.
Vương Hàn Triệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt không phải hờ hững, lạnh lẽo, mà cô giống như bị ai đó lôi kéo xuống vực. Mộ Lôi Tuyết bất giác né tránh.
Có chuyện gì?. Vương Hàn Triệt chỉ có ba chữ này...
Cô tùy ý cười, siết càng chặt dây áo ngực trong lòng bàn tay: Tôi yêu anh rồi, anh còn muốn gì nữa? Vương Hàn Triệt chúc mừng anh thắng cược rất đẹp mắt!.
Vương Hàn Triệt như có như không nói: Em biết rồi?.
Anh ta không hỏi sao cô biết, ai nói cho cô biết, giống như cô sớm muộn sẽ biết trong dự tính cũng không hề quan trọng.
Được, ly hôn đi.
Vương Hàn Triệt đạp cửa đi rồi chỉ còn lại mình cô trong căn phòng đơn lạnh lẽo.
Được, ly hôn đi...Câu nói của anh cứ vang vọng bên tai tôi không giây phút nào dứt. Khi nói ra câu ấy, cô đã từng ảo tưởng một chút rằng anh sẽ níu kéo cô. Nhưng ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tường, hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều.
Cô và Vương Hàn Triệt muốn ly hôn rất nhanh truyền đến tai Vương Du, bất quá giới truyền thông còn chưa nhận được tin. Không ngoài dự đoán Vương Du nổi trận lôi đình, nhưng cô và Vương Hàn Triệt không ai lùi một bước cả, chỉ có tiến thêm bước nữa mà thôi.
Vương Hàn Triệt nói: Ba từng dạy con muốn làm quân vương đầu tiên phải nhẫn tâm, giang sơn và mỹ nhân chỉ được chọn một. Không phải sao? Mộ Lôi Tuyết không phải là thử thách của ba dành con à? Con cũng đã từng nói đáp án của mình là giang sơn rồi, trước sau không thay đổi.
Vương Du tức thiếu chút nữa là ngất đi, ông lặp đi lặp lại một từ: Tốt, tốt, tốt!.
Mộ Lôi Tuyết im lặng.
Bắt đầu từ lúc gặp Vương Du trở về, cô không những nguy hiểm tính mạng mà ngay cả công ty cũng gặp phải vấn đề kinh tế, cô đã cho thư ký Diêu điều tra nhưng không tra ra ai là chủ mưu. Chỉ có một câu: Là sự cố ngoài ý muốn.
Mộ Lôi Tuyết ấn ấn thái dương, nếu cô ly hôn với Vương Hàn Triệt vào thời điểm này rất có thể ba nuôi sẽ rút vốn về không đầu tư nữa, công ty xem như mất nửa mạng. Nhưng cô mặc kệ, chết thì chết. Sống không bằng chết mới là mệt mỏi. Biết sao được, cô đã tự sát nhưng không thành thì ly hôn thôi.