Vừa nói xong, Tạ Phỉ cũng biết là hỏng bét.
Hắn thấp thỏm giương mắt, phát hiện tình huống còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng — Úc Ly cũng không đen mặt, mà là đứng bất động tại chỗ, thậm chí ánh mắt có một chút si ngốc, giống như là bị đả kích nghiêm trọng.
Tạ Phỉ thắt cả tim lại, một khi Úc Ly lấy lại tinh thần, đợi chờ mình sẽ là cái gì?
Bóng ma “trả tiền lại” vẫn treo ở đỉnh đầu, lúc này Tạ Phỉ thúc giục nhanh trí đến từ linh hồn, mở miệng trước khi vận rủi buông xuống: “Nhìn một cái liền biết không phải số đo của ca!”
Dư âm vang vọng trong không gian yên tĩnh, sắc mặt Úc Ly đỏ rồi xanh, xanh lại đỏ, tức giận vốn đã tích tụ bị kẹt ở cổ họng, kìm nén đến mức môi y cũng đang phát run.
Tạ Phỉ chột dạ, nghi ngờ nếu tiếp tục đứng ở chỗ này Úc Ly sẽ phát cáu mất, vì vậy vội vã ném xuống một câu “Tôi đi đưa quần lót đây”, rồi ôm chặt hộp giấy, chạy mất bóng như một làn khói.
Tầng hai yên tĩnh một lúc lâu rồi, Úc Ly vẫn còn đứng như tảng đá, xấu hổ và khuất nhục sôi thành dung nham, cuộn trào trong lòng y.
Đột nhiên, y cầm lấy điện thoại trên giường, lúc gõ chữ ngón tay cũng đang phát run.
Chừng mười giây sau, Tiểu Trần đang đi dạo phố với bạn gái ở thành phố Nam Sơn xa xôi nhận được tin nhắn ông chủ gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ, nhưng lại là năm chữ khiến người ta phải đau lòng rơi lệ: Cậu mất tiền lương rồi
Lãnh khốc đến mức không có một dấu chấm câu.
Tiểu Trần cả kinh thất sắc, vắt hết óc nghĩ lại có phải gần đây mình đã làm sai cái gì hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trừ giữa tháng đi công tác với Úc Ly không cẩn thận mua nhầm quần lót nhỏ hơn cỡ của đối phương, những chuyện khác đều rất hoàn hảo mà. Vả lại, không phải lúc ấy thầy Úc cũng không tức giận sao?
Tiểu Trần tháng trước mới được tăng gấp đôi tiền lương cực kì ngu ngơ, mà một nhân vật then chốt dẫn đến việc này đang đưa cái quần lót đó đến tay khách.
“Chỉ tìm được cái này, không biết có vừa hay không…” Tạ Phỉ áy náy nói.
Ngu Cẩm Thành có chút lúng túng, không thảo luận vấn đề thích hợp hay không với thiếu niên trước mắt, chỉ nói tiếng cảm ơn rồi về phòng.
Quần áo ướt sũng trên người anh ta còn chưa kịp thay, nhưng Ngu Cẩm Thành không để ý, mà đi thẳng tới phòng tắm, tiếp tục dùng máy sấy tóc sấy khô sim của mình.
Hóa ra điện thoại bị nước vào nghiêm trọng, hơn nửa không thể dùng, cũng may Yến Lai còn có một máy dự bị, Ngu Cẩm Thành liền tạm thời mượn dùng.
Một lúc sau, hắn lắp sim đã sấy khô vào máy mới, sau khi mở ra thì bấm vào danh bạ.
Hắn mở dãy số được đặt đầu tiên trong danh bạ ra, chọn gửi tin nhắn, nhưng vừa nhập được mấy chữ, ngón tay Ngu Cẩm Thành đã ngừng một lát, lại xóa bỏ toàn bộ.
Hơn nửa giờ sau, Ngu Cẩm Thành tắm xong thì đi tới phòng Yến Lai.
Lúc này Yến Lai mới từ phòng ăn trở lại, bởi vì trong lòng có chuyện, hắn ta ăn cơm hơi gấp, lúc này không ngừng nấc cụt.
“Chúng ta đến phòng hoa nhỏ ngồi đi, hức.” Phòng của Yến Lai gần vườn hoa, chẳng những có thể nhìn thấy phần lớn cảnh sắc trong vườn hoa, trong phòng còn có một phòng kính trồng hoa nhỏ.
Sau khi vào ngồi, Yến Lai rót chén trà hoa cúc cho Ngu Cẩm Thành, không nhịn được giới thiệu ông chủ Tạ một phen: “Lá trà là ông chủ Tạ tự xào, nước pha trà cũng là nước giếng trong vườn hoa, mùi vị rất tốt, cậu uống đi, hức.”
Ngu Cẩm Thành nâng chén trà lên, “Cảm ơn.”
Uống trà xong, hai người rất nhanh đã nói tới việc chính.
Yến Lai chỉ nghe một lát cũng biết Ngu Cẩm Thành rất nghiêm túc đọc truyện tranh của mình, hơn nữa còn tỉ mỉ học tập, bỗng chốc tăng hảo cảm lên rất nhiều.
Khi Ngu Cẩm Thành hỏi tới nữ chính có tình yêu với thầy của cô ấy không, Yến Lai hưng phấn vỗ bàn: “Lilith quả thật thầm mến thầy của cô ấy!”
Bối cảnh của câu chuyện được thiết lập vào thế giới mới sau khi mạt thế kết thúc, Lilith là một trong những đứa trẻ đầu tiên được sinh ra trong thế giới mới, mười lăm tuổi thức tỉnh dị năng, lại bị căn cứ số một coi là vi khuẩn tang thi để lại, trực tiếp đuổi đi. Cô sống ở dã ngoại một mình, trải qua gian khổ trắc trở, lúc sắp chết được thầy của mình là Leonard cứu. Đối phương đưa cô về trụ sở dưới lòng đất, dạy dỗ cô quên đi hận thù mà theo dõi tương lai của loài người, giúp cô phát triển năng lực của mình từng bước, lại vì bảo vệ cô mà mất mạng.
Truyện tranh lấy việc Lilith dẫn dắt người có dị năng của trụ sở dưới lòng đất gây dựng lại một thế giới làm hồi kết, mà cô cũng chỉ hy vọng người cô yêu có thể có hạnh phúc trong thế giới mà cô sáng tạo. Nhưng bởi vì 99% nội dung đều ở sự nghiệp, nên cho đến kết thúc, cũng không có mấy độc giả nhìn ra tình cảm mờ mịt của cô với thầy mình.
“Leonard là ánh sáng trong đời Lilith, cũng là cữu rỗi của cô, từ khi Leonard cứu cô khỏi miệng dị thú, cô đã thích hắn, hức.” Yến Lai nói có chút động tình, “Thật ra thì đây là một câu chuyện vừa gặp đã yêu, Ngu tiên sinh tin tưởng tình yêu sét đánh không?”
Ngu Cẩm Thành ngẩn người, nhìn chằm chằm ấm trà trên bàn, lá trà đã chìm tới đáy, nước trà hiện lên ánh sáng màu vàng nhạt. Hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: “Tôi tin.”
Nụ cười bên mép Yến Lai càng mở rộng, chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa, hắn ta nghi ngờ đứng lên, lầm bầm lầu bầu: “Ai vậy, đã trễ thế này…”
Nhưng khi hắn ta mở cửa, cả người đều ngây ngẩn — ông chủ khách sạn và các nhân viên đều tề tụ ngoài cửa, trên đầu mỗi người đều đội một cái mũ chóp nhọn, trong tay Tạ Phỉ còn bưng một cái bánh sinh nhật cắm đầy nến.
“Surprise!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Bùm —”
Mọi người đều nói lời chúc, A Phúc bắn pháo giấy, từng miếng giấy rơi xuống giống như bông tuyết đủ mọi màu sắc.
Yến Lai há miệng, nhưng một chữ cũng không phát ra được.
Đương nhiên hắn ta nhớ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng hắn ta từ chưa từng muốn nói. Bởi vì nhân duyên nhạt nhẽo, tính cách hướng nội, nhiều năm qua hắn ta đã sớm quen ngày sinh nhật chỉ có tổ chức thương gia đã đăng kí làm hội viên có gửi tin nhắn chúc mừng đến thôi.
Mà hôm nay, vào lúc này, lúc hắn ta tròn 25 tuổi, hắn ta nhận được lời chúc sinh nhật bất ngờ nhất trong đời.
Đôi mắt Yến Lai hơi chua, nghĩ lại những việc từ khi vào khách sạn ở đến nay, lần đầu tiên cảm thấy làm gà yêu cũng không tệ. Nếu không, hắn ta cũng không có khả năng đi tới nơi này, biết được những điều thay đổi cả vận mệnh của mình, những người mang đến ấm áp cho hắn ta.
“Cảm ơn.” Yến Lai nghiêm túc nói.
“Đừng khách khí!” Tạ Phỉ nở nụ cười rực rỡ, thấy Ngu Cẩm Thành từ trong phòng hoa nhỏ đi ra, vội hỏi: “Là quấy rầy hai người sao?”
Hai người đối diện đồng thời lắc đầu.
Tạ Phỉ thở phào một cái: “Vậy chúng ta đến phòng ăn chúc mừng một chút nhé?”
Thật ra thì không cần hỏi, kết quả dĩ nhiên là khẳng định.
Một giờ sáng, phòng ăn của khách sạn Đại Hoang vẫn còn náo nhiệt, bánh ngọt trên bàn đã sớm bị chia hầu như không còn, ngay cả Úc Ly tham gia sau cũng nếm một miếng nhỏ, còn dư lại thì kín đáo đưa cho Tạ Phỉ.
Yến Lai lúc vừa vào phòng ăn còn kinh ngạc, không nghĩ tới vị thần tượng đang ăn khách này cũng tới dự sinh nhật mình, nhưng đến khi hắn ta thấy Úc Ly và Ngu Cẩm Thành trò chuyện, mới phản ứng được đối phương cũng không đến vì mình.
Nhưng Yến Lai cũng không ngại, tối nay hắn ta cực kì vui vẻ, không hề câu nệ, không khiếp sợ nữa, muốn nói cái gì liền nói, muốn làm cái gì liền làm.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn là một người hiểu chuyện, chú ý tới Tạ Phỉ và Ngu Cẩm Thành đều có vẻ buồn ngủ, liền nghiêng chai rượu vang mà Úc Ly đưa cho, cười đề nghị: “Còn hơn nửa chai, vừa vặn mỗi người một ly, uống xong liền giải tán chứ?”
“Uống rượu không thì có ý gì?” Tương Phi dùng đầu ngón tay cuốn một lọn tóc, thờ ơ nói: “Không bằng chơi một trò chơi.”
Yến Lai ngẩn ra, “Trò chơi gì?”
Thấy những người còn lại hoặc khinh thường, hoặc mờ mịt, hoặc tò mò nhìn chằm chằm mình, Tương Phi quét qua ba ly rượu không bày trên bàn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không cần quá khó, nói thật lòng là được. Tổng cộng ba ly, không muốn trả lời thì phải uống rượu, mỗi người chỉ có một cơ hội lảng tránh vấn đề.”
Yến Lai hứng thú rất cao: “Được, ai tới trước?”
“Hôm nay là sinh nhật Yến tiên sinh, anh bắt đầu trước đi.” Tương Phi đứng dậy rót rượu, sau đó đặt ngang chai lên bàn, “Miệng chai nhắm ngay ai, người đó phải trả lời câu hỏi.”
Yến Lai lập tức cầm thân chai, dùng lực vừa phải xoay một cái, chai rượu chuyển vòng, tốc độ càng ngày càng chậm.
Tầm mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm vào miệng chai, thấy nó dần dần dời qua Tạ Phỉ, cuối cùng chỉ hướng Úc Ly.
Úc Ly: “…”
“Úc tiên sinh, cảm ơn.” Yến Lai ha ha cười to, hiển nhiên có chút vui vẻ.
Ánh mắt Úc Ly lạnh lẽo, giọng ẩn chứa uy hiếp: “Anh hỏi.”
Nhưng Yến Lai đắm chìm trong phấn khởi không nghe hiểu, hoặc là làm bộ nghe không hiểu, hắn ta hỏi ra một chuyện vẫn luôn tò mò: “Nguyên — khụ, huyết thống của anh là gì?”
Ngại vì Ngu Cẩm Thành ở đây, Yến Lai kịp thời sửa lại, nhưng bốn người còn lại đều ngầm biết hắn ta nói là nguyên hình.
Tạ Phỉ vốn có chút buồn ngủ bỗng nhiên sáng hai mắt lên, quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Úc Ly, cả khuôn mặt người sau đen như đáy nồi, giơ tay lên che mắt hắn lại.
Bóng tối đột nhiên hạ xuống, Tạ Phỉ chỉ nghe tiếng thủy tinh vang lên leng keng, trong lòng biết Úc Ly lựa chọn uống rượu, không khỏi có chút thất vọng.
Quả nhiên.
Chờ hắn thấy ánh sáng lần nữa, chỉ thấy một trong ba ly rượu tràn đầy đã trống không, mà từ mặt đến cổ Úc Ly đều đỏ ửng.
Tạ Phỉ có chút bận tâm, nghĩ đến hôm dạ tiệc Úc Ly cũng có uống rượu mà không say, lại thấy yên lòng. Mà đối phương uống cạn ly rượu này, có nghĩa là không thể tránh vấn đề nữa, nếu như lại bị chọn trúng, có phải Úc Ly sẽ để lộ bí mật lớn nhất hay không?
Ôm nguyện vọng tốt đẹp, Tạ Phỉ bỗng nhiên có tinh thần gấp trăm lần, đáng tiếc số mệnh không hề chiếu cố hắn.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm miệng chai hướng về phía mình, đáng thương nhìn Tương Phi: “Chị Tương, hạ thủ lưu tình.”
Tương Phi đương nhiên không dám hỏi vấn đề quá mức, lại không khống chế được muốn trêu chọc, cô chuyển sóng mắt một cái, “Nếu như có một đại mỹ nhân nằm bên cạnh ngài, ngài sẽ làm gì?”
“Đại mỹ nhân? Đẹp bao nhiêu?” Tạ Phỉ chống cằm, miễn cưỡng cười: “Có đẹp như Úc Ly ca không?”
Tương Phi nghẹn một cái, thật ra thì cô đang ám chỉ mình, nhưng có cho cô một trăm tám mươi lá gan cũng không dám so sánh mình đẹp hơn Úc Ly, chỉ có thể cười gượng gật đầu.
Tạ Phỉ chuyển hướng sang người bên cạnh, có thể là do bầu không khí, có thể là trước đó đã uống một chút rượu, tầm mắt của hắn càng suồng sã hơn bình thường một ít, trực tiếp, tỉ mỉ, chuyên chú nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn nào đó.
Tư thế ngồi của Úc Ly không tự chủ được mà cứng ngắc, chột dạ cầm một ly đồ uống lên.
“Tôi sẽ nhắm mắt lại.” Tạ Phỉ khẽ cười nói.
Tương Phi sửng sốt một chút: “Tại sao?”
Mà Yến Lai là một thẳng nam, mặc dù cảm giác Tạ Phỉ lấy Úc Ly làm ví dụ có chút kỳ quái, nhưng vẫn theo bản năng nghĩ đại mỹ nhân là phái nữ, cũng phát huy trí tưởng tượng tầm thường nhất của một họa sĩ truyện tranh: “Chờ mỹ nhân ngủ tới hôn cậu sao?”
“Khụ, khụ…”
Úc Ly đột nhiên bị sặc.
Nhưng Tạ Phỉ giống như không có xương mà dựa vào y, cười hì hì nói: “Bởi vì ca của tôi đặc biệt đẹp trai, tôi sẽ ghen tị, ghen tị sẽ khiến mình xấu xí, tôi không muốn xấu xí, tôi cũng phải đẹp trai một chút.”
Úc Ly: “…”
Mấy vòng tiếp theo, người bị miệng chai điểm trúng đều lựa chọn nói thật, cho đến khi Tương Phi lại hỏi ra một vấn đề mập mờ lộ liễu, thành công để cho Ngu Cẩm Thành mặt đỏ tới mang tai, cũng lựa chọn uống ly rượu thứ hai.
Chai rượu tiếp tục xoay tròn, khi miệng chai sắp ngừng ở hướng Yến Lai, Úc Ly không dấu vết thổi một hơi, để cho miệng chai nghiêng đi, chỉ Ngu Cẩm Thành lần nữa.
Mà quyền đặt câu hỏi lần này rơi vào trên tay Úc Ly.
“Một nguyện vọng anh muốn thực hiện nhất bây giờ.” Ngoài dự liệu của mọi người, vấn đề của Úc Ly rất đơn giản.
Ngu Cẩm Thành đã uống rượu một lần, chỉ có thể lựa chọn trả lời, huống chi vấn đề không hề có độ khó chút nào.
Nhưng hắn vẫn trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Úc Ly không nhịn được thúc giục, rốt cuộc Ngu Cẩm Thành mới mở miệng: “Tôi muốn ăn sinh nhật với anh ta một lần.”
Nghe có vẻ là một nguyện vọng rất dễ thực hiện, nhưng trong mắt Ngu Cẩm Thành lại có vẻ mê man, giống như đối với hắn mà nói, nguyện vọng này không khác nào hy vọng xa vời.
Không ai biết “anh ta” trong miệng Ngu Cẩm Thành là ai, cũng không có ai hỏi.
Hồi lâu sau, Úc Ly gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, “Tiếp tục.”
Đêm đó, một ly rượu cuối cùng bị Yến Lai uống hết.
Thật ra thì vấn đề nhằm vào Yến Lai cũng không khó khăn, nhưng hắn ta lựa chọn kết thúc đúng lúc.
Mọi người đều đứng dậy thu dọn chén dĩa trên bàn, chỉ có Úc Ly ngồi tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn chăm chú bóng người bận rộn của mọi người.
Ai cũng không gọi y, bởi vì mỗi một người biết y đều không có cách nào liên tưởng y với làm việc nhà.
Tạ Phỉ xách một túi rác đi tới cửa, chợt nghe sau lưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không được phép đi!”
Hắn ngẩn ra, đồng thời quay đầu cùng mấy người còn lại, phát hiện không biết lúc nào Úc Ly đã đứng lên bàn, ánh mắt đối phương sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, một tay còn cầm hai miếng lót ly.
Trong lòng Tạ Phỉ hơi động.
Một giây sau, chỉ thấy hai ngón tay Úc Ly khẽ nhúc nhích, miếng lót ly làm bằng gõ phát ra tiếng vang “cạch cạch” —
“Tấm trúc này một chục.”
“Cái khác tôi không khen.”
“Trước khen khen một cái, bánh bao Cẩu Bất Lý món ngon của cả nước!” [*]
Tác giả có lời muốn nói:
A Ly: Tôi hận rượu
A Ly: Tôi khổ quá mà
[*] Nhắc lại cho ai không nhớ, anh Úc mỗi khi say rượu sẽ lên sân khấu hát khoái bản (như kiểu bài vè của mình ý). Bài anh Úc hát có thật, do Quách Đông Lâm trình bày, có điều tôi không tìm được là bài gì, ý nghĩa ra sao nên không biết vietsub =]]]]]] Mọi người đọc chơi thôi nhé =]]]]]