Thụy Sĩ là một nước nhỏ nhưng về cảnh quan thì không phải bàn cãi gì
nữa. Có một số ngôi làng, những căn nhà trắng tinh khôi sắp xếp thay
phiên, tạo thành một dãy dài nối tiếp, mộng mơ và nên thơ. Đó cũng chính là lý do vì sao khi còn ngồi trên trực thăng bay xấp xõa gần mặt đất cô đã không khỏi thán phục thốt thành lời.
Không khí nơi này trong lành, thỉnh thoảng có nhiều đợt gió hơi hơi
lạnh quét qua, như mang theo cơn gió đầu của mua thu. Ở đây, bắt đầu mùa thu từ tháng chín đến tháng mười một, tất cả mọi cái cây hiện giờ cô
nhìn thấy đều có sự chuyển màu, cả cảnh sắc quanh khu vực có một bản sắc đặc trưng tinh tế riêng mà các nơi khác không thể có được.
Tập đoàn Lăng thị có một chi nhánh khách sạn tại Thụy Sĩ, hệ thống
cũng khá lớn, nơi bọn họ nghỉ ngơi chính là ở phòng VIP thuộc dạng đặc
biệt. Hạ Diệp không muốn bản thân trở thành người quá dễ dãi, tuy rằng
không để ý vấn đề thân thể đối với người mình thích cho lắm, nhưng cũng
không muốn trong mắt anh cô đột nhiên trở nên dễ bị lợi dụng như vậy.
Lăng Duật không có cách nào khác, đành đồng ý đặt hai phòng cho cô.
Đi Thụy Sĩ anh không đem theo nhiều đồ, chỉ cần một cái máy tính như
thế đã đủ rồi. Còn vấn đề đồ đạc, nếu thiếu cứ việc đi mua là được.
Cô uể oải ngã đè lên ga giường màu trắng xóa, rồi nhanh chóng hưởng
thụ sự mềm mại của chiếc đệm, buông thả đầu óc. Nhìn lên là trần phòng
được lót gạch xa hoa, lại nhìn ra ngoài kia, song cửa trang trí đến mức
độ này chỉ có khách sạn ba bốn sao mới có.
Cởi bỏ lớp quần áo chặt chội, cô bước vào phòng tắm, tắm sạch mồ hôi
trên người. Cô đứng ngắm nghía thân thể ở trong gương, tất cả những ý
nghĩ đẹp đẽ về thân thể đã không thể hình thành ngay trong lúc này, mà
nay lại thay thế bằng những vết răng mọc lên kín mít ở khắp người. Lấy
hai ngón nay đẩy bầu ngực lên cao, dưới bầu ngực là các dấu cắn sắc nhọn để lại nhưng đụng vào có hơi nhói.
Nghiến răng ken két, cô nắm chặt tay, khó khăn thốt thành lời, “Thật sự là giống chó.”
Ngâm trong bồn nước ấm, cô hơi ngã đầu thư giãn, có thể vì quá mệt mỏi nên sau đó cô lại thiếp đi mất.
Trong giấc mơ mơ hồ, cô đang nắm tay một người đàn ông, chỉ thấy được nửa khuôn mặt khôi ngô… còn cô chính là nở một nụ cười hạnh phúc mãn
nguyện.
“Diệp, anh nhớ em.” Cô nghe thấy một giọng nam gọi tên mình, nghe đến nỗi dường như rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua.
Trong giấc mơ ấy, cô không thể động đậy, cũng không thể hoạt động
được bình thường. Cứ như vậy mà nhìn bóng dáng người kia mờ tịt vào một
khoảng không trắng xóa.
Giật mình tỉnh giấc, đôi chân dũi thẳng bấy giờ đã co lại theo phản
ứng. Từ khi bị đánh vào đầu, cô cứ miên man thấy những hình ảnh của ai
đó rất kỳ lạ, nếu là bình thường nó chính là hiện tượng tâm lý stress
gây ra thì bây giờ không có lời nào để giải thích.
Cô nhìn vào gương trong veo, biểu cảm lúc này của cô y như rằng bị một cái gì đó đe dọa đến, tột độ chảy rất nhiều mồ hôi.
Choàng áo ngủ vào ngủ vào người, cô bước ra ngoài, ngã luôn xuống giường.
“Sao lại tùy tiện như thế?” Anh bỏ tay vào quần, làm đại một động tác nhỏ cũng tỏ ra khí chất bức người.
Anh vào là vào, ra là ra, ai mượn anh chủ khách sạn này chứ!
Cô nhắm nghiền mắt, cũng không có hỏi vì sao anh vào được đây, “Vì lười đó.”
“Nhanh chóng ngồi dậy. Anh giúp em sấy khô tóc.” Anh đứng cạnh giường, quan sát lối sinh hoạt tùy ý của cô liền thấy không vui.
Cô chau mày nhăn nhó, mở mắt liếc anh một cái thật sâu rồi nhanh chóng chùm chăn che kín mặt, “Sấy tóc sẽ khiến tóc bị khô rối.”
“Anh lau cho em.”
Bật dậy, cô chợt cười mỉa mai, “Anh dai thật đấy.”
Lấy cái khăn được nhân viên phục vụ đặt trước trên tủ đèn ngủ, anh
quăng lên đầu cô. Một lát sau mới tiến đến từ từ lau sạch nước.
Cứ lau đi lau lại, anh dường như rất có kinh nghiệm. Cô cảm thấy da
mặt của anh không những dày mà còn không biết ngượng, nếu anh nghe thấy
tâm tư cô hiện giờ, nhất định sẽ mắng: Tên ngốc, có biết bây giờ tôi
đang rất ngượng hay không?
“Đừng đỏ mặt như vậy, trước giờ chưa ai từng lau khô đầu cho em sao?”
Cô lườm nguýt , trực tiếp phủ nhận điều anh nói, “Không có.” lại nói, “Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã tự làm lấy hết mọi thứ nhỏ nhặt. Tuy có săn sóc và cho tôi tuổi thơ nhưng mẹ tôi lại là người phụ nữ của công
việc.”
Anh dùng khăn bịt hai bên lỗ tai của cô, dựa thế nâng mặt, “Em chịu khổ rồi. Sau này không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”
Cô vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng cảm động, anh dẻo mồm hơn cô nghĩ rất nhiều, quả thật gương mặt cũng rất đẹp trai, có điều là quá
khát máu ở trên giường. Cô giương tay, kéo cổ anh xuống, ôm siết chặt
anh vào người, từ khi nào cô lại tham luyến mùi vị ấm áp trên cơ thể một người như vậy?
Tư thế của anh hơi bất tiện nhưng cũng không có lên tiếng hay đẩy cô ra, cứ như thế chịu khó suốt mấy chục phút.
Cô ngồi ôm anh lâu như vậy đã im lặng cũng rất lâu, có phải là ngủ
rồi không? Anh động đậy xem xét trạng thái của cô, vòng tay trên cổ càng siết chặt lại hơn, cô biết anh đang động đậy.
“Thích em không?” Cô khẽ mở mắt, dường như tâm rất tỉnh lặng, cứ cho là bây giờ cô đang thổ lộ đi.
“Thích.” Anh lập tức đáp.
“Sau này có yêu không?”
Lần này anh cũng không do dự, một người hỏi một người đáp, cứ thế anh cũng không nhất thiết phải vẩn vơ, vì những điều cần nói bây giờ đều
nên thật lòng, “Nhất định sẽ.”
“Vì sao không phải bây giờ?” Cô vòng tay còn lại siết chặt lấy anh.
“Bởi vì bây giờ em chưa chấp nhận anh.”
Cô cười chế giễu bản thân, lại thấy trong tim có nỗi đau khác thường, “Đúng vậy.”
Không rõ vì sao, cứ nhìn thấy anh cô nhất định sẽ động lòng nhưng
đồng thời sẽ thấy đau lòng. Giống như trước đây anh đã từng làm cô tổn
thương, có thể nỗi đau ấy bị anh chôn vùi vào quá khứ, có thể nỗi đau ấy cô đã cất giấu vào một gốc trái tim.
Vì sao một con người như anh lại hiểu rõ một con người xa lạ như cô?
Nhưng bây giờ cô không muốn quan tâm nữa, cô xác nhận cô thích anh!
“Hạ Diệp thích Lăng Duật.” Cô khẽ ghé sát vào bên tai, thủ thỉ, vừa
giống cố ý dụ dỗ lại vừa giống như thiếu nữ đang tỏ tình với nam nhân
mình yêu thích.
Sau khi nói ra cô rất hạnh phúc, cả anh cũng vậy, đứng trong tư thế
thân mật ấy rất lâu, nếu có mỏi lưng anh cũng không than phiền, đến khi
cô ngủ luôn trong lòng anh, anh mới đặt cô trở lại giường.
Tính tình vẫn giống như lúc trước, bướng bỉnh cứng đầu nhưng lại rất
chân thực, nếu thích sẽ kiên trì theo đuổi, nếu không thích sẽ là không
thích. Thẳng thắn thế này rốt cuộc là ảnh hưởng từ ai, cúi người, anh
hôn nhẹ lên trán cô, như an ủi.
Đứa trẻ ngày bé đối với anh chẳng phải là đáng trân trọng hay sao?
“Lục lục! Em đến đây.”
“Đã nói mãi với anh, em không phải Lục Lục.” Tiểu Lục Lục cau có,
nhất quyết không chịu đi theo, “Anh buông em ra. Tiểu Như của anh đâu?
Giúp cô ta đòi lại công bằng à?”
“Em thật lì lợm, đến bây giờ vẫn không hối lỗi?” Chàng trai bước tới, tiện thể đưa tay túm cổ áo đứa bé lôi đi.
Tiểu Lục Lục gầm lên cực kỳ lớn, ai bây giờ có thể thấu được nổi oan
ức của cô bé? “Em không có lỗi. Là cô ta giật tóc em. Anh nhìn xem, tóc
em cũng rối bù lên.”
“Còn cố cãi!?”
“Em không có! Anh là tên ngốc! Duật Duật, anh là tên ngốc, chết đi… Á!”
Thiếu niên ấy cũng không có cách nào giải quyết sự điên loạn của cô
bé giờ khắc này, thà cứ khóc thét lên anh còn có thể dụ dỗ bằng những
thứ ngọt ngào, còn đằng này? Gào thét như chưa từng được làm vậy.
“Im lặng đi, Lục Lục.” Thiếu giang tay, bịt chặt miệng đứa nhóc lại.
Biết tiểu Lục Lục của cậu bị thương nên mới gọi nhóc đến, không những bị hiểu lầm còn bị mắng đến mức không thể ngóc đầu trước một đứa nhóc
lanh chanh.
“Mau đi chăm vết thương, máu đều chảy ra ngoài rồi.”
Tiểu Lục Lục còn nhỏ, phút ấy chỉ biết trách móc cậu anh nuôi mười
mấy tuổi chứ không ngờ được anh ta toàn bộ là vì mình. Sau đó… không có
sau đó nữa.
…
“Lão già chết tiệt! Đừng có nghĩ mẹ tôi đi du lịch rồi thì ông có thể ngang nhiên lộng hành!” Người đàn ông bực bội đập xuống bàn, vì lót
kính nên tiếng vang cực lớn, thể hiện luôn sự không hài lòng của anh ta.
Quản gia Lôi thở dài, gần như đã quen với việc sáng nắng chiều mưa,
trưa lâm râm của nhị thiếu gia nhà này, phải là kẻ khác chắc hẳn đã nơm
nớp lo sợ bị đuổi việc. Nhưng đó là việc của kẻ khác, quyền của ông ta
trong nhà chỉ dưới mỗi lão phu nhân, cả đại thiếu gia cũng phải tôn
trọng ông ấy tám phần.
“Thiếu gia, lão phu nhân có dặn dò tôi lưu tâm đến phép tắc của cậu. Đừng nói chuyện quá lớn, hãy giữ lễ độ với người khác.”
Lôi quản gia vốn dĩ đã xem việc chăm sóc để ý đến nhị thiếu gia của mình như việc chăm sóc đứa trẻ tinh nghịch.
Người đàn ông chau mày không vừa ý, rõ ràng là thiên vị anh với anh
hai, “Tôi đã hai mươi bốn tuổi, đã tốt nghiệp đại học, đã đủ trưởng
thành để coi là một người lớn. Tại sao mẹ vẫn luôn để ý đến tôi thay vì
để ý đến anh ta vậy?”
“Đó là do đại thiếu gia luôn làm phu nhân cảm thấy thật hài lòng, còn cậu thì khác. Hết lần này đến lần khác bị phụ nữ lừa lọc.” Lão không hề kiêng dè lời mình nói, gần gũi nhưng không bất lịch sự, vẫn giữ được
hầu hết lễ độ thường ngày.
Người này chậc lưỡi, quả thật không hề sai, anh đúng là rất dễ tin phụ nữ.
Vò đầu một lúc, anh sực nhớ đến chuyện gì đó, vội hỏi, “Hình như anh ta đem phụ nữ về nhà, ông ở bên đấy có thấy hay không?”
“Việc này tôi không tiện cùng cậu trao đổi. Tú Liên thiếu gia, cậu có thể gọi cho đại thiếu gia hỏi rõ.”
Anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hôm trước anh ta đến Lăng thị tìm Lăng
Duật, chỉ bởi vì cuộc họp lớn anh đã đợi bên ngoài hết hai tiếng đồng
hồ, lúc tan họp mọi người đều xúm xít lại bàn luận chuyện gì đó rất thú
vị. Nói rõ hơn chính là vì một người phụ nữ xinh đẹp gì đó, nghe bọn họ
kể thì người phụ nữ này có vẻ là cao thủ trong cao thủ mê hoặc đàn ông.
Trong mắt mẹ anh trước nay luôn chỉ có anh hai, chưa từng có đứa con
Lăng Tú Liên tuấn tú này nên khiến anh chướng mắt vô cùng, chỉ mong một
cơ hội để mách chuyện nhưng soi mãi chẳng thấy, đây có lẽ là cơ hội hiếm thấy!