Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 45: Chương 45: Tội lừa gạt trẻ em




Hiệu suất của Cục quản yêu không tệ, buổi chiều ngày kế tiếp, cục trưởng Lưu Thiên Thường tìm tới khách sạn, nói là đã có kết quả điều tra sơ bộ, hi vọng có thể nói chuyện với Úc Ly.

Mà đến cùng ông ta còn có Bạch Diễm vừa mới xuất viện.

Bạch Diễm được An Minh Dịch đưa tới, người này đúng là không có việc gì, chỉ là trên mặt có nhiều chỗ bị tróc da, theo bệnh viện kiểm tra là bởi vì lây nhiễm một loại vi khuẩn nào đó dẫn đến.

Nhưng Tạ Phỉ điều tra tư liệu, nghi ngờ đó có thể là một dung môi hòa tan làn da, dưới tình huống bình thường hẳn sẽ được phóng ra từ cá cần câu đực, nhưng Cổ Tiểu Vân tu luyện tà thuật, chưa hẳn không thể thay thế năng lực của cá đực.

"Là Phật Tổ đã cứu tôi." Vẻ mặt Bạch Diễm nghiêm túc tuyên bố với đám người, tin tưởng vững chắc là mình vượt tuổi tác nghe phương trượng trong chùa giảng đạo, có chỗ lĩnh ngộ, từ đó được Phật Tổ phù hộ, mới có thể may mắn được giải cứu.

Hắn ta còn không biết rốt cuộc mình đã trải qua cái gì, mà những người hiểu rõ chân tướng đều lựa chọn trầm mặc, dù sao có đôi khi không biết mới là hạnh phúc.

Phật Tổ trong suy nghĩ của Bạch Diễm cũng không tồn tại, ân nhân cứu mạng thật sự của hắn ta giờ phút này đang uể oải ngồi trên ghế đá phơi nắng.

Tạ Phỉ dẫn Lưu Thiên Thường xuyên qua vườn hoa đi vào sân sau, chỉ thấy Úc Ly ôm Ngân Túc trong ngực, nhấc mắt nhìn lại.

"Úc tiên sinh, quấy rầy." Lưu Thiên Thường cung kính thi lễ một cái, đưa tài liệu đã chuẩn bị xong ra: "Đây là một chút manh mối chúng tôi tra được hai ngày nay."

Úc Ly cũng không nhận, "Không muốn xem, ông cứ nói thẳng đi."

Lưu Thiên Thường biểu hiện như một cấp dưới hèn mọn, nói ra từng tiến triển trước mắt.

Đến khi nghe nói đến động cơ gây án của Cổ Tiểu Vân rất có thể chỉ là vì biến đẹp, Úc Ly cười nhạo một tiếng: "Đây chính là kết quả điều tra của mấy người?"

Lưu Thiên Thường trầm mặc một chút: "Cổ Tiểu Vân từ nhỏ bởi vì bề ngoài mà tự ti, cô ta đã từng đến bệnh viện nhân dân giỏi nhất Nam Sơn hỏi ý kiến về việc chỉnh dung, cũng vì thế mà tích cực tiết kiệm tiền. Nhưng từ tháng 11 bị bạn trai vứt bỏ, cô ta từng có một tuần không bước ra khỏi nhà, về sau liền hẹn bạn trai cũ đến nhà, tiến hành gây án lần thứ nhất. Thành công tiêu hóa bạn trai cũ, bề ngoài Cổ Tiểu Vân xảy ra một chút biến hóa, tiếp đó hai tháng sau, cô ta liên tiếp xuất nhập ở chỗ ăn chơi trên trấn, để săn những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, mỗi lần hấp thụ một người, cô ta sẽ trở nên đẹp thêm mấy phần, nói với bên ngoài là làm phẫu thuật chỉnh hình, đây là ảnh chụp các cấp độ được tìm thấy trong điện thoại của cô ta.”

Lưu Thiên Thường lấy ra tầm mười bức ảnh trong túi tài liệu, Tạ Phỉ không thể tin được: "Chỉ bởi vì muốn xinh đẹp, cô ta hại nhiều người như vậy?"

"Người trên đời tu luyện, có người muốn sức mạnh, có người muốn trường sinh, cô ta lại muốn một túi da, thật sự là vừa ngu xuẩn vừa độc ác, khó trách sẽ bị tà thuật mê hoặc." Úc Ly nhíu mày, ngược lại không có ý kiến gì, chỉ hất cằm ra hiệu Lưu Thiên Thường tiếp tục.

"Chúng tôi còn chú ý tới một điểm rất kỳ quái." Lưu Thiên Thường nói: "Mục tiêu Cổ Tiểu Vân tìm kiếm đều là khách quen của quán bar, nhưng công an điều tra vụ người dân mất tích có đi tra quán bar rất nhiều lần, thế mà không ai có ấn tượng về Cổ Tiểu Vân, ngay cả Bạch tiên sinh cũng nói chỉ nhớ rõ có một cô gái đến bắt chuyện với mình, nhưng không nhớ ra được dáng vẻ của đối phương."

Hóa ra Bạch Diễm đi quán bar chỉ để uống rượu giải trí, cũng không có tâm trạng gì, Cổ Tiểu Vân chủ động tìm hắn ta, mà hắn ta cũng phong độ phản ứng vài câu, về sau liền mất ý thức.

"Bạch tiên sinh nghi ngờ mình bị bỏ thuốc, nhưng kết quả kiểm tra nói trong cơ thể hắn ta không có thứ thuốc gì." Lưu Thiên Thường có chút đắn đo nói: "Đây cũng là một loại hình thức biểu hiện của tà thuật sao?"

"Cá cần câu giỏi ngụy trang, có thể thông qua việc biến sắc, cùng với những đốm lấm tấm, đường vân trên người mà ẩn nấp săn mồi hoặc trốn tránh kẻ địch, bởi vậy diễn sinh đến thiên phú huyết mạch, lợi dụng quang ảnh, hoàn cảnh và vẻ ngoài đặc biệt của bản thân để che đậy ý thức của người khác, tạo ra lừa gạt thị giác.” Úc Ly không nhanh không chậm giải thích: "Giống như là huyết mạch của tắc kè hoa, bạch tuộc bắt chước ấy, cũng đều có được thiên phú cùng loại.”

Tạ Phỉ cái hiểu cái không, "Khó trách cảnh sát không nghi ngờ cô ta, hóa ra căn bản không biết đến sự tồn tại của cô ta."

Úc Ly nhìn về phía Lưu Thiên Thường: "Camera hẳn sẽ quay được chi tiết."

Lưu Thiên Thường lộ vẻ xấu hổ, “Đúng là có quay được, nhưng mỗi lần cô ta xuất hiện đều có biến hóa bề ngoài cực lớn, lại ngụy trang màu da, kiểu tóc, đều bị nhân viên coi là những người khác nhau, nên không được chú ý mấy...”

Úc Ly trào phúng cong khóe miệng, tiếp tục giải thích cho Lưu Thiên Thường: "Còn về việc khiến người ta mất đi ý thức, hẳn là một loại thuật thôi miên đơn giản. Yêu lực của cô ta không yếu, đủ để thôi miên một người."

Có Úc Ly nhắc nhở, Lưu Thiên Thường đã thăm dò được cách gây án đại khái của Cổ Tiểu Vân, chỉ tiếc liên quan tới "tà thuật" lại không có chút tiến triển nào — Cổ Tiểu Vân xóa sạch tất cả vết tích liên quan.

Lúc này Lưu Thiên Thường còn không biết, manh mối mà ông ta luôn muốn tìm lại chủ động xuất hiện.

Trong một căn biệt thự ở thành phố Hoài An, căn phòng nào đó ở tầng hai bị kéo rèm cửa sổ rất kín, trong phòng không có chút ánh nắng nào, cũng không bật đèn, chỉ có màn hình điện thoại chiếu ra ánh sáng trắng bệch.

Tạ Nghiêu đang theo dõi đám fan hâm mộ còn sót lại của mình, trước kia fandom rất sinh động, bây giờ từng người rút lui, từng người lặn tăm, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người trung thành tuyệt đối với hắn ta, không rời không bỏ, chỉ có khi nhìn thấy đám fans an ủi chúc phúc, hắn ta mới có thể khá hơn một chút.

Vốn dĩ vết thương trên mặt Tạ Nghiêu đã sớm khôi phục, nhưng không lâu sau lại xảy ra chuyện “đổi con”, tình thế dần gây bất lợi cho hắn ta, dư luận trên mạng càng ngày càng cay nghiệt, từng câu chửi rủa lại khiến thương thế của hắn ta tái phát lần nữa.

Mặc dù đến nay hắn ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân gây ra vết thương trên mặt, nhưng lại rất rõ ràng tái phát là bởi vì lực tín ngưỡng phản phệ, vì vậy mới bảo Viên Nhã Giang đi tìm Tạ Phỉ ra mặt khống chế dư luận, không nghĩ tới Viên Nhã Giang lại vô dụng như vậy!

Tạ Nghiêu không thể không hận, nhìn tập đoàn Nhuận Giang rơi vào nguy hiểm, cha mẹ tiện nghi kia mỗi ngày loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, trong lòng hắn ta vừa thống khoái lại sợ hãi. Hắn ta sợ hãi một khi tập đoan Nhuận Giang đóng cửa sẽ khiến hắn ta mất đi một chỗ dựa lớn, nhưng lại không có cách nào cứu giúp công ty sống lại như trước, năng lực của hắn ta đã mất đi hiệu lực.

Bây giờ, hắn ta chỉ có thể gửi hi vọng vào việc mọi người quên mình đi, để hắn ta có thời gian và không gian chữa trị.

Nhưng internet có ký ức, một số người hắn ta từng đắc tội trước kia, kiểu gì cũng sẽ lợi dụng để nhắc nhở mọi người lần nữa, có ý đồ đóng đinh hắn ta vĩnh viễn.

Bỗng nhiên, app nhắc nhở nhận được một tin nhắn.

Tạ Nghiêu mở ra xen, là một người mới vào fandom, giọng điệu cực kì có khí chất của bán hàng đa cấp: Thân, có muốn hot không?

CMN đây là antifan muốn trà trộn vào trào phúng hắn ta sao?

Tạ Nghiêu tức giận đá người nọ ra.

Chốc lát sau, hắn ta lại nhận được một thông báo: Thân, kết bạn đi!

"...ĐM!" Tạ Nghiêu không nhịn được chửi bậy, trực tiếp block luôn.

Nhưng mấy phút sau, thông báo xin vào lại tới, Tạ Nghiêu vốn định trực tiếp block, nhưng khi thấy rõ nội dung lại dừng lại —

[Cẩm Lý, cậu thật sự không muốn chữa khỏi “bệnh vảy cá” của mình sao?]

Chốc lát sau, ngón cái Tạ Nghiêu nhấn xuống "chấp nhận".

Một tuần sau, Tạ Nghiêu biến mất thật lâu lại xuất hiện trên internet lần nữa, lúc ấy Tạ Phỉ đang bận livestream, vẫn là thấy có người nhắc nhở trên làn mưa đạn, hắn mới thoát ra xem.

Tài khoản Weibo của Tạ Nghiêu có video hắn ta vừa đăng lên, trong video, hắn ta một thân âu phục đen, tóc tai cắt tỉa rất gọn gàng, trên mặt cũng khôi phục vẻ nhẵn nhụi lúc trước, chỉ là vẻ mặt có chút tiều tụy, khí sắc cũng không tốt lắm.

Mà video rất đơn giản, một là Tạ Nghiêu xin lỗi mọi người vì hành động của dì mình, cũng đưa ra chứng cứ công bố đối phương có bệnh nan y, chỉ còn nửa năm để sống, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho một kẻ hấp hối sắp chết; hai là cá nhân hắn ta xin lỗi Tạ Phỉ, nói đến cực kì chân thành, thậm chí tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Tạ, chỉ muốn được Tạ Phỉ tha thứ.

Tha thứ là không thể nào, Tạ Phỉ cũng không có lập trường thay thế nguyên chủ lựa chọn tha thứ.

Huống chi từ đầu tới đuôi, Tạ Nghiêu chưa từng gọi đến, chứ đừng nói đến việc đứng trước mặt nói một tiếng xin lỗi, đây cũng chỉ là diễn trò thôi.

Nhưng tóm lại diễn trò vẫn có một chút hiệu quả —

"Tạ Nghiêu lại có thể sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế, ít nhất phải có vài trăm triệu đi, tui có chút thay đổi cách nhìn đó."

"Thật ra chuyện kia, mặc dù Tạ Nghiêu là người được lợi, nhưng đúng là hắn ta không tham gia, hắn ta cũng vô tội như Tạ Phỉ mà.”

"Oa, một cô nhi lắc mình biến hoá thành thiếu gia, đúng là quá vô tội, xin hỏi thủy quân mấy người được trả bao tiền một lần vậy, có thể cho tui một cơ hội không?”

"Động một chút là lại nghĩ đến thuỷ quân, có bệnh sao? Thiếu gia cũng đâu phải hắn ta chủ động lựa chọn? Tôi cũng rất đồng tình với Tạ Phỉ, chẳng qua là cảm thấy Tạ Nghiêu đã có lòng hối cải, cho nên hãy khoan dung độ lượng đi."

"Thánh mẫu từ đâu ra đây? Tui còn nhìn thấy có người nói người chết là lớn, ngay cả bà dì độc ác cũng được tha thứ nữa.”

"Người sắp chết đúng là có thể trốn tránh được chế tài pháp luật, lại khó thoát dư luận định tội, chỉ có thể nói thiên lý sáng tỏ báo ứng chính xác thôi."

"Nhưng người làm chuyện xấu sắp chết, Tạ Nghiêu cũng đã trả lại thứ thuộc về Tạ Phỉ, vợ chồng nhà họ Tạ và Tạ Phỉ đều không truy cứu, đám anh hùng bàn phím mấy người thăng đường để làm gì?”

...

Tạ Phỉ cũng không quan tâm, từ khi "Cẩm Lý" uy hiếp không còn, chuyện đổi con đã rõ ràng, hắn liền ném Tạ Nghiêu và người nhà họ Tạ ra sau đầu, dù sao hiện tại hắn đã là “người nhà họ Úc” rồi.

Thế là, Tạ Phỉ chỉ đăng hộ tịch lên Weibo, chứng minh mình đã thoát khỏi quan hệ với nhà họ Tạ, sau đó không còn đáp trả gì nữa.

Nhưng đến tối, Úc Ly lại giới thiệu một vị luật sư cho hắn.

"Tội lừa gạt trẻ em?" Tạ Phỉ cẩn thận lật xem tài liệu luật sư đưa tới, trước đây hắn đã nghĩ tới việc báo án, nhưng thời hạn bản án truy tố có tác dụng trong đã qua rất lâu, suy nghĩ này liền tạm thời gác lại.

"Xét thấy vụ án này ảnh hưởng lớn đến xã hội, có tính chất đặc biệt nhất định, căn cứ vào luật mới điều chỉnh ba năm trước, có thể kiện vụ án này để yêu cầu truy tố." Trước khi đến luật sư đã chuẩn bị đầy đủ, bỏ ra nửa giờ nói rõ cái lợi và cái hại trong đó ra cho Tạ Phỉ, "Một khi được phê chuẩn, bằng vào chứng cứ chúng ta nắm giữ trước mắt, dự đoán sẽ được thẩm tra từ ba đến năm tháng."

Úc Ly dựa vào khung cửa, nhàn nhàn hỏi: "Muốn kiện không?"

Tạ Phỉ đóng tài liệu lại: "Kiện!"

Không bao lâu, trên mạng liền truyền ra tin tức Tạ Phỉ cố ý kiện dì của Tạ Nghiêu, đối với chuyện này, toàn bộ quá trình người nhà họ Tạ đều ẩn thân, ngay cả Tạ Nghiêu, cùng với người nhà dì Tạ Nghiêu đều không nhân cơ hội bán thảm, ngược lại là ngoài dự đoán của rất nhiều người.

Có dân mạng cho rằng kiện quá tốt, cũng có dân mạng cảm thấy thái độ đuổi tận giết tuyệt của Tạ Phỉ quá vô tình.

Dư luận nhao nhao hỗn loạn, cũng không có ảnh hưởng quá lớn với sinh hoạt của Tạ Phỉ, hắn đang bận rộn để chào đón mùa xuân.

Mùa xuân năm nay bắt đầu vào đầu tháng 12, cho dù còn gần nửa tháng nữa, không ít homestay trong thôn Tịch Ninh cũng đã trang trí dần, muốn nhân dịp nghỉ Tết mà thu hút nhiều khách hơn.

Đến ngày ông Táo, toàn bộ thôn đã sớm giăng đèn kết hoa đỏ rực.

"Ca, anh giúp em viết một câu đối đi." Tạ Phỉ chắp tay trước ngực năn nỉ.

Úc Ly sau khi nghỉ ngơi một thời gian, màu tóc và màu mắt trắng cũng đã dần dần khôi phục thành màu trà nhạt, lúc này y đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt không ai bì nổi: "Biết một bức tranh chữ của tôi bán được bao nhiêu tiền không?"

"Biết, em nghe anh A Phúc nói năm đó anh mới nhập thế cũng là mù chữ, một lần làm ăn mười phần gian nan, nhưng sau khi anh học chữ, chỉ dựa vào bán chữ kiếm tiền là có thể nuôi sống —" Tạ Phỉ thấy sắc mặt Úc Ly càng ngày càng thối, vội vàng bổ sung: "Anh A Phúc còn nhắc tới anh có một bức chữ bút lông được lưu truyền, năm trước bán được 120 vạn!"

Vẻ mặt Úc Ly hơi nguội lại, thận trọng nói: "Nhưng tay phải của tôi rất quý giá."

"Bàn tay phải của thần." Tạ Phỉ giơ ngón tay cái lên.

"Cậu có 120 vạn không?"

"Không có."

"Nếu như thế —"

"Vậy ca hãy dùng tay trái viết cho em đi."

"..."

Úc Ly giận ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.