Dưới sự quấy rầy đòi hỏi của Tạ Phỉ, Úc Ly vẫn phải chấp nhận công việc viết câu đối.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong khách sạn treo đầy đèn lồng đỏ, giấy cắt hoa, ngay cả trên cây cũng treo chuông có tua đỏ để cầu nguyện, gió chợt nổi lên, tiếng chuông nhẹ nhàng êm tai giống như tấu lên một khúc ca nghênh xuân.
Cho dù Tạ Phỉ làm nhiều như vậy, khách sạn vào ngày Giao thừa vẫn khá là quạnh quẽ, ngay cả Yến Lai, Lục Hi Bình và Lục Thắng Nam đều phải trở về nhà.
Trên thực tế toàn bộ thôn Tịch Ninh cũng không có nhiều du khách, đi trên đường gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng bản địa — đây là thời gian đoàn viên, rất ít người chọn du lịch vào Giao thừa.
Nhưng Tạ Phỉ cũng không lo lắng, bởi vì từ ngày đầu tiên, phòng khách sạn đã được đặt trước không còn.
Lúc này, hắn và hai nhân viên đang ngồi ăn cơm tất niên với bảy tám vị khách, trên bàn đặt gà vịt thịt cá, mì sợi hoành thánh sủi cảo cái gì cần có đều có, chẳng những làm theo khẩu vị phương Nam Bắc, mà tạo hình cũng không chê vào đâu được — tôm viên chua ngọt, dưa xanh, cà rốt xếp thành "ba chiếc đèn lồng", rau cải trắng bao lấy dăm bông, bắp ngô, đậu nành hấp ra "túi Phúc", thịt dê bò bọc lấy nấm kim châm bày ra thành một bàn "pháo", mâm trái cây ghép thành "may mắn", bánh gạo nếp nặn thành hình mười hai con giáp, cá chiên hình hoa cúc...
Đám khách hưởng thụ món ăn ngon, tùy ý trò chuyện, dù là thiên nam địa bắc, vốn không quen biết, vào giờ phút này cũng là có duyên cùng bàn, khó tránh khỏi sinh ra chút thân thiết.
Phòng ăn mới lắp màn hình chiếu vào tiệc tối liên hoan tết xuân mỗi năm một lần, một nam ca sĩ có phong cách giống A Phúc đang đứng ở chính giữa sân khấu, tự đàn tự hát.
"Anh A Phúc thích hắn ta sao?" Tạ Phỉ thấy A Phúc nhìn không chớp mắt, gật gù đắc ý, thuận miệng hỏi một câu.
"Tôi thích âm nhạc của hắn ta." A Phúc nghiêm túc sửa lại: "Trong âm nhạc của hắn ta có rất nhiều tình cảm, nhất là mỗi album đều có một bài hắn ta viết cho cha mình, tôi thích nhất. Ông chủ có muốn nghe không, tôi có hết album của hắn ta đấy."
"Cảm ơn, không cần." Tạ Phỉ có chút không thưởng thức nổi, mà lại rất dễ dàng liên tưởng đến ngày đầu tiên tới khách sạn, nhìn thấy một màn A Phúc hóa thành nguyên hình treo ngược tại trên xà nhà mà "rap", tâm trạng không ổn lắm.
Mắt thấy thức ăn trên bàn không còn thừa nhiều, Tạ Phỉ chuyển ánh mắt về một vị khách bụng phệ, cùng với quý bà xinh đẹp bên cạnh ông ta, "Ông Lâm, bà Lâm, đã qua 9 giờ rồi, gần đến lúc đi rồi đó.”
Vợ chồng kia là từ tỉnh ngoài tới, bà Lâm được bạn bè giới thiệu, cố ý chọn ngày Giao thừa vào ở khách sạn, chính là vì muốn nếm thử cơm tất niên mà ông chủ Tạ tự chuẩn bị.
Lâm tiên sinh là người làm ăn, tương đối mê tín, vào ngày Giao thừa phải đốt hương. Bất quá ông ta không tin Phật, mà tín đạo, gần thôn Tịch Ninh có một đạo quán nổi tiếng, thuộc Tiểu Tiên Quan thành phố Nam Sơn.
Nhưng hai người không biết lái xe, trước khi đến Lâm tiên sinh còn cố ý gọi điện thoại, hỏi khách sạn có xe có thể đưa ông ta vào thành phố thắp hương không, vì thế ông ta đồng ý chi thêm tiền phòng một ngày. Tạ Phỉ nghĩ đến đêm trừ tịch không có mối làm ăn gì, lại thêm trước đây không lâu mới có bằng lái, cũng thích lái xe, liền đồng ý.
Trước khi ra cửa, Tạ Phỉ lại hỏi các vị khách khác có muốn cùng đi hay không, trên xe còn có hai ghế trống.
Nhưng ngoại trừ Bạch Diễm ở lại khách sạn qua Tết, người khác chẳng ai muốn một chuyến như thế giữa mùa đông chạy cả.
"Bạch tiên sinh muốn đến đạo quán sao?" Sau khi lên xe, Tạ Phỉ thuận miệng hỏi một chút, không phải gần đây Bạch Diễm "quy y ngã Phật" sao?
Bạch Diễm sắp khỏi vết thương cài dây an toàn, vẫn rất nghiêm túc nói: "Thiên hạ có nhiều tín đồ như vậy, Phật Tổ cũng có lúc ngủ gật, bái nhiều đỉnh núi luôn luôn tốt."
Tạ Phỉ cười khan một tiếng, hoài nghi Bạch Diễm chỉ muốn tham gia náo nhiệt.
Lâm tiên sinh ngồi phía sau vui tươi hớn hở cười: "Bạch tiên sinh giỏi tiếng Trung quá, đến nước chúng tôi lâu chưa?"
Bạch Diễm quay đầu lại, đôi mắt màu xanh mang theo ý cười nhạt, "Lâm tiên sinh quá khen, thật ra thời gian tôi tới đây không dài, nhưng đối tượng yêu đương trước kia của tôi là người ở đây.”
"Phụ nữ chỗ chúng tôi rất tốt." Lâm tiên sinh nắm vai vợ mình: "Hiền lành, cần cù, dịu dàng —"
"Không phải là phụ nữ chỗ mọi người."
"Nhưng không phải cậu vừa nói..."
Bạch Diễm cong môi cười một tiếng: "Là đàn ông chỗ mọi người."
Ghế sau lập tức yên tĩnh, Tạ Phỉ cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Diễm, không nghĩ tới đối phương sẽ thích đàn ông. Phải biết lúc Bạch Diễm vừa tới khách sạn đặc biệt nhiệt tình chủ động với Tương Phi, hai người mập mờ một hồi, về sau Tương Phi đơn phương không để ý tới Bạch Diễm, Tạ Phỉ hiếu kì hỏi qua, Tương Phi cực kì thản nhiên nói Bạch Diễm chỉ chọc không lên, hoặc là không được, hoặc chính là cố ý đùa nghịch lưu manh.
Bây giờ xem ra, chắc là chỉ là xu hướng tính dục sai.
Đêm trừ tịch, đường cái thông suốt, lái xe là hưởng thụ nhất, Tạ Phỉ chở khách đến Tiểu Tiên Quan, liền để mọi người đi vào trước, mình thì đi tìm chỗ đỗ xe.
Đêm nay có rất nhiều người đi dâng hương, bãi đỗ xe gần Tiểu Tiên Quan đã sớm không còn chỗ rồi, Tạ Phỉ lại không quen thuộc xung quanh, hỏi mấy người mới tìm được chỗ dừng xe ở mé đường.
Chờ đến khi người người nhốn nháo trước cổng, Tạ Phỉ mắt sắc phát hiện bà Lâm lạc đàn, vội đi tới: "Bà Lâm, sao bà lại đi một mình?”
"Bên trong quá chật, tôi sắp không thở được, chờ một lúc lại vào." Bà Lâm dịu dàng yếu ớt nói: "Quả nhiên Tiểu Tiên Quan này rất nổi tiếng."
Tạ Phỉ chỉ nghĩ bà đang nói nhiều người, liền cười giải thích: "Dù sao cũng đã lâu đời, nghe nói bắt đầu xây dựng vào Tần triều, cách nay cũng có lịch sử hơn hai nghìn năm. Nhưng trong kháng chiến đạo sĩ của Tiểu Tiên Quan bởi vì phản kháng quá kịch liệt, đạo quán bị giặc ngoại xâm đốt đi, hiện tại chỉ có điện Tam Thanh vẫn là kiến trúc của Minh triều, còn lại đều là trùng kiến sau khi lập nước."
"Hóa ra đã hơn hai nghìn năm." Bà Lâm như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Tôi đã nói sao lại có hòa thượng đến đạo quán mà."
"Hả?"
Bà Lâm chỉ hướng cách đó không xa, Tạ Phỉ thuận thế nhìn sang, thấy nơi đó có một đội ngũ xếp hàng rất dài, một thiêu niên mười bốn mười lăm tuổi mặc đạo bào đang phân phát hương nến.
Đêm hôm khuya khoắt, Tạ Phỉ nhìn không rõ khuôn mặt thiếu niên lắm, chỉ chú ý tới đối phương cạo đầu tròn bóng loáng đến đáng yêu.
Không biết có phải thiếu niên phát hiện được ánh mắt hai người hay không, mờ mịt nhìn về bên này.
"Oa, tiểu hòa thượng thật đáng yêu!" Rốt cuộc bà lâm cũng nhìn thấy mặt thiếu niên, nhịn không được hô lên.
Chắc thiếu niên kia nghe được, nhíu mày trừng bà một cái, tức giận như cá nóc.
Tạ Phỉ buồn cười, đồng thời cũng đang đoán thân phận thiếu niên, chẳng lẽ lại là hòa thượng trước kia, vừa "thay đổi địa vị" không lâu?
Hắn cảm thấy để bà Lâm đứng một mình không tốt lắm, liền đứng cùng bà một lát, hai người nói chuyện phiếm vài câu, ngẫu nhiên lướt điện thoại, đảo mắt đã tới 11 rưỡi.
"Chúng ta đi vào đi, còn phải tìm đám người Lâm tiên sinh nữa." Tạ Phỉ đề nghị.
Bà Lâm có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy bên trong mấy đại điện đều đầy ắp người, Tạ Phỉ tìm từ điện thứ nhất tới Điện Ngọc Hoàng sau cùng cũng không gặp được Lâm tiên sinh, ngược lại là tìm được Bạch Diễm.
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, vô số khách hành hương đẩy nhau lên phía trước, còn có vài người xếp sau vì muốn tranh thủ thời gian, mà dứt khoát ném hương đang cháy trong tay vào lò hương phía trước, tình hình bỗng chốc loạn cả lên.
"Oh my god..." Lần đầu Bạch Diễm thấy cảnh tượng này, đã bị dọa ra tiếng mẹ đẻ.
Tạ Phỉ không rảnh an ủi hắn ta, chỉ cố hết sức che chở bà Lâm đi vào chỗ trống.
Cuối cùng mấy người cũng chen đến chỗ rộng rãi một chút, Tạ Phỉ còn không kịp thở phào, đã thấy sắc mặt bà Lâm trắng bệch, vẻ mặt thống khổ, một cái tay bóp lấy yết hầu không ngừng thở.
"Bà Lâm?" Trong lòng Tạ Phỉ lộp bộp, vội vàng đỡ lấy, "Bà sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Bà Lâm đã nói không ra lời, bờ môi không ngừng run rẩy, một cái tay khó khăn chạm vào cái túi da nhỏ bên người.
"Có thuốc sao?" Tạ Phỉ sốt ruột muốn hỗ trợ, Bạch Diễm cũng cuống quít lấy điện thoại ra gọi 120, bỗng nhiên, một giọng nam khàn khàn vang lên: "Dìu bà ngồi xuống, cố gắng để phần eo nghiêng về phía trước, cởi cúc cổ áo và dây lưng ra."
Giọng điệu trẩm ổn làm cho người ta tin phục khó hiểu, Tạ Phỉ cũng không đoái hoài tới nam nữ khác biệt, vô ý thức làm theo.
"Nhìn xem trong túi của bà có thuốc phun sương, hay thuốc dùng đường miệng không.”
"Có!" Quả nhiên Tạ Phỉ lấy được một bình phun sương từ trong túi da nhỏ.
"Xịt một hai cái trước, sau đó cho bà dùng."
Sau khi dùng thuốc, triệu chứng của bà Lâm đã dịu đi rõ ràng, lúc này Tạ Phỉ mới rảnh rỗi ngẩng đầu, phát hiện người giúp hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, khoảng hơn 20 tuổi, màu da hơi trắng, ngũ quan cứng rắn, một đôi mắt tỉnh táo mà sắc bén.
"Đi hỏi xem trong đạo quán có túi hít oxi đơn giản không, nếu không có thì chuẩn bị một bát nước sôi, để bà hít hơi nước.” Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía Bạch Diễm đứng một bên, người sau lại đang ngây ngẩn, một chút phản ứng cũng không có.
Người đàn ông chỉ nghĩ Bạch Diễm nghe không hiểu, nhưng rõ ràng anh ta nghe thấy đối phương gọi điện thoại cấp cứu bằng tiếng Trung lưu loát mà, sau khi khẽ nhíu mày, anh ta thăm dò đổi thành tiếng Anh: “Ask if there is any portable oxygen bag here. If not, just prepare a cup of boiling water. Let her breathe the hot steam."
"Sean?" Bạch Diễm thì thào đọc lên một cái tên.
"You know me?" Trong đôi mắt sắc bén của người đàn ông có một chút hoang mang.
Bạch Diễm đột nhiên sửng sốt.
"Ba tháng trước bạn trai tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ chuyện sáu năm trước thôi." Một cô gái tóc dài đột nhiên mở miệng, cô ta chớp mắt, như có chút khẩn trương.
Lúc này Tạ Phỉ mới chú ý tới đối phương đang vịn xe lăn của người đàn ông, liền nghe Bạch Diễm cười nhạo một tiếng: "Are you kidding me?" Có lẽ là kinh ngạc quá độ, hắn ta lại dùng tiếng Trung lặp lại: "Cô đang nói đùa cái gì đấy?"
Cô gái kia luống cuống nhìn về phía bạn trai nhà mình, đã thấy anh ta nhìn chằm chằm vào Bạch Diễm, sắc mặt cô ta cứng đờ, hai tay đột nhiên nắm chặt.
Lúc này, có hai đạo sĩ chạy tới, lúc nghe bà Lâm cần túi oxi, một người vội vàng đi tìm, một người khác thì đến trạm radio thông báo tìm Lâm tiên sinh.
Khi Lâm tiên sinh đầu đầy mồ hôi xuất hiện, xe cứu thương của bệnh viện cũng đứng trước cổng.
Mặc dù hô hấp của bà Lâm đã chậm lại, nhưng vẫn được đặt lên cáng cứu thương.
Lâm tiên sinh chỉ kịp nắm lấy tay ân nhân cứu mạng, thuận tiện kín đáo đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, liền vội vã đi theo xe.
Đương nhiên Tạ Phỉ cũng muốn đến bệnh viện, lúc hắn nói cảm ơn với người đàn ông kia, đối phương lại nhìn Bạch Diễm, chợt hỏi: "Xin hỏi tôi có thể đi cùng không?”
Mặc dù cảm giác có chút đột ngột, nhưng Tạ Phỉ nghĩ xe của Úc Ly rộng rãi, mà chắc hẳn trước kia người đàn ông này và Bạch Diễm có quen biết, có vẻ đối phương muốn nghe được mấy năm ký ức thiếu thốn của mình, liền gật đầu: "Đương nhiên."
Người đàn ông khách khí cười cười: "Cảm ơn."
Trên đường, Tạ Phỉ mới biết thế mà người đàn ông này cùng họ với Bạch Diễm, gọi là Bạch Văn Thu, từ tỉnh bên cạnh đến đây du lịch với bạn gái Triệu Tiểu Mạn. Trước kia Bạch Văn Thu là vận động viên trượt tuyết, sáu năm trước lúc huấn luyện xảy ra sự cố, tạo thành tổn thương mãi mãi cho hai chân.
Tạ Phỉ vẫn rất ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Bạch Văn Thu sẽ là bác sĩ.
"Bệnh lâu thành y." Giọng điệu của Bạch Văn Thu rất bình tĩnh.
"Ba tháng trước anh gặp chuyện ngoài ý muốn là sao?" Bạch Diễm vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi.
"Không cẩn thận ngã một phát, đập vỡ đầu, tỉnh lại liền quên vài chuyện." Bạch Văn Thu nhìn chằm chằm ghế phụ: "Nghe mẹ tôi nói, tôi từng ở Mỹ ba năm, khi đó Bạch tiên sinh quen tôi sao?"
Mãi mà không nghe thấy Bạch Diễm trả lời, Tạ Phỉ kỳ quái liếc hắn ta một cái, thấy đối phương vô ý thức vuốt ve cổ tay phải, nơi đó có đeo đồng hồ, nhưng có một lần Tạ Phỉ tình cờ thấy qua, dưới đồng hồ có một vết sẹo dữ tợn.
Tầm mười phút sau, xe việt dã đã đến một bệch viện gần Tiểu Tiên Quan nhất.
Tiến vào phòng cấp cứu, biết được bà Lâm cần nằm viện quan sát, Tạ Phỉ liền không ngừng nghỉ, vẫn luôn giúp đỡ chạy lên chạy xuống, làm xong thì đã đến 2 giờ.
Tạm biệt vợ chồng Lâm gia, Tạ Phỉ từ trong phòng bệnh ra, chỉ thấy Bạch Văn Thu cùng Triệu Tiểu Mạn đứng chung một chỗ, một mình Bạch Diễm đứng xa xa, hai phe hình như có chút phân biệt rõ ràng.
"Bạch tiên sinh, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Tạ Phỉ nhìn thời gian, "Quá muộn rồi, tôi đưa anh và Triệu tiểu thư về khách sạn nhé."
Bạch Văn Thu cũng không khách khí với hắn, hơi gật đầu: "Phiền toái."
Chờ Tạ Phỉ kéo thân thể mỏi mệt trở lại khách sạn, đã là 4 giờ rạng sáng.
"Bạch tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?" Tạ Phỉ đi cùng Bạch Diễm đến vườn hoa, lúc tách ra, hắn do dự một lúc, vẫn hỏi ra.
Bạch Diễm khẽ giật mình: "Tôi có chỗ nào không ổn?"
Tạ Phỉ tự nhủ trong lòng cả một đường anh đều thất hồn lạc phách, có thể ổn mới là lạ, nhưng thấy đối phương lựa chọn che giấu, hắn cũng sẽ không vạch trần, "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, đúng rồi, chúc mừng năm mới."
Bạch Diễm miễn cưỡng cười một tiếng: "Chúc mừng năm mới."
Trở lại lầu nhỏ, Tạ Phỉ đã mệt đến không chịu được, sau khi vào phòng bật đèn, đã thấy Úc Ly đang ngồi trên giường hắn.
"Ca? Anh ở trong phòng em làm gì?"
"Cậu xem một chút hiện tại là mấy —" Úc Ly đột nhiên nhíu mày, "Cậu qua đây."
"Không phải em có gọi điện cho anh sao?” Tạ Phỉ dụi mắt đi qua, giọng hơi nhão.
Úc Ly bỗng nhiên kéo lấy tay của hắn, để vào chóp mũi hít hà: "Hôm nay cậu gặp ai?”
"Hả?" Lúc này đầu óc Tạ Phỉ sắp không vận chuyển được, ngây ra nói: "Gặp rất nhiều người."
"Trên người cậu có hai mùi yêu lạ." Vẻ mặt Úc Ly không hài lòng, "Một mùi rất nhạt, tôi không ngửi được.”
Tạ Phỉ theo bản năng nâng cánh tay lên ngửi một cái, đương nhiên không ngửi được gì hết, "Thế một mùi khác là gì?"
Úc Ly đầy vẻ ghét bỏ: "Mùi bề bề."