Sáng sớm, Úc Ly tỉnh lại trong nắng ban mai.
Y giống như mỗi ngày trước đây, sau khi mở mắt thì ngồi ngẩn người trên giường một lát, tiếp đó lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ, lướt Weibo, Tieba, fanpage, cuối cùng xoay mình xuống giường, mục tiêu là phòng tắm.
Nhưng khi y vừa xỏ dép, đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người.
Lãnh địa bị xâm phạm, Úc Ly vừa tỉnh lại có bản năng của yêu tộc, trong mắt y hiện lên sát ý, nhưng sau khi nhìn rõ đối phương là ai thì đã biến mất.
Tạ Phỉ quay mặt vào trong, co rúc ở trên ghế sa lon, hai tay che đầu như mèo vậy, chỉ lộ ra một cái tai trắng hồng.
Úc Ly lộ vẻ nghi hoặc, một không hiểu vì sao Tạ Phỉ sẽ ngủ ở đây; hai không hiểu vì sao có người xông vào phòng y, y lại không có cảm giác chút nào? Nhưng khi mảnh vụn trí nhớ từng bước gom góp thành hình, lượng tin tức lớn ồ ạt tràn vào đầu, vẻ mặt Úc Ly đọng lại từng chút một.
Hồi lâu sau, cả người y lắc lư, ánh mắt tan rã ngã ngồi ở mép giường.
Y nhớ ra rồi!
Nhớ tới mình đứng lên bàn như thế nào, như thế nào xấu hổ đọc lên một câu bánh bao Cẩu Bất Lý(*), bị mọi người kéo xuống dưới như thế nào, bị vây xem như thế nào, lại được Tạ Phỉ cõng về phòng như thế nào…
(*) Một loại bánh bao nổi tiếng.
Không chỉ như vậy, sau khi trở lại có vẻ như y vẫn không hề ngừng, mặc dù đoạn trí nhớ kia chỉ là những tấm phim đứt đoạn, nhưng Tạ Phỉ ngủ lại chính là chứng cứ tốt nhất.
Úc Ly sầm mặt ngồi nửa ngày, vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách trốn tránh thực tế.
Y mở bàn tay ra, nhìn chằm chằm đường vân nhạt trong lòng bàn tay, không khỏi oán hận lúc này tu vi mình còn thấp, nếu không thì có thể quay lại thời gian, xóa sạch tất cả khó chịu.
Đáng ghét!
Lúc vừa nhập thế còn quá kém, vì sinh tồn không thể không lấy mãi võ duy trì sự sống, dẫn tới di chứng đáng sợ như vậy.
Tối hôm qua quả thực ly rượu kia quá nặng, y không nên uống, đều do con chuột kia, còn có con gà kia!
Úc Ly nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước tiên biến mất mấy ngày, tạm định là mười ngày đi.
Y đứng lên lần nữa, vốn định lặng yên không một tiếng động rời đi, nhưng tầm mắt lại rơi vào trên người Tạ Phỉ.
Hồi lâu sau, Úc Ly xoay người lại ôm lấy cái chăn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, rón rén đi tới cạnh ghế sa lon.
Lúc tiếp xúc với Tạ Phỉ, Úc Ly bỗng nhiên nghe được một tiếng mê sảng, ngay sau đó, chỉ thấy Tạ Phỉ quay mặt sang, đôi mắt bị bàn tay che lại đang chậm rãi mở ra.
Úc Ly: “…”
“Ca?” Tạ Phỉ vừa mới tỉnh lại, trong giọng vẫn có một chút buồn ngủ, nghe giống như nỉ non, hắn lật người lại hoàn toàn, dùng khuỷu tay chống người lên, ân cần hỏi: “Có khó chịu chỗ nào không?”
Úc Ly lui về sau một bước dài, không cẩn thận đụng phải bàn uống trà, y hoàn toàn không có vẻ kiêu căng phách lối thường ngày, gật đầu lia lịa nói: “Tôi, tôi rất thoải mái, cậu bớt nguyền rủa tôi đi.”
Tạ Phỉ nghiêng đầu quan sát y, vén tóc sang tai phải, một lát sau mới nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Tim Úc Ly đập rộn lên không dứt, nhưng trên mặt cố ý làm vẻ lạnh lùng: “Nếu đã tỉnh thì trở về ngủ.”
“Cổ tôi mỏi quá.” Tạ Phỉ không quan tâm, ngược lại ôm chặt chăn hơn: “Ca, chăn của anh vừa mềm lại ấm áp.”
Da mặt Úc Ly nóng lên, nghi ngờ Tạ Phỉ đang làm nũng, nhưng lại không có chứng cớ, y chú ý tới trên mặt đối phương có một vệt đỏ, bỗng nhiên thấy mềm lòng, hắng giọng nói: “Tôi cho phép cậu lên giường của tôi nằm một lát.”
Nói xong cũng thấy ánh mắt Tạ Phỉ cong lên: “Được.”
Úc Ly có loại cảm giác bị tính kế khó hiểu, lại không có tâm tư truy cứu, ho khan một tiếng nói: “Tôi đi tắm.”
Y ở trong phòng tắm gần đợi nửa tiếng, quả thực đợi không nổi nữa mới ra ngoài, phát hiện Tạ Phỉ đã cuộn thành con nhộng, nằm ở trên giường ngủ.
Y theo bản năng đến gần một bước, lại kịp thời thu chân, đổi hướng ra ngoài cửa.
“Ken két” một tiếng, khóa cửa bị mở vang.
Úc Ly đang muốn ra cửa, chợt nghe người trên giường nói: “Ca, tôi cảm thấy anh đọc rap hay hơn hát khúc nhiều.”
“…”
“Rầm —”
Cửa phòng làm bằng gỗ bị đóng sầm lại, Tạ Phỉ xoay mình nằm thành hình chữ 大, không ngừng cười trộm.
Hắn nhìn trần nhà, hướng về phía không khí yên tĩnh lầm bầm lầu bầu: “Còn nói ghét sữa bò, tối hôm qua một mực quấn lấy mình đòi uống sữa, tôi nào có sữa cho anh uống chứ.”
Úc Ly đương nhiên không nghe được, cũng may là không nghe được.
Trong đầu y trống rỗng, chỉ muốn biến mất tại chỗ, vì vậy cuống cuồng đi tới vườn hoa, nhưng lại gặp được một người xem khác.
“Chào buổi sáng, Úc tiên sinh.” Ngu Cẩm Thành mỉm cười gọi.
Úc Ly nửa híp mắt nhìn kỹ đối phương, không tìm được chút ý cười nhạo nào trên mặt Ngu Cẩm Thành cả, tâm tình hơi buông lỏng, y dựng thẳng sống lưng, hất cằm một cái: “Trò chuyện một chút chứ?”
Hai người trò chuyện cái gì người ngoài không thể nào biết được, chẳng qua là đến khi Tạ Phỉ vừa rời giường, Ngu Cẩm Thành lại đến tìm hắn, nói muốn học làm bánh sinh nhật.
Dĩ nhiên Tạ Phỉ sẽ không cự tuyệt, gần như hơn nửa buổi sáng đều ở trong bếp cùng Ngu Cẩm Thành.
Đến khi làm xong một cái bánh ngọt ra hình, Ngu Cẩm Thành cũng chuẩn bị đi, lúc tới hai tay hắn trống trơn, lúc đi lại xách một đống quà lớn mà Yến Lai tặng.
Ngu Cẩm Thành khó từ chối ý tốt, chỉ có thể cười khổ nói cảm ơn.
Mà sau khi lên xe bus, hắn thấy Yến Lai ở ngoài cửa sổ phất tay với mình, trong lòng lại yên lặng nói tiếng “Xin lỗi”.
Hơn một giờ sau, xe buss đã tới thành phố Nam Sơn.
Sau khi Ngu Cẩm Thành xuống xe, chuyện thứ nhất là đi mua một cái điện thoại mới.
Sau khi mở máy, hắn mở danh bạ ra, không do dự nhắn một tin cho số đầu tiên —
“Tối nay có rảnh không? Có một món quà muốn tặng anh.”
Người đến người đi trên đường chính, Ngu Cẩm Thành đứng ở cửa cửa hàng tổng hợp, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm màn hình tin nhắn.
Nhưng hắn không chờ được câu trả lời, mà là một cuộc điện thoại.
“Rốt cuộc là muốn tặng quà tôi, hay là muốn tôi?” Giọng của người đàn ông rất đặc biệt, âm cuối luôn rất nhẹ, giống như một cái lông chim dịu dàng vạch qua trái tim.
Ngu Cẩm Thành thất thần một lát, lại khôi phục rất nhanh: “Muốn anh.”
Trong ống nghe yên tĩnh lại, ngay sau đó truyền tới tiếng cười vui thích của đàn ông, “Hôm nay dễ nói chuyện như vậy? Nhưng so với quà, tôi muốn cái khác hơn.”
Ngu Cẩm Thành nghe ra trong lời nói của đối phương có ý ám chỉ, không khỏi nóng mặt, nhưng đến khi nhìn thấy một bảng quảng cáo phía đường phố đối diện, nhiệt độ lại nhanh chóng nguội xuống.
Hắn khẽ hít một cái, giọng điệu có chút run rẩy không dễ nhận ra: “Anh muốn cái gì cũng được, buổi tối bảy giờ, nhà tôi.”
Cúp điện thoại, Ngu Cẩm Thành nhìn về tấm bảng quảng cáo kia lần nữa, là một quảng cáo bệnh viện chỉnh hình. Hắn nhẹ nhàng mím môi, nhìn về phía sóng người tấp nập trên ngã tư đường, mỗi một người dưới đèn xanh đèn đỏ đều cất giấu bí mật, có lẽ là một chuyện, hoặc là một người, mà chính hắn cũng không có khác biệt.
Ngu Cẩm Thành bắt xe về đến nhà, diện tích nhà hắn không lớn, chỉ có chừng năm mươi mét vuông, nhưng trong thế giới không lớn này chỉ có đồ của riêng mình hắn.
Hắn đặt bánh ngọt vào tủ lạnh, vọt vào phòng tắm trước, thay áo choàng tắm đi tới phòng ngủ, từ tủ tầng dưới quần áo lấy ra một hộp quà.
Trong hộp có một váy dài lụa màu đen, Ngu Cẩm Thành nhìn chằm chằm cái váy hồi lâu, mỉm cười một tiếng.
Sáu giờ bốn mươi, chuông cửa vang lên.
Ngu Cẩm Thành mở cửa, người đàn ông ngoài cửa phong lưu anh tuấn, một đôi mắt đào hoa đa tình.
“Hi Bình.” Ngu Cẩm Thành mỉm cười gọi tên đối phương.
Lục Hi Bình đánh giá Ngu Cẩm Thành ăn mặc không như bình thường, nhướng mày nhưng không nói gì. Nhưng vừa đóng cửa, anh ta bỗng nhiên kéo người vào trong ngực, nhẹ nhàng vạch cổ áo choàng tắm của Ngu Cẩm Thành, cười như không cười: “Không kịp chờ đợi như vậy?”
Ngu Cẩm Thành chỉ lịch sự cười một tiếng: “Tôi làm một cái bánh sinh nhật cho anh.”
Lục Hi Bình sửng sốt một chút, “Sinh nhật tôi vào tháng sau, cậu nhớ nhầm rồi.”
“Nhưng ngày đó anh toàn về nhà.” Ngu Cẩm Thành bình tĩnh chỉ ra sự thật, “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa được ăn sinh nhật với anh lần nào.”
Lục Hi Bình thu lại nụ cười, sinh nhật của anh ta đương nhiên phải trải qua với bạn bè người thân, có dẫn bạn về nhà cũng không thể là một người đàn ông được. Nhưng Ngu Cẩm Thành yêu cầu cũng không quá phận, hôm nay lại rất hợp ý anh ta, vì vậy khẽ hôn đối phương một cái: “Được rồi, cậu quyết định.”
Rửa tay xong, Lục Hi Bình đi vào phòng khách, thấy trên bàn ăn bày một lọ hoa, một cái bánh sinh nhật, một chai rượu vang cùng mấy món ăn, mỗi món đều là khẩu vị anh ta thích.
Lục Hi Bình huýt sáo một cái, “Không tệ nha.”
“Lần đầu tiên làm bánh ngọt, có chút xấu…” Ngu Cẩm Thành ngượng ngùng cười.
Lục Hi Bình kéo ghế ngồi xuống, ôm lấy eo Ngu Cẩm Thành, kéo hắn ngồi trên chân mình, kề vào lỗ tai hỏi: “Có ăn vụng không đấy.”
“Không…”
“Vậy bây giờ nếm thử một chút.”
Nụ hôn nóng bỏng hòa lẫn vị bơ giữa răng môi, trong lúc vô tình, Lục Hi Bình kéo cổ áo choàng tắm của Ngu Cẩm Thành ra, nhưng cảm nhận được xúc cảm không đúng, anh ta tò mò liếc nhìn, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cậu mặc?”
Ngu Cẩm Thành nghiêng đầu xấu hổ cười một tiếng.
Lục Hi Bình vuốt vờ vai mặc váy lụa của Ngu Cẩm Thành: “Đưa cho cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng mặc.”
Ngu Cẩm Thành ngước mắt lên, trong mắt tựa như bao phủ một tầng sương mù: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
Lục Hi Bình ngừng một lát, ngay sau đó cười nói: “Vậy tôi phải thưởng thức thật tốt mới được.”
…
Bên trong phòng dần dần ấm lên, thức ăn trên bàn đã lạnh, bánh ngọt chỉ được nếm thử một miếng lại không có ai hỏi han, bó hoa trong bình rơi xuống một cái lá đã khô.
Xong chuyện, Lục Hi Bình dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc, vẻ mặt thoả mãn.
Trong khói mù, Ngu Cẩm Thành nhẹ nhàng nhích lại gần, tóc mai hắn còn hơi ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
“Đau không?” Ngu Cẩm Thành chạm lên vết cắn trên vai Lục Hi Bình.
“Xuy, sức lực con mèo nhỏ.”
Ngu Cẩm Thành nhìn chằm chằm vết cắn kia một hồi, chợt hỏi: “Tối nay anh có thể ở lại không?”
Đầu ngón tay Lục Hi Bình hơi ngừng, lười biếng hít một hơi thuốc lá, nhưng không nói lời nào.
“Vẫn không được sao?”
Lục Hi Bình dập tắt tàn thuốc, quay mặt sang nghiêm túc nhìn vào mắt Ngu Cẩm Thành, trong mắt đối phương lộ vẻ mất mát dễ thấy, giống như còn mang theo chút tâm trạng phức tạp khó hiểu, khiến anh ta có chút buồn bã, thậm chí sinh ra loại xúc động không muốn cự tuyệt.
Nhưng cuối cùng anh ta chỉ tắt đèn đầu giường đi, cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, nói: “Còn hơn hai giờ, nghỉ một lát trước đi, tôi ở với cậu đến mười hai giờ.”
Vậy mà hôm nay Ngu Cẩm Thành đặc biệt khác thường, không ngượng ngùng giống ngày xưa, cũng không yên lặng giống ngày xưa.
Sau khi nằm xuống, hắn lại hỏi: “Anh thật sự không cảm thấy tôi là quái vật sao?”
“Cái gì?” Lục Hi Bình phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới hiểu ra: “Dị dạng lưỡng tính chỉ vì phôi thai trong quá trình phát triển phân hóa khác thường, là một loại bệnh, bệnh nhân trên toàn thế giới cũng không chỉ có một mình cậu, liên quan gì đến quái vật? Mà cậu cũng đã giải phẫu rồi, tại sao lại nhắc tới chuyện này?”
Ngu Cẩm Thành mở to hai mắt trong bóng tối, “Chỉ là nhớ khi còn bé, mọi người đều mắng tôi là quái vật, tên ẻo lả, ngay cả ba mẹ tôi cũng chán ghét tôi, chỉ có anh sẽ giúp tôi.”
“Một chút chuyện nhỏ mà nhớ lâu như vậy?” Lục Hi Bình ôm chặt Ngu Cẩm Thành, sâu xa nói: “Không phải cậu đã báo đáp rồi sao?”
“Không phải chuyện nhỏ.” Ngu Cẩm Thành cố chấp lặp lại một lần: “Không phải chuyện nhỏ, cũng không chỉ có chuyện này. Nếu như không gặp được anh, chắc bây giờ tôi vẫn còn làm chân chạy vặt, không ai biết đến tôi, lại không có ai tôn trọng tôi, tôi vẫn luôn muốn nói tiếng cảm ơn với anh.”
“Ừm, khách khí vậy?” Lục Hi Bình như có như không đấm bóp cho hắn, “Hay là cậu chuẩn bị tặng bằng khen cho tôi?”
Ngu Cẩm Thành nghe được lơ đễnh trong lời nói của đối phương, liền không nói nữa.
Bên trong phòng yên tĩnh lại, một lúc sau, Ngu Cẩm Thành lên tiếng lần nữa: “Anh có tin vừa gặp đã yêu không?”
Lần này không có ai trả lời hắn, bên tai chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng mà vững vàng của Lục Hi Bình.
Ngu Cẩm Thành thoáng ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ đưa mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của đối phương, ánh mắt dịu dàng như nước, lưu luyến như mơ.
Hồi lâu sau, hắn thở dài thấp đến mức không nghe thấy:
“Lục Hi Bình, anh sẽ thích em chứ?”