Ngày sau, cô thức giấc trong vòng tay rộng lớn của anh, cánh tay anh
vững chắc kê đầu còn thoải mái hơn cả gối nằm. Cô cười nhẹ, một lúc tham lam dịch thêm một chút vào lòng người đàn ông, ai kêu anh ấm áp đến như thế.
Người phụ nữ ma mãnh lấn lướt lại khiến anh không chút dè dặt mà ôm
sát vào lòng, mặc kệ tất cả mà thiếp đi không ngủ, mục đích chính cũng
chỉ để cô thoải mái khi ở bên anh. Đến một lúc sau đó, sắc trời cũng trở thành thời điểm giữa trưa, cô gái nhỏ trong lòng mới rục rịch tỉnh
giấc.
Cô ưỡn ẹo, ưm một tiếng.
Anh nở nụ cười nhàn nhạt cho qua, có chỗ dựa dẫm là lại y như rằng chẳng bao giờ chịu tỉnh sớm.
“Sao không gọi em dậy?”
Cô hoảng hốt trợn mắt, ngủ lâu như vậy mà không giật mình, đó là lần đầu trong mấy năm qua.
“Đi du lịch nên nghỉ một chút cũng là chuyện bình thường, em ngủ đáng yêu như vậy gọi em thức dậy anh làm không được.”
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào tủ đầu giường, để yên cho cô nằm lên vai.
Cô men theo người ngồi dậy, dựa vào lồng ngực người kia, lại tiếp tục tán dóc.
“Miệng anh cũng thật dẻo.” Cô đưa tay đặt lên môi anh, trách móc.
Tiếng điện thoại reo lên, phá tan không khí lãng mạn của hai người.
“Mẹ?”
« Con đang ở đâu? »
Cô nghe thấy ngữ khí đầu dây bên kia có vẻ chua ngoa, mẹ chồng của cô đúng là không phải dạng tầm thường, vẫn là hy vọng sau này đừng chung
sống với bà ấy, tính cô quật cường như vậy thật không thể chịu nổi một
chút đả kích nào từ mẹ chồng.
“Con đang giải quyết một số vấn đề nhỏ.” Anh nhìn lướt qua gương mặt
người phụ nữ, liền chau mày liên tục, tỏ thái độ ghét cay ghét đắng.
Hạ Diệp dùng bàn chân nhỏ, lợi dụng lợi thế chân dài nên chọc phá anh một lúc. Cô dùng những ngón chân linh hoạt, đi từ bắp chân đến gần nơi
không nên chạm vào, rồi tiếp tục làm những việc kích động đến người
khác. Cô muốn xem thử xem, rốt cuộc anh là loại đàn ông gì.
Quả nhiên anh không để lộ nhiều biểu cảm, chỉ là vật nào nên lộ thì lộ rất phô trương. Cô leo lên người anh, chà xát một lúc.
« Nói thật cho mẹ biết, có phải con đang bao dưỡng phụ nữ hay không? »
Anh mở loa khá lớn, với khoảng cách không xa cô khẳng định có thể
nghe rõ, hoàn toàn cảm giác không lọt qua tai cô được, càng nghe càng
thấy lời nói của mẹ anh khó nuốt hơn cả mấy viên thuốc.
Lăng Duật đối diện với gương mặt trắng trẻo của cô lại có chút không
vui. Chỉ sợ cô sẽ buồn nên câu hỏi vừa rồi của mẹ anh còn chưa tìm ra
câu trả lời thích hợp.
Chụt.
Cô hôn anh một cái, biết anh không tiện nói chuyện điện thoại trước mặt mình nên cô để một khoản không gian riêng cho anh.
Đợi cô đi vào trong, anh mới bắt đầu cuộc trò chuyện, lần này giọng điệu khá nhỏ, “Không phải bao dưỡng, con thích cô ấy.”
« Bất kỳ ai cũng có thể trở thành con dâu họ Lăng hay sao? Trước nay
con chưa từng làm mẹ thất vọng, mẹ cũng mong rằng con đừng làm mẹ thất
vọng. »
Anh châm điếu thuốc lá, rít một hơi liền đáp, “Cô ấy là người con
thích, bấy nhiêu đã đủ trở thành phu nhân của con rồi. Mẹ biết rõ trước
nay con chưa từng làm mẹ thất vọng, mẹ nên tin tưởng con mới phải.”
« Một là Ninh Như, nếu không người nào cũng chẳng thể trở thành con dâu của mẹ. »
Bên kia quá độc đoán nhưng lại là mẹ anh, có muốn cũng không thể nói
thêm. Lời mẹ anh nói chẳng thể để cô nghe được, với tính cách cường
quyền kia nhất định sẽ làm hai người càng ngày càng mâu thuẫn với nhau.
Cô đứng sát vách tường, nơi có thể nghe rõ lời anh nói. Trong cổ họng lúc này chính là những dòng chảy ấm áp và ngọt ngào đến lạ thường,
nhưng cũng là những điều cô chưa bao giờ cảm nhận được. Anh tốt đến mức
độ cô cảm thấy mình không xứng đáng, cô quá phóng đãng, còn anh lại quá
si tình.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi thẳng đến ghế ngồi kế bên. Ngó qua,
thấy anh bình thản hút hết điếu thuốc lá trong tay, dáng vẻ cực kỳ bất
cần đời.
“Sao vậy?” Cô đặt tay lên vai, định hỏi.
“Em định đốt lửa buổi sáng sao?”
Dáng cô ngồi, ngay cả đồ cô mặc trên người đều một mực đốt ánh nhìn
của đàn ông, anh cũng không ngoại lệ. Đôi chân trắng ngần dài miên man,
phần áo sơ mi xuyên thấu lấp ló cơ thể gợi tình, mấy cúc áo ở ngực gài
chặt cách mấy cũng tạo ra một khe hở làm kẻ khác bị thu hút. Cô đây làm
sao rõ được việc này, mặc cũng chỉ cho có, đâu nghĩ gì ngoài chuyện
khác?
“Nếu anh cho là vậy.” Cô cười nhẹ, bắt chéo chân.
…
Kiều Ninh Như yên vị trên hàng ghế máy bay, ngồi bên cạnh là Lăng lão phu nhân. Cô chính là người mà bà ấy sắp đặt sẵn để sau này trở thành
vợ của Lăng Duật, đương không lại xuất hiện một người phụ nữ khác nhảy
vào cướp mất trái tim của anh ấy, làm cô hận không thể lập tức giết chết người phụ nữ chết tiệt kia.
Để Lăng lão phu nhân nhận định cô là con dâu, cô đã mất hàng trăm
ngày để nịnh nọt, dở đủ chiêu trò nhưng cuối cùng lại không thể bằng một người đàn bà vừa xuất hiện. Lọt được vào mắt xanh của anh chắc hẳn
không tầm thường, cô sợ sẽ thua kém cô ta, không phải không đủ tự tin mà là không đủ can đảm để tin tưởng.
Lăng Duật với cô từ nhỏ tới lớn chưa từng có thái độ để tâm đến, cô
làm bất kỳ việc gì anh cũng không mảy may quan tâm, đối với cô như vậy
quá bất công. Anh đối với cô lạnh nhạt, điều này có thể từ từ bồi dưỡng
nhưng mà, anh đã cư nhiên mang phụ nữ khác về nhà thì chứng tỏ trong
lòng của anh không thể đặt cô vào được. Từ bỏ sao? Cô làm không được,
những thứ Kiều Ninh Như này không thể có, ai cũng không cướp được!
Lăng lão phu nhân nghĩ qua, Tú Liên có nét đẹp rất sắc sảo nhưng
chính vì vậy luôn khiến người mẹ như bà ấy cảm thấy hảo hảo nên bồi
dưỡng lại. Còn con trai lớn rất hiểu lòng người, từ nhỏ đã luôn nghe
lời, chưa từng làm bà ấy thất vọng, chỉ là lần này sau khi Tú Liên kể
một loạt sự tình bà ấy mới thông suốt một số chuyện.
Đi máy bay đường dài trở về nhà cũng là vì vậy, con trai hoàn hảo của bà ấy nên trở thành một cặp với những kẻ có tư cách ngang bằng, không
thể nào vì những người không cùng cấp bậc ở chung một chỗ. Có lẽ do quá
hài lòng về Lăng Duật nên bà ấy đã không để tâm đến chuyện riêng từ của
anh được nhiều, mới làm ra cớ sự như bây giờ.
Thông minh trong sinh hoạt đời thường nhưng ngu ngốc si mê trong tình cảm, đặc điểm này chính là quan điểm sống hơn nửa đời người của bà ấy.
Khi yêu rồi, việc gì cũng có thể mù quáng, nhân lúc Lăng Duật chưa yêu
sâu sắc, bà ấy nhất định phải lôi anh ra.
Dù biết Lăng Tú Liên lần này gọi mách mình là có ý đồ nhưng ý đồ thế
nào thì việc này cũng không sai, nói với bà ấy chính là điều nên làm.
Khi biết bà còn cho là giả nhưng truy hỏi Lôi quản gia một lúc mới biết
được, lời anh nói không hề dàn dựng hư cấu, cho đến bây giờ vẫn không
thể tin được chuyện này. Lúc trước anh ở bên ngoài chơi với bao nhiêu
phụ nữ cũng được nhưng bà ấy biết, đàn ông phát dục thường không thể
kiềm chế, nhưng xem ra tình hình bây giờ không chỉ là vui chơi qua
đường, mà là những suy nghĩ lớn lao hơn cả thế.
Bố Lăng mất sớm, việc gì cũng đè lên vai bà ấy, từ nhỏ đã không thể
dành trọn vẹn tình yêu thương cha mẹ dành cho con cái. Dù bà ấy bận việc ở công ty, đi sớm về khuya thì Lăng Duật vẫn chăm chỉ lo toan trước sau việc trong nhà, ngay cả đứa em trai nhỏ hơn mình mấy tuổi cũng săn sóc
rất kỹ càng.
“Mẹ. Lỡ như anh ấy cưới cô ta thì sao?” Kiều Ninh Như sướt mướt,
trong sự im lặng của đôi bên, cô ta dường như không thể chịu đựng được
mà bặm môi đau đớn.
Lăng lão phu nhân mở mắt trong thái độ ưu nhã, phong thái hừng hực
khí thế của quý tộc cao siêu. Mấy năm trước Kiều Ninh Như này vẫn luôn
gọi bà ấy là mẹ, bất kể bà ấy đi đâu cô đều không ngần ngại đi theo, cho nên bà ấy vốn dĩ đã không còn coi cô là người ngoài.
“Không sao. Con cứ yên tâm, đứa con trai này của ta chỉ là chấp mê
bất ngộ một lúc, chỉ nhất thời bị phụ nữ dụ hoặc, sẽ nhanh thôi nó nhât
định sẽ ổn định lại.” Bà vỗ nhẹ bả vai an ủi.
Cô ậm ừ gật đầu, chút oan ức này không thể một sớm một chiều phai mờ
đi, cô bây giờ thấp thỏm không yên lòng. Còn nhỏ thì là do con yêu
nghiệt Trịnh Lục gây phiền hà, nó cứ luôn giữ Lăng Duật cho riêng mình,
bây giờ lại đương không xuất hiện một hồ ly tinh cướp chồng, muốn nén
chặt cơn giận vào ngực cũng chẳng thể!
Bà vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ của cô, lòng nhẹ như lời, “Con đừng
nghĩ nhiều. Duật nó sẽ không cưới những loại phụ nữ ấy làm vợ, chắc chắn cô ta đã làm gì đó. Từ xa xưa, hồ ly tinh giành giật không bao giờ có
hạnh phúc viên mãn.”
“Cô ta rất đẹp.”
“Từ đâu con biết?”
Lão phu nhân không bất ngờ về nhan sắc của người phụ nữ kia, quả nhiên là đẹp, đẹp mới có thể dụ dỗ được đàn ông.
“Chính là Tú Liên nói. Em ấy nói, con chẳng bằng một gốc của cô ta.”
Cô vờ như chính mình thua thiệt, trong khi chẳng hề nghĩ như vậy.
“Nó chính là hay giở trò ngụy biện, con đừng bao giờ để ý.”
Người xưa gọi người phụ nữ cướp chồng là hồ ly tinh, vì luôn cho rằng bọn họ có nhan sắc và cách quyến rũ đàn ông làm theo ý mình. Nếu là
ngày xưa, việc nữ nhân tư thông cùng nam nhân có hôn phú cũng sẽ bị
người đời chê trách, kể cả khi vị hôn phu được sắp đặt chưa được rước về đi chăng nữa thì người đàn ông kia cũng chính là một phần của cô ta, kẻ khác động vào chính là kẻ thứ ba, không hơn không kém.
“Vâng.”
Dù được lão phu nhân ủng hộ nhưng tính tình Lăng Duật lại quá cứng
rắn, sợ là anh kiên quyết quá mức sẽ khiến bà ấy đổi ý, tuy miệng lưỡi
vẫn cứ luôn gọi cô là con nhưng bên trong vẫn là tính trước tính sau cho con ruột của mình. Chỉ trách cô năm đó theo đuổi không đúng người, làm
vỡ lở nhiều cuộc tình đẹp, cả thanh xuân học trò cũng đi qua trong sự
nhạt nhẽo của thời gian, chỉ để đuổi theo một người không bao giờ quay
đầu lại.