Khắc chế kích động trong lòng, Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa thông gió một cái, cơ hồ không có ánh sáng xuyên thấu vào được. Từng ngụm từng ngụm thở, làm cho chính mình bình tĩnh, Tiểu Bảo trước đem thư phóng tới một bên, rồi mới nâng lên đầu Quỷ ca ca, rút ra cái chân vẫn như cũ bị gối lên tê rần, liên tục đi về phía cửa mật đạo. Cậu phải đến trù phòng lấy cơm, bằng không các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ đến đưa cơm cho cậu, còn có Quỷ ca ca cũng nên ăn cơm . Chỉ có Tiểu Bảo biết cậu có bao nhiêu muốn bò lại đem quyển sách kia xem xong, nhưng không được, đêm nay cậu không thể chiếu cố Quỷ ca ca, cậu phải nhịn xuống.
Bỏ qua một chân đã tê rần, nhưng Tiểu Bảo đi trở về phòng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Vừa đi ra, còn chưa kịp đem mấy thứ đặt trên mặt đất đã lập tức truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiểu Bảo, tỉnh sao?”
A! Là Nambá bá!
Tiểu Bảo rất nhanh chui ra gầm giường, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, một bên kêu: “Tỉnh, đến ngay.” Kinh hoảng nhìn xem có nơi nào chưa che giấu kĩ hay không, Tiểu Bảo sờ sờ ngực, khập khiễng đi mở cửa.
“Nam bá bá.”
Trên tay Nam Nhữ Tín bưng một chén cơm, hương khí bay vào bụng Tiểu Bảo thầm thì kêu. Nam Nhữ Tín nhíu mi cao thấp đánh giá Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất khẩn trương, ánh mắt đều lớn hơn một chút so với ngày thường.
Nam Nhữ Tín đi vào phòng, nói: “Tiểu Bảo, xiêm y trên người ngươi bẩn quá , cởi ra bá bá mang về giặt cho ngươi. Còn có a, ngày mai ngươi đến chỗ bá bá đi, bá bá tẩy cho ngươi.”
Chính mình thực bẩn sao? Tiểu Bảo cúi đầu nhìn nhìn, a, chỗ quần đầu gối không có dính đất. Cậu cũng không biết trên mặt mình cũng có đất, trên búi tóc cũng dính. Mật đạo rất nhỏ hẹp, mỗi ngày cậu đi đi về về không biết phải cọ đến bao nhiêu lần, dù là phủi cũng phủi không sạch.
Nam Nhữ Tín đã cầm chén phóng tới trên bàn, nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Cùng sư phó học y mệt lắm sao? Sao lại một thân đất bùn như vậy?”
Tim Tiểu Bảo đập bịch bịch, cậu chưa bao giờ nói dối với các bá bá, cậu chỉ là che giấu chuyện của Quỷ ca ca. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nên làm sao trả lời.
Nhìn ra cậu khẩn trương,Nam Nhữ Tín tiến lên sờ sờ đầu của cậu, thuận tiện phủi rơi một ít đất, hòa ái nói: “Nam bá bá không phải trách ngươi, chỉ là sợ ngươi ở nơi đó vất vả.”
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: “Không khổ, không khổ, sư phó sư nương, hảo, tốt lắm, đau ta.”
Nam Nhữ Tín cùng Cung sư phó quen biết nhiều năm, đương nhiên biết hai người kia làm người thế nào, bất quá vừa nghe Tiểu Bảo nói như thế, hắn lại yên tâm rất nhiều. Hắn xoa xoa cằm Tiểu Bảo, lại nhíu mi nói: “Sao lại gầy như vậy? Sắc mặt cũng không hảo, buổi tối có phải lại cùng tiểu Bối ngoạn đến nửa đêm mới ngủ hay không?”
Tiểu Bảo lắc đầu, ngọt ngào cười, ngửa đầu nói: “Sư phó có, thật nhiều thật nhiều, thư. Ta xem thư, đã quên thời gian.”
Nam Nhữ Tín vờ nghiêm mặt: “Điều này sao được?Nam bá bá phải cùng sư phó ngươi nói, đừng cho hắn để ngươi mang thư trở về.”
“Không muốn không muốn.” Tiểu Bảo nóng nảy, giữ chặt tay nam bá bá, “Ta ngủ, ngủ, muốn xem thư.”
Nam Nhữ Tín lập tức nở nụ cười, Tiểu Bảo thích đọc sách là chuyện tốt, hắn yêu thương nói: “Thư nên xem, nhưng cũng cần phải ngủ. Dược Nam bá bá đưa cho ngươi mỗi ngày đều phải ăn.”
“Ân!” Tiểu Bảo dùng sức gật đầu, trong lòng là áy náy đối với Nam bá bá, cậu đem dược cho Quỷ ca ca ăn, Quỷ ca ca so với cậu càng cần hơn.
Nhìn xem canh giờ không còn sớm ,Nam Nhữ Tín cũng không ở lâu, sau khi dặn dò Tiểu Bảo đem cơm ăn hắn liền rời đi .Nam Nhữ Tín vừa đi, Tiểu Bảo đã nhanh chóng đóng cửa lại. Một chén lớn mỳ sợi nấu với thịt, còn có hai lớp trứng, hơn mười phiến thịt bò, còn có rau xanh mượt. Trên chiếc đũa thả hai cái bánh bao lớn, là cho tiểu Bối. Tiểu Bảo đem bánh bao đưa cho tiểu Bối, lại gắp một mảnh trứng thổi nguội đưa cho nó. Tiểu Bảo ăn mấy ngụm mì sợi lót lót bụng, rồi mới đem toàn bộ mì bỏ vào trong nồi, dùng y phục bao lên, cậu lại lần nữa chui vào mật đạo.
“Tiểu Bối, ngươi ở trong phòng, có người đến, ngươi phải đi, gọi ta.” Sợ người khác sẽ đến gặp cậu, Tiểu Bảo dặn dò tiểu Bối làm cho nó thủ vệ. Tiểu Bối hiểu được gật gật đầu, oa ở trên ghế ăn cơm chiều.
Trời sắp tối rồi, Tiểu Bảo không có thời gian nấu cháo cho Quỷ ca ca, hơn nữa cháo cũng ăn không đủ no. Căn bản không cần chính mình có phải mỗi ngày đều sẽ đói bụng hay không, Tiểu Bảo ra sức hướng về mật đạo mà đi. Cậu muốn cứu Quỷ ca ca, muốn cứu Quỷ ca ca, Quỷ ca ca, ngươi chờ Tiểu Bảo. Đầy cõi lòng kiên định tín niệm, Tiểu Bảo đẩy ra tấm ván gỗ, cười thật sâu khi nhìn thấy đầu ngón tay Quỷ ca ca khẽ giật giật. Ngay lúc nảy, cậu, nghĩ đến một biện pháp .
Đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vẫn như dĩ vãng uy hắn ăn cơm. Canh vị trứng hương hương chậm rãi chảy vào miệng Quỷ ca ca, lúm đồng tiền của Tiểu Bảo lại càng sâu.
“Quỷ ca ca, dưỡng hảo thân mình, chúng ta, bước đi.”
Thân mình Nhiếp Chính mạnh mẽ chấn động, tiếp đó một cái tay nhỏ bé ấm áp mềm mại lau đi nước canh dính vào khóe miệng của hắn, sau đó hắn nghe được nhi âm nhuyễn nhuyễn lại một lần mang vui mừng vang lên: “Ca ca chờ một chút, nhất định sẽ mang, ca ca đi.” Sau cùng, trứng chiên mỹ vị tiến vào trong miệng của hắn.
“Cắn.”
Nhiếp Chính thất thần cắn lại, còn đang vì lời nói vừa mới nghe được mà chấn động.
Tiểu Bảo thật cao hứng, giống như ở trong một mảnh sương mù hắc ám thấy được ánh sáng, mà ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, cậu thấy được con đường đi thông với ánh sáng. Hiện tại quan trọng nhất không phải thiết liên trên người Quỷ ca ca, mà là mật đạo. Mật đạo rất hẹp, căn bản chứa không được Quỷ ca ca, hơn nữa Quỷ ca ca không thể động, cậu còn phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca ra mật đạo. Có rất nhiều rất nhiều chuyện phải đi lo lắng. Đến nỗi thiết liên trên người Quỷ ca ca, trong ánh mắt Tiểu Bảo lại có nước mắt.
Ngày đầu tiên nhìn thấy Quỷ ca ca, cậu liền nhìn kỹ thiết liên trên người Quỷ ca ca. Xuyên qua xương quai xanh là hai sợi mang theo móc câu, đến lúc đó chỉ cần đem móc lôi ra là được. Trên mắt cá chân buộc hai sợi xích có gắn thiết cầu khóa ở mắt cá chân, cần mở khóa ra. Mà thiết liên trên tứ chi kỳ thật là hai sợi hợp cùng một chỗ . Xuyên qua tứ chi là một đầu nhọn, một đầu khác có thiết côn thô như đầu ngón tay là tú hoa châm thô hơn rất nhiều rất nhiều. Đầu “Châm” nhọn có một cái lỗ, một dợi thiết khác xuyên qua lỗ này, hai sợi hợp lại làm một. Liên tử rất thô rất cùn, không thể trực tiếp xuyên qua tứ chi, Diêm La vương chính là dùng biện pháp này đem tứ chi Quỷ ca ca khóa vào liên tử, tra tấn Quỷ ca ca.
Nước mắt Tiểu Bảo rớt xuống dưới, một tay nhẹ nhàng sờ lên thiết trụ trên đùi Quỷ ca ca. Thời gian đã quá lâu, đầu nhọn thiết trụ đại bộ phận đều bị huyết ô bao lên. Cậu lau nước mắt, ánh mắt thoáng cong lên, chính là vì cái lỗ ở một đầu nhọn khác cho nên mới có cái khóa, chỉ cần đem khóa mở ra là có thể kéo xuống thiết liên kia, rồi mới rút ra thiết trụ… Nghĩ đến lúc đó Quỷ ca ca sẽ chịu bao nhiêu thống khổ, nước mắt Tiểu Bảo lại ngăn không được .
“Tê…” Trong cổ họng Nhiếp Chính phát ra thanh âm, Tiểu Bảo nhanh chóng lau khô mắt nhìn qua. Chỉ thấy Quỷ ca ca mở miệng, Tiểu Bảo vội vàng hỏi: “Quỷ ca ca? Đi ngoài?”
Nhiếp Chính hơi hơi lắc lắc đầu, dùng sức phát ra âm thanh: “Ai…” Nhiều năm cũng không nói chuyện , Nhiếp Chính thở hổn hển mấy hơi, lại há mồm: “Ngươi… Là… Ai…”
Thanh âm thực mỏng manh còn lẫn với khàn khàn thô suyễn, nhưng Tiểu Bảo nghe được, lúm đồng tiền bên miệng không nhịn được hãm sâu.
“Tiểu Bảo. Ta gọi là, Tiểu Bảo.” Nước mắt phác phác rơi xuống, Tiểu Bảo lại có vẻ mặt cao hứng, Quỷ ca ca không phải câm điếc! Không phải câm điếc! Quỷ ca ca có thể nói! Có thể nói!
“Tiểu… Bảo…” Một tiếng này Nhiếp Chính không có phát ra, chỉ là giật giật miệng. Nhưng lần đầu tiên được Quỷ ca ca kêu tên bản thân Tiểu Bảo cũng là hỉ cực mà khóc.
“Quỷ ca ca, ta gọi là, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo.”
Tay Nhiếp Chính lại cử động, Tiểu Bảo một tay cầm lấy tay hắn, gắt gao. Cậu không dám nói cho Quỷ ca ca biết mình là nhi tử của Diêm La vương, không dám cho Quỷ ca ca biết mình họ gì. Cuậ sợ Quỷ ca ca biết được sẽ hận cậu, sẽ không để ý tới cậu.
“Quỷ ca ca, ta gọi là, Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… Nhất định mang, Quỷ ca ca, đi…” Tiểu Bảo dừng khóc không được, bởi vì kích động, bởi vì áy náy, bởi vì đau lòng đối với Quỷ ca ca.
Đầu ngón tay Nhiếp Chính hơi hơi dùng sức, cảm thụ bàn tay ấm áp của Tiểu Bảo, mí mắt giật giật, hắn há miệng nhưng không có phát ra thanh âm nào, cũng không có lời nói gì sau đó.
Thân mình thoáng chốc run run, Tiểu Bảo ngưng trào ra nước mắt. Cậu cắn cắn miệng, buông ra tay Quỷ ca ca, chạy nhanh cầm lấy chiếc đũa, một tay kia nâng dậy đầu Quỷ ca ca uy Quỷ ca ca ăn cơm. Cậu sao lại quên mình hôm nay sẽ bị đau?
“Ăn, Quỷ ca ca, ăn.” Tiểu Bảo đem mì cuốn ở trên chiếc đũa, tiếp theo uy đến miệng Quỷ ca ca.
Nhiếp Chính không có cự tuyệt, hé miệng một ngụm một ngụm ăn mì Tiểu Bảo uy vào. Lời nói mới vừa rồi của Tiểu Bảo làm cho hắn hy vọng, cứ thế hắn không có phát hiện Tiểu Bảo càng ngày càng cuộn gấp hai chân.
Về sau Tiểu Bảo không có nói nữa, mồ hôi thuận theo lông mày rơi giọt trên hàng mi dài của cậu, tiếp đó hạ xuống. Tiểu Bảo gắt gao cắn miệng không cho chính mình kêu ra. Trước mắt một mảnh mê mang, đau đến mức hô hấp cũng không ổn uy xong một ngụm mì cuối cùng. Cố gắng thu thập, đem nồi không đặt qua một bên, cậu theo bản năng vẫn nhớ rõ đem đầu Quỷ ca ca cẩn thận nâng lên, sau đó chậm rãi rút chân ra.
Thân mình càng ngày càng đau, Tiểu Bảo bắt đầu ngừng thở, thong thả mà thống khổ hướng đến mật đạo, không thể làm cho Quỷ ca ca biết chính mình có bệnh. Cậu là hi vọng duy nhất hiện tại của Quỷ ca ca, nếu Quỷ ca ca biết thân thể cậu không tốt, sẽ rất thất vọng đi. Hơn nữa, Quỷ ca ca cũng sẽ lo lắng.
Trong lòng loạn loạn, Tiểu Bảo nghẹn một hơi đi đến mật đạo, tiếp theo đóng lại tấm ván gỗ.
“Ngô…” Rốt cuộc nhịn không được than nhẹ ra tiếng, Tiểu Bảo đau đến nước mắt rớt xuống dưới. Nương… Nương… Quỷ ca ca… Ca ca… Tiểu Bảo gian nan từng chút đi về phía trước, nước mắt cùng mồ hôi tích ở mật đạo, cùng bùn đất hỗn động chung một chỗ, lại dính vào trên y phục của Tiểu Bảo.
“Ô… Nương… Ca ca…” Tiểu Bảo đau, Tiểu Bảo đau quá…
Hình phòng truyền ra thanh âm khẽ khàng của thiết liên, Tiểu Bảo đi không nổi oa ở mật đạo thấp giọng khóc. Mật đạo thực chật hẹp, Tiểu Bảo chỉ có thể cong chân cuộn mình, ô miệng cúi đầu khóc.
“Chi chi chi!” Tiểu Bối chạy vào mật đạo, vừa thấy Tiểu Bảo nằm ở nơi đó cả người run rẩy, nó kêu to chạy qua bổ nhào vào trên người Tiểu Bảo, ôm lấy cậu.
“Không… Kêu…” Đau đớn phát run nâng tay lên che miệng tiểu Bối, nước mắt Tiểu Bảo cùng tiểu Bối đồng thời trào ra.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ…” Tiểu bối túm trụ tay Tiểu Bảo muốn đem cậu kéo ra ngoài, nhưng khí lực nó quá nhỏ , căn bản không thể xê dịch Tiểu Bảo. Tiểu Bảo càng ngày càng đau, rất nhanh toàn bộ mật đạo đều là tiếng khóc của Tiểu Bảo.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Bảo nghe được thanh âm thiết liên. Một khắc kia, Tiểu Bảo từ trong đau đớn thanh tỉnh, chẳng lẽ là Diêm La vương đến đây?! Rốt cuộc cố bỏ qua đau đớn của mình, răng Tiểu Bảo run run lui về phía sau, nước mắt lại một đường rơi giọt. Thật vất vả mới đem chân đụng tới tấm ván gỗ, Tiểu Bảo cắn miệng, khó khăn xoay người, mở lớn hai mắt bị lệ che mờ, Tiểu Bảo xuyên thấu qua khe hở tấm ván gỗ. Ngay sau đó, nước mắt cậu ào ào rơi xuống, cậu ra sức đẩy tấm ván gỗ, khóc kêu: “Ca ca… Ô…”
Động tác Nhiếp Chính ở trên mặt đất sờ tới sờ lui nháy mắt dừng lại, hắn đã không ở chỗ chân tường nguyên lai hắn nằm, mà là đi đến bên này của mật đạo. Nhưng hắn nhìn không thấy, hắn chỉ nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo, lại tìm không thấy cửa vào mật đạo. Nhiếp Chính chật vật lê trên mặt đất, miệng vết thương bị thiết liên xuyên qua tứ chi bởi vì hắn hoạt động mà trào ra huyết thủy. Tiểu Bảo theo cửa mật đạo ngã xuống dưới, khoảng cách với Nhiếp Chính có chỉ có năm bước xa, nhưng giờ khắc này, Tiểu Bảo lại cảm thấy cậu cách ca ca hảo xa, hảo xa.
“Ô… Ca ca…” Tiểu Bảo cả người đau đớn, Tiểu Bảo suy yếu, Tiểu Bảo bị ốm đau tra tấn hơn nữa chính là một đứa nhỏ cần người yêu thương. Cậu khóc hướng đến ca ca mà đi, Nhiếp Chính cũng cắn chặt răng hướng đến nới phát ra tiếng khóc của Tiểu Bảo. Máu loãng thuận theo xương quai xanh cùng tứ chi Nhiếp Chính không ngừng trào ra, hắn lại coi như không thấy. Đến khi tiếng khóc càng ngày càng gần, khi hắn đụng tới đầu ngón tay lạnh lẽo của Tiểu Bảo, hắn cố gắng hé miệng: “Tiểu… Bảo…”
“Ca ca…” Tiểu Bảo xê dịch về phía trước, cầm lấy tay ca ca, rốt cuộc nhịn không được khóc nói, “Đau… Ca ca… Ô… Tiểu Bảo… Đau…” Cuối cùng khí lực cũng dùng hết, Tiểu Bảo rốt cuộc đi không nổi . Bàn tay dính đầy bùn đất cùng bàn tay tràn đầy huyết ô lại gắt gao nắm cùng một chỗ.
“Rầm, rầm…” Mặt đụng phải đầu Tiểu Bảo, bả vai chạm đến bả vai Tiểu Bảo, Nhiếp Chính cắn chặt răng tiếp tục đi. Khi thân thể toàn bộ hắn đều đụng tới Tiểu Bảo, y phục sớm bị mồ hôi cùng huyết thủy thấm ướt hắn vẫn cố gắng làm cho chính mình dán lên Tiểu Bảo.
“Ô…” Tiểu Bảo xuất phát từ bản năng ôm lấy Nhiếp Chính, theo bản năng tránh đi vết thương trên cánh tay cùng xương quai xanh của hắn, cúi đầu kêu: “Ca ca… Đau…”
Mí mắt cùng hầu kết Nhiếp Chính càng không ngừng chớp, hắn dùng cái cằm đầy râu dài nhẹ cọ đầu Tiểu Bảo, trong cổ họng tê tê rung động. Khóe mắt có bọt nước hỗn độn huyết ô chảy xuống dưới, Nhiếp Chính hé miệng, dùng sức phát ra âm thanh: “Tiểu… Bảo… Bảo… Bảo…”
Hơi hơi cuộn mình đứng dậy, sợ đụng tới miệng vết thương ca ca, Tiểu Bảo ngẩng đầu lên làm cho chính mình có thể càng nhanh dán sát vào mặt ca ca. Nước mắt dừng ở trên người ca ca, từ sau khi nương rời đi, Tiểu Bảo lại một lần cảm nhận được yêu thương cùng ấm áp tương tự như nương.
“Bảo…”
“Ca ca…”
Hai người nhận hết tra tấn dính sát vào cùng một chỗ, giờ khắc này, Tiểu Bảo phát hiện cơn đau trên người tựa hồ đã không còn lợi hại như dĩ vãng; Giờ khắc này, Nhiếp Chính không chút do dự lựa chọn tin tưởng, tin tưởng hài tử hắn chỉ biết tên là Tiểu Bảo, tuổi không biết, bộ dáng không biết, đi đường cũng không thông thuận.
>>Hết chương 10<<