Bảo Bối

Chương 9: Chương 9




Trở lại trong phòng, Tiểu Bảo thắp sáng ngọn đèn. Minh nguyệt đã dời xuống núi, tất cả mọi người đang trong cơn say ngủ. Dụi dụi mắt, đánh hai cái ngáp, Tiểu Bảo tha thân mình mỏi mệt xuất ra sa oa, gạo và rau cậu mua hôm nay. Mở cửa đến sân, đánh nước giếng rửa sạch oa, vo gạo rồi lại rửa sạch rau. Đem sa oa đặt ở trên bếp, bỏ thêm nước, thêm gạo, Tiểu Bảo ngồi ở bên bếp lò nhỏ đầu cúi từng chút từng chút, ngủ gật.

Trong lòng có vướng bận nên Tiểu Bảo không có ngủ say, khi cậu đánh ngáp mở to mắt, hương khí của cháo đã bay tới . Dùng thìa khuấy khuấy, đem hai quả trứng hôm nay sư nương cho cậu lột vỏ bỏ vào trong nồi, dùng chiếc đũa xới vụn , lại vươn tay ngắt rau xanh bỏ vào. Ngửi thấy hương khí kia, bụng Tiểu Bảo kêu lên rột rột. Xoa xoa bụng, Tiểu Bảo dùng chiếc đũa dính một chút nếm thử, ngô, không có hương vị, không biết Quỷ ca ca thích ăn hay không ni. A! Có!

Dùng bố bao nhấc xuống sa oa để qua một bên, thổi thổi bàn tay bị bỏng đến, Tiểu Bảo khập khiễng chạy nhanh về phòng. Dưới bàn có một hũ dưa muối đại thẩm chuyên làm cho cậu. Mở ra hũ dưa muối, Tiểu Bảo nở nụ cười, thơm quá a, không có bị hư! Đại thẩm rất thương cậu, chờ hũ dưa muối này ăn xong rồi, cậu lại cùng đại thẩm xin một hũ.

Đi đứng không tiện, oa lại thực nóng. Tiểu Bảo ngay tại bếp lò một hơi một hơi thổi, thẳng đến oa không còn phỏng tay như vậy nữa, Tiểu Bảo đậy nắp, dùng chính y phục cũ của mình bao sa oa lại, tiếp đó túm bốn góc buộc chặt, thật cẩn thận trở về phòng đóng cửa lại.

Cố gắng bảo trì cân bằng không cho sa oa ngã, Tiểu Bảo gian nan ở trong mật đạo nhỏ hẹp bò sát. Chờ Tiểu Bảo đi đến cửa mật đạo thì đã thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi. Đẩy ra tấm ván gỗ, nhìn thấy đầu ngón tay ca ca cử động, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo xuất hiện, Quỷ ca ca mỗi lần đều biết là cậu a.

Quá mệt mỏi , Tiểu Bảo đi không nhanh, chậm rãi na đến trước mặt Quỷ ca ca, đem sa oa nhẹ nhàng buông, Tiểu Bảo ngồi lại nguyên vị. Thời gian đã qua giờ dần (3h-5h sáng), tiếp qua nửa canh giờ Tiểu Bảo nên đi dược quán . Làm cho ca ca gối lên trên đùi mình, Tiểu Bảo mở ra y phục, mở lên nắp sa oa. Trong oa có lục, bạch , thâm hạt sắc (nâu) trông rất đẹp mắt. Tiểu bối nháy mắt liền tỉnh, chi chi chi kêu liên tục. Tiểu Bảo sờ sờ nó, làm cho nó không cần tranh với Quỷ ca ca, tiểu Bối vẻ mặt ủy khuất. Tiểu Bảo từ trong oa gắp ra một khối trứng gà lớn, thổi nguội, lấy tay đưa cho tiểu Bối, tiểu Bối ăn xong sẽ không kêu.

Trấn an xong tiểu Bối, Tiểu Bảo sờ sờ tóc Quỷ ca ca: “Ca ca, tỉnh?”

Ngón tay Nhiếp Chính giật giật, hắn ngửi thấy hương vị trứng gà, hương vị đã bao lâu a.

Tiểu Bảo một tay nâng lên đầu Quỷ ca ca, nhỏ giọng nói: “Ta ban ngày, phải đi, dược quán. Ca ca, ăn cháo, bằng không ban ngày, sẽ đói.”

Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, hé miệng.

Tiểu Bảo múc một muỗng cháo, xác định không nóng mới uy đến bên miệng Quỷ ca ca, nhưng tiếp theo cậu lại sửng sốt. Quỷ ca ca thế nhưng né đầu qua! Tiểu Bảo hốt hoảng, Quỷ ca ca không thích ăn cháo sao? Sau đó cậu nhìn thấy đầu ngón tay Quỷ ca ca viết chữ trên mặt đất. Khi cậu ý thức được Quỷ ca ca viết cái gì, mũi Tiểu Bảo chua xót.

Ngươi ăn ── nghe được bụng Tiểu Bảo kêu, Nhiếp Chính mân nhanh miệng.

Tiểu Bảo nhẫn không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Ca ca, ăn. Dược quán, sư phó sư nương, có ăn .”

Nhiếp Chính vẫn là quay đầu đi, không ăn.

Khóe miệng Tiểu Bảo xuất hiện lúm đồng tiền, cậu ăn thìa cháo kia, cố ý phát ra tiếng nuốt rõ ràng, sau đó rất nhanh múc một muỗng thổi nguội uy đến bên miệng Quỷ ca ca: “Cùng nhau ăn.”

Nhiếp Chính há mồm .

Nước mắt Tiểu Bảo thiếu chút nữa rơi giọt trên thìa. Phát ra một thanh âm nhấm nuốt làm cho Quỷ ca ca nghĩ rằng mình đang ăn, Tiểu Bảo vui vẻ uy Quỷ ca ca ăn cháo, uy Quỷ ca ca ăn trứng gà. Quỷ ca ca, cũng rất thương cậu a.

Uy xong cháo, đem mấy thứ thu hồi, Tiểu Bảo lại chiếu cố Quỷ ca ca uống nước, uống dược, đi vệ sinh, lúc này mới lưu luyến không rời mà ly khai. Đêm nay cậu không thể bồi Quỷ ca ca , ông trời, ngươi nhất định đừng cho Diêm La vương hoặc là Ách Ba Đà đến khi dễ Quỷ ca ca. Trong lòng một lần lại một lần cầu nguyện, Tiểu Bảo mang tiểu Bối ly khai hình phòng.

Sau khi cậu đi, đầu Nhiếp Chính giật giật, mi tâm hơi hơi nhíu, lại rất nhanh giãn ra. Hắn không biết mình có thể tin tưởng hài tử không hiểu từ đâu xuất hiện này hay không. Nhiếp gia đao, hắn tuyệt đối sẽ không giao cho Lâm Thịnh Chi, tuyệt đối sẽ không!

Trong thư phòng Lâm Thịnh Chi, một người tà tà nằm ở trên nhuyễn tháp dành riêng cho Lâm Thịnh Chi, miệng lười nhác nói: ” Chuyện Nhiếp gia đao là thật hay là giả?”

Lâm Thịnh Chi nhướng mi nói: “Còn chưa có tin tức truyền về. Côn Sơn phái chỉ nói nghe được tin tức, có phải là có người cố ý phát tán hay không vẫn còn rất khó nói. Sự tình Nhiếp gia đao trọng đại, việc này ta cần cùng vài vị võ lâm thái đấu (tôn giả) thương nghị.”

“Ha, ” người nọ lật người, nhìn nóc nhà nói, “Lâm Thịnh Chi, ở trước mặt ta ngươi cũng không cần vờ làm quân tử . Chuyện của Nhiếp gia ta không muốn biết ngươi là nhân vật thế nào trong đó, ta đi thẳng vào vấn đề, ta muốn cùng ngươi hợp tác.”

Lâm Thịnh Chi hoàn mỹ che giấu sát khí trong mắt, không vui nói: “Lời này của ngươi là ý gì? Phan Linh Tước!”

Tước trang trang chủ Phan Linh cười khẩy nói: “Lâm Thịnh Chi, lúc trước khi Nhiếp gia bị diệt môn, ngươi là người đầu tiên chạy đến, cũng là ngươi nói hung thủ là Diệp Địch, cái gì cũng đều từ miệng ngươi mà ra, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng?”

Lâm Thịnh Chi không hồi lại, chờ Phan Linh Tước nói ra mục đích của gã, người này là địch nhân hắn đau đầu nhất, nhưng người mấy năm nay trong chốn võ lâm hắn có thể sử dụng lại cũng chỉ có người này. Cứ như chích bái(con bái- loài thú giống sói) bên người sài lang, Lâm Thịnh Chi là lang, Phan Linh Tước chính là bái. Tên gia khỏa bộ dáng tuấn mỹ, danh như nữ nhân, lại tâm ngoan thủ lạt này cùng Lâm Thịnh Chi ở một mức độ nào đó có thể nói là ông trời tác hợp cho.

Quả nhiên, Phan Linh Tước ngồi dậy, hai mắt lộ ra dục vọng không chút nào che giấu, nói: “Ngươi muốn Nhiếp gia đao, mà ta, muốn Lam Vô Nguyệt.”

Lâm Thịnh Chi hừ lạnh: “Lam Vô Nguyệt đã chết.”

“Thật là đã chết?” Phan Linh Tước nở nụ cười vài tiếng, “Lâm Thịnh Chi, ngươi lừa kẻ xuẩn cũng được thôi, ngươi sao lại có thể nghĩ đến lừa gạt ta a? Đại hỏa kia thiêu chết Nhiếp Chính, cũng tuyệt đối không có thiêu cháy Lam Vô Nguyệt. Ha, ‘Túy sinh mộng tử’ căn bản không có khả năng độc chết Lam Vô Nguyệt, hắn là huynh đệ của Diệp Địch. Đừng nói với ta ngươi không biết Diệp Địch từ lúc bắt đầu luyện độc thì ham mê duy nhất đó là cho hai huynh đệ của hắn thử độc, máu của Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đều có thể làm giải dược. Nhiếp Chính làm sao chết ta không quan tâm, ta muốn chỉ có Lam Vô Nguyệt.”

“Cho dù Lam Vô Nguyệt vẫn sống, ngươi cảm thấy ngươi có thể có được hắn sao?” Lâm Thịnh Chi thu hồi dối trá trên mặt, lộ ra bản tính hung ác nham hiểm, “Trên giang hồ xưng hắn là ‘Nguyệt công tử’ cũng không đơn giản là vì tuyệt thế dung mạo của hắn, mà càng là vì tính tình của hắn. Ta sợ ngươi còn chưa có đụng tới hắn đã bị hắn một kiếm xuyên tim. Kẻ dám vô lễ đối với Lam Vô Nguyệt cũng chưa từng sống sót .”

Phan Linh Tước vừa cười : “Ta dám muốn hắn, đương nhiên có biện pháp có được hắn.”

Lâm Thịnh Chi lạnh nhạt nói: “Nếu Lam Vô Nguyệt không chết, vậy năm năm nay hắn vì sao chưa bao giờ xuất hiện qua? Diệp Địch vẫn không có tìm được, Lam Vô Nguyệt nếu còn sống thì dù là lên trời xuống đất cũng sẽ tìm Diệp Địch báo thù, tính tình của hắn tuyệt không cho phép hắn trốn đi.”

Tươi cười trên mặt Phan Linh Tước biến mất, âm ngoan nói: “Lam Vô Nguyệt là người tâm cơ nặng nhất trong ba huynh đệ Nhiếp gia, năm năm nay không có tin tức của hắn cũng không đại biểu hắn chưa từng xuất hiện qua. Lâm Thịnh Chi, ta không cùng ngươi tranh cãi, chúng ta làm giao dịch đi. Ta giúp ngươi lấy được Nhiếp gia đao, ngươi giúp ta có được Lam Vô Nguyệt, hơn nữa, ta còn có thể giúp ngươi tìm ra Diệp Địch, cũng trừ bỏ hắn.”

Lâm Thịnh Chi không có lập tức hồi phục, mà là khẩn cấp nhìn Phan Linh Tước. Phan Linh Tước không có tránh né ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, mặc hắn đánh giá. Hồi lâu sau, Lâm Thịnh Chi nâng lên ly trà trên bàn: “Thành giao.”

“Thống khoái!”

………..

Sau cơm trưa, Cung sư nương liền thúc giục Tiểu Bảo trở về, Cung sư phó cho phép Tiểu Bảo nghỉ hai ngày. Bọn họ đã biết Tiểu Bảo ở ngày đầu tiên và mười lăm liền thân mình đau, sau khi Cung sư phó bắt mạch cho Tiểu Bảo cũng tra không ra nguyên nhân. Nghe xong lời của NamNhữ Tín, hắn xứng riêng cho Tiểu Bảo một phần dược, còn làm thành dược hoàn thuận tiện để Tiểu Bảo ăn.

Lấy hai quả trứng sư nương luộc cho cậu, từ nơi của sư phó mượn vài quyển thư, còn có dược mà sư phó cho cậu, Tiểu Bảo cáo biệt sư phó cùng sư nương lên xe ngựa ly khai. Vẫn là vòng đến một con đường khác mua một phần thịt khô, mua một bó rau nhỏ, Tiểu Bảo nóng vội hướng về nhà. Không biết Quỷ ca ca có đói bụng không.

Tuy rằng Cung sư phó làm cho Tiểu Bảo trở về hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Bảo vẫn là xin sư phó cho cậu mượn vài quyển sách. Trở về đầu tiên đi phòng bếp cùng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm chào hỏi, lại mang thức ăn các thúc thúc bá bá thẩm thẩm cho cậu quay về phòng. Đóng cửa làm bộ ngủ, Tiểu Bảo khẩn cấp chui vào mật đạo.

Vẫn như một ngày trước, rửa sạch cho Quỷ ca ca, làm cho hắn gối lên chân mình, uy Quỷ ca ca ăn cơm giữa trưa mình tiết kiệm được, lại uy hắn ăn một quả táo cùng một viên dược, Tiểu Bảo ôm mấy quyển cố sự Hoàng bá bá cho cậu bắt đầu đọc. Xem xong mấy bản cố sự, cậu là có thể thừa dịp còn chưa đau hướng Hoàng bá bá mượn thêm thư để đọc. Cậu bây giờ còn chưa nghĩ được cách nên làm sao cứu ra Quỷ ca ca, trước mắt cậu có thể làm chính là cho Quỷ ca ca ăn nhiều chút, đem thân mình dưỡng hảo.

Nhìn đến một nửa, Tiểu Bảo do dự cúi đầu nhìn Quỷ ca ca một cái rồi mới tiếp tục xem, lật qua một tờ, cậu lại do dự cúi đầu nhìn Quỷ ca ca một cái, tiếp theo nhỏ tiếng kêu: “Quỷ ca ca… ?”

Mí mắt Nhiếp Chính giật giật.

Tiểu Bảo thực áy náy mở miệng: “Ta buổi tối, hôm nay… Không thể, đến…”

Nhiếp Chính hơi hơi lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

“Ngô… Ta, ngày đầu, mười lăm , buổi tối… đều, không thể tới…” Tiểu Bảo rất khổ sở, Quỷ ca ca phải một mình đơn độc ở hình phòng .

Nhiếp Chính vẫn là hơi hơi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

“Sáng mai, sáng mai liền, đến.”

Lúc này là hơi hơi gật gật đầu.

Sờ sờ mặt Quỷ ca ca, Tiểu Bảo lại một lần nhịn không được ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái. Tiểu Bảo có rất nhiều người thương, nhưng Quỷ ca ca chỉ có một mình cậu đau (yêu thương).

Được Quỷ ca ca tha thứ, Tiểu Bảo nâng lên thư lại bắt đầu xem, sau khi lật qua vài trang, thân mình Tiểu Bảo rõ ràng chấn động, hai mắt mở to trừng những chữ trên trang giấy, tâm bùm bùm thẳng khiêu.

── Vương khôn tránh ra dây thừng, thừa dịp thái sơn còn ngủ gật, từ phía sau ngăn tủ hướng tới mật đạo chạy ra bầu trời sinh cơ. (những dòng trong sách)

Mật đạo, mật đạo, mật đạo… tim Tiểu Bảo muốn nhảy ra ngoài.

>>Hết chương 9<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.