Hắn nhíu mày, trong mắt có vài phần mỉa mai, trên người tản mát ra vẻ ngạo mạn, lơ đễnh như kẻ trên cao nhìn xuống con kiến. Đôi mắt rét lạnh kia nhìn về phía Lạc Tử Dạ, tuỳ ý không chút quan tâm, nói:“ Chỉ bằng ngươi mà muốn chạm vào cô?”
Hắn vừa thốt lên những lời này đã thấy thân hình của Lạc Tử Dạ loé lên, đánh thẳng vào hắn! Động tác cực kì nhanh chóng, kẻ khác thậm chí còn không thể thấy rõ thân hình của hắn, nhưng trên môi Phượng Vô Trù lại thoáng qua tia cười lạnh, như thể dù động tác của nàng có nhanh hơn nữa, căn bản cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Lạc Tử Dạ đang cầm trong tay cái bay, muốn đập nó vào mặt tên kia!
Nàng giơ cao tay lên nhưng lại dừng ở giữa không trung! Không phải nàng muốn dừng tay, mà là cổ tay đã bị tên kia bắt giữ. Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngừng lại! Mặt nàng trừng lớn, thực không dám tin! Trong tổ chức mục tiêu chính của nàng là chế tạo vũ khí tiên tiến. Như vậy, xét về tốc độ công kích thì nàng kém hơn bạn mình- đệ nhất sát thủ Yêu Nghiệt đôi chút nhưng trình độ cũng rất cao rồi. Dùnlaf Yêu Nghiệt cũng chỉ có thể ngăn nàng lại, không có khả năng nắm lại!
Vậy mà nay lại bị hắn nhẹ nhàng, đơn giản bắt lấy?!
Hơn nữa lực đạo của hắn rất lớn, như một khối kim loại nắm lấy cổ tay nàng, dùng tầng tầng lớp lớp xiềng xích vây khốn! Trong giây lát hắn đã khiến nàng không thể động đậy!
Cho đến giờ khắc này, nàng mới thực sự nhận thức được trình độ bọn họ chênh lệch bao nhiêu! Sợ rằng cho dù nàng xuất toàn lực, có lẽ có thể lay động được hắn đôi chút. Khi nàng đang mải suy nghĩ, giọng nói từ tính ma mị của hắn đã truyền từ trên đỉnh đầu nàng xuống:“ Tốc độ của ngươi quả thật rất nhanh, ta có thể cam đoan, hôm nay bắt được cổ tay ngươi, trừ ta ra, trên đời này không có quá hai người đâu!”
Không quá hai người? Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn thẳng hắn:“ Những người khác cùng lắm chỉ có thể chặn được đòn công kích của ta, không thể khống chế được cổ tay của ta, đúng không?” Tuy rằng trừ hắn, trên đời này không quá hai người, nhưng nàng vốn cao ngạo, cũng không thể thừa nhận mình dẽ dàng bị người ta bắt được như thế!
“ Đúng!” Hắn vậy mà không gạt nàng, đôi đồng tử vàng nhạt kia tiếp tục đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nhưng đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ nàng! Cảm xúc trắng mịn kia khiến lòng hắn khẽ động nhưng điều này không thể làm dịu đi đôi lông mày đang nhăn tít lại vì hành động mạo phạm của nàng!
Hắn áp sát nàng, mặt cách rất gần.
Gương mặt xinh đẹp của thiếu niên được phóng đại, lộ ra dung nham nhiếp hồn, khắc sâu mãi mãi khiến Lạc Tử Dạ đầu váng mắt hoa, có nỗi xúc động chảy máu mũi, kích động đến nỗi xuýt ngất ngay tại chỗ! Nhưng nàng ý thức được hiện nay sinh mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc, căn bản không phải thời điểm để si mê!
Đồng tử hắn nghiền ngẫm, nhìn thấy ánh mắt này của nàng như thấy con mồi đang phí công giãy giụa vô ích. Gioing nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm, áp chế trời sinh, hắn ngạo mạn nói:“ Dám chủ động ra tay với cô, hẳn là không sợ sinh tử, coi thường tính mạng! Ngươi lớn mật như thế, vậy nói xem cô nên phạt ngươi thế nào đây? Có nên cho ngươi sống sót rời khỏi phủ Nhiếp chính vương không?”
Hắn vừa nói ra lời này, Lạc Tử Dạ rùng mình!
Nàng nâng mắt kia của hắn, phát hiện trong đó có một cỗ lệ khí, đó là sự tức giận khi kẻ luôn cao cao tại thượng bị khinh mạn uy nghiêm. Điều này khiến nàng tin rằng, nếu nàng xử lí không tốt chuyện này, thì sẽ mất mạng thật! Nàng cười ha ha, cợt nhả nói:“ Ai nha, chẳng qua ta chỉ thử năng lực ứng biến của ngài một chút, tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài, xin ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”
Nhưng hắn chẳng để tâm đến lời đùa này của nàng, bàn tay nắm cổ nàng càng chặt, giọnh nói ma mị lại vang lên:“ Ngươi còn một câu nữa, sẽ quyết định sinh tử của ngươi! Cầu xin tha thứ hay vẫn tiếp tục ba hoa?”
Lời này vừa nói ra, Lạc Tử Dạ đã phát cáu! Hoa đào trong mắt có vài phần tức giận, chẳng buồn ngẩng đầu nhìn hắn, thậm chí còn cười lạnh, liếc mắt nhìn tay hắn đang nắm cổ tay nàng, nhìn cao lên chút là cổ của chính mình, gần như khiêu khích nói:“ Vậy tốt nhất là bây giờ ngươi bóp chết ta đi, nếu không chờ đến ngày ta trở nên mạnh mẽ nhất định sẽ lăng trì ngươi từng miếng!”
Nàng hung ác nói, trong ánh mắt cu ng hiện ra một cỗ lệ khí! Những bực dọc nàng phải chịu oẻ kiếp trước, kiếp này cũng không bằng lúc này phải chịu đựng tên hỗn đản Phượng Vô Trù, điều này khiến nàng cực kì căm tức!
Lời này của nàng vô cùng rõ ràng âm vang khiến Diêm Liệt nhíu mày. Theo vương nhiều năm như vật nhưng chưa từng gặp ngươi nào không sợ chết như thái tử! Thời điểm này đã không cầu xin tha thứ, lại còn giám cảnh cáo Vương! Lăng trì vương thành từng miếng... Nếu giờ này cổ thái tử không nằm trong tay vương thì Diêm Liệt hắn cũng rút đao lăng trì nàng trước!
Phượng Vô Trù ngẩn ra như thể không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như vậy! Khong sợ chết, tràn ngập khiêu khích, còn có đôi mắt hoa đào kia như đang nói cho hắn biết, tất cả những lời nành nói đều là sự thật! Chờ tới ngày nàng trở nên mạnh mẽ, nàng thật sự sẽ lăng trì hắn! Hắn đột nhiên cười ha hả, thanh âm êm tai kia lại trở nên đinh tai nhức óc, giốnh như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta, bàn tay nắm lấy cổ nàng thu hồi lại, rồi bỗng nhiên môi hắn xoẹt qua môi nàng, cao giọng nói:“ Giỏi cho một Lạc Tử Dạ, lời nói không biết sống chết như thế mà ngươi cũng giám nói ra! Vậy thì cô sẽ chờ đến ngày ngươi lăng trì cô, nhưng đừng để cho cô chờ lâu quá!”
Giờ phút này Nhiếp chính vương điện hạ không tin là sẽ có ngày người trước mặt có thể lăng trì mình thật! Nhưng ngày nào đó biết đâu sẽ đến thật....
Lạc Tử Dạ trên mặt cực kì ngang bướng nhưng trong lòng lại thở phào một hơi. Hắn bắt nàng nói một câu quyết định sinh tử, bây giờ nàng nói một câu, kết quả đã có, là sống! Lại nói như vậy thì biết hôm nay hắn sẽ không giết mình, có lẽ trong thời gian ngắn cũng sẽ không động thủ với mình, hắn là người ngạo mạn, cao cao tại thượng như vậy, tất nhiên phải đợi một ngày nào đó con kiến là nàng sẽ đến lăng trì hắn! Nhân đó nàng cũng hiểu được ý muốn păng trì hắn của nàng buồn cười đến mức nào!
Trước mắt vấn đề sinh tử đã không còn, Lạc Tử Dạ nghe xong lời của hắn, cười lạnh:“ Ngày nào đó sẽ không xa lắm đâu, hi vọng đến lúc đó Nhiếp chienh vương không kêu đau là được!”
Nàng há miệng nói đến đấy, đôi mắt hắn đã gắt gao khoá chặt lấy cánh môi của nàng. Đó là hai cánh môi hơi vểnh lên, đỏ hồng mịn màng, dưới ánh trăng tờ mờ sáng bóng thật mê người. Giờ phút này còn nói ra lòng khiêu khích khiến lòng hiếu chiến của hắn bùng lên, bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra một nỗi xúc động, muốn phủ lên cánh môi kia mà hung hăng chà đạp.