Lạc Tử Dạ liếc nhìn gương mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ cay nghiệt, khóe miệng giật giật, lòng trộm nghĩ, con người này nhân sinh phát triển vặn vẹo, không hề giống người thường. Nhìn.. nhìn bộ dạng của hắn mà xem, có vẻ như very very cao hứng khi biết ngoài kia có gần trăm cao thủ muốn giết nàng thì phải! Trên khuôn mặt tuyệt thế khiến người ta hít thở không, hiện đang mang nụ cười sung sướng khi người gặp họa! Sau khi mắng nhiếc đến một nghìn câu “ Biến thái “ mới bắt đầu xắn tay áo lên hỏi: “ Sửa chỗ nào trước đây?”
Cả đêm sửa tường mệt mỏi muốn chết, mà chạy ra kia đánh nhau với đám người kia cũng chết, suy đi tính lại vẫn chẳng thay đổi được gì, chí ít ở nơi này đập ngói bê vôi cũng không cần lo lắng người ta xông đến chém giết. Thật vất vả lắm mới xuyên tới nơi bản thân có chút địa vị tiền bạc, làm một lương dân chân chính, chỉ tiếc lí tưởng và sự thật lại cách nhau ngày càng xa.. Thôi đành chấp nhận ở đây chát mấy bức tường này lỏng lẻo một chút, chờ đến khi Phượng Vô Trù kia đi qua, sẽ đổ chết hắn~ Hê.
Phượng Vô Trù không đáp lời, chân lùi về sau một bước, cũng không khom lưng ép sát nàng nữa mà nâng người đứng thẳng, dáng vẻ cao cao tại thượng, cách biệt thế gian. Hắn khinh khỉnh dùng cằm nhìn nàng, tay khẽ giơ lên. Ngay lập tức Diêm Liệt bước đến, duỗi tay làm tư thế “ Mời “: “ Thái tử, xin mời đi theo mạt tướng!”
Mục đích Lạc Tử Dạ đến đây cho đến lúc bắt tay vào tu sửa, đương nhiên, chỉ giống như khỉ bị ép diễn xiếc, chêm môi chọc cười mà thôi, nàng căn bản cũng không định nghiêm túc làm việc gì hết! Vờ vịt xách xô vôi, quờ quờ tí xi măng, di di chà chà vài cái. Ước chừng được một canh giờ bỗng sau lưng vang lên tiếng động, nàng tò mò quay đầu lại nhìn, khóe miệng co quắp, gân xanh trên trán thi nhau nhảy tanh tách! Vốn sau lưng nàng có khoanh đất trống, giờ đặt thêm một chiếc trường kỷ bằng đá cẩm thạch màu đen.
Nằm dài trên tràng kỷ là một kẻ rỗi hơi đang chống tay nghiêng đầu dựa vào thành ghế, có vẻ như hắn vừa mới tắm gội xong. Vạt áo trong trễ nải thấp thoáng cơ ngực bền chắc tráng kiện, mấy sợi tóc đen ẩm ướt tùy ý rủ trước ngực, mang theo vẻ đẹp hoang dã đầy nhục cảm. Áo khoác ngoài bằng gấm thượng hạng dệt pha hai màu vàng đen xen lẫn, tay hắn vân vê ly rượu, khuỷu tay chống lên đầu gối, con ngươi đen láy lấp lánh ánh kim quang,thâm thúy tựa như đầm nước thu lạnh, rất nhàn nhã nhìn nàng!
Bên cạnh còn có kẻ hầu rượu, người bưng điểm tâm.
Sắc mặt Lạc Tử Dạ hết xanh lại đen, đen lại trắng, từ trắng lại hơi hồng hồng, tất nhiên cũng chỉ vì nhìn thấy cảnh xuân mà động lòng, từ hồng hồng lại trở thành đo đỏ, một phần cũng do lửa giận bốc ngập đầu. Xem ý tứ của tiện nhân kia, nàng ở đây khổ ải sửa tường đắp vách, đại gia hắn thảnh thơi tắm gội xông hương xong, tới giờ nghẹo đầu dựa ghế uống rượu rồi tưởng tượng mình là chủ nhân tới “soi” cửu vạn, có phải vậy không?
“ Nhìn cái gì?” Hắn nhướn mày, nhâm nhi ly rượu, vẫn như cũ nhìn thẳng vào mắt nàng. “Biến kiểm” thế tử gia giận đến mức đổi năm sáu sắc mặt,lúc này đã dừng ở màu tím tái, nghiến răng thở vù vù: “ Là bản thái tử nên hỏi nhiếp chính vương tới đây xem cái gì mới đúng chứ?”
Phượng Vô Trù nhướn mày, dung nhan tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông lúc này chỉ càng khiến cho nàng muốn vứt xuống chân chà đạp thành một đống thịt nát, khuôn mặt hao cốt mê hồn thế nhưng lại đặt trên người một tiện nhân như hắn, tuyệt đối lãng phí cmn đi ~ Âm thanh vốn trầm thấp uống thêm chút rượu nghe càng êm tai: “ Cô cũng tới nhìn qua một chút, tránh cho thái tử nảy sinh ý định vụng trộm cắt xén nguyên liệu, mánh lới lười biếng, thậm chí chẳng nề hà dùng bất kì thủ đoạn bịp bợm nào, không phải sao?”
Khoé mặt Lạc Tử Dạ giật giật, được, được..xem như ngươi lợi hại, ông đây đúng là đang tính đến chuyện đó đấy! Ông có nên ca ngợi ngươi thông minh quá không đây? Chỉ có điều, ông ở đây lao động cực khổ như trâu, mi lại ở sau lưng uống rượu, ăn điểm tâm, thực con bà nó làm người ta chán ghét quá mà! Điên tiết bước thêm vài bước, nhân lúc hạ nhân chưa kịp phản ứng liền vớ lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng!
Cũng bởi khối điểm tâm quá lớn, hai má nàng phình to như cái trống, vừa nhai vừa lúng búng nói: “ Đa tạ nhiếp chính vương ngài chuẩn bị bữa ăn khuya, vừa vặn bản thái tử cũng đang đói! “
Nói xong, miệng nhai nhai, quay người tiếp tục công việc khổ sai, trong lòng mới nguôi ngoai một chút. Ngược lại, Phượng Vô Trù nhăn nhăn ấn đường thành một nếp gấp, đôi mắt khiến cho người ta mê muội nhìn khay điểm tâm Lạc Tử Dạ vừa động vào, trong mắt tràn ngập ghét bỏ, nhưng kỳ quái là đối với hành động không lễ phép này, hắn không những không tức giận mà còn cảm thấy hơi buồn cười. Môi mỏng khẽ cong lên, lần này tới lượt Quả gia kế bên cạnh dòm thấy nét mặt chủ nhân, mặt chim bỗng đen xì! Nó nhào xuống dưới chân Lạc Tử Dạ, hai cánh bị thương băng vải trắng toát ra sức múa may chỉ chỏ, hết sức kích động, câu cú lộn xộn, ngữ pháp sai bét: “ Ngươi cút! Lăn ngươi! Ngươi đi ra! Có đi hay không ngươi! Ngươi biến, ngươi về nhà....!”
Lạc Tử Dạ vốn đang ôm đầy một bụng tức lại được thêm con chim rách này tới gây gổ, nàng nổi nóng cúi đầu chỉ tay thét ra lửa: “ Mi không nhìn thấy chỉ vì loại sủng vật quá vô năng như mi, đến cái vách tường cũng không sửa nổi nên chủ nhân mi mới muốn dưỡng ta thành tân sủng vật để sửa tường hay sao? Còn ầm ầm ĩ ĩ cái gì nữa?! Ta nói cho mà biết, muốn lấy lại sự tín sủng của chủ nhân mi chỉ có một phương pháp duy nhất, chính là mau mau hoàn thiện công việc cho tốt! Đừng nói lời thừa thãi,mau làm việc đi! “
Nói xong liền đẩy đống vật liệu tới bên cạnh Quả Quả, tiện thể đưa dụng cụ trên tay đặt vào cánh của nó, chỉ chỉ vào đống xi măng, hét lên: “ Mau làm đi!”
Dứt lời liền quay đầu làm việc, hai cánh Quả Quả kẹp công cụ,“ thân chim” bị Lạc Tử Dạ quát đến ngây ngốc. Đờ đẫn một lúc lâu mới gian nan vung cánh, gian nan vung cái bay*, gia nhập vào đội ngũ sửa tường. Trong đầu vang vọng một câu nói cứ lặp đi lặp lại: Chỉ cần sửa tường thật tốt mới lấy lại được sự tín sủng của chủ nhân...
[ Bay: Dụng cụ nhào xi măng ]
Thế là trong phủ nhiếp chính vương có hai “ sủng vật “ một lớn một nhỏ,bắt tay cùng nhau sửa tường.
Khóe miệng Diêm Liệt giật giật, nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù một cái, y tuyệt đối tin tưởng Quả Quả chỉ là bị quát nên luống cuống, chứ bình thường nó đâu có ngu như vậy... Còn nữa, thái tử đường đường nam tử hán, lúc này lại vô tư gào thét chẳng khác gì mấy mụ già chanh chua đanh đá, cái này...không phải là cũng điên luôn rồi chứ...
Có vẻ như nhiếp chính vương điện hạ dường như cũng có hơi sửng sốt, ấn đường nhăn lại sâu thêm một đoạn, liếc nhìn bóng lưng bận rộn của Quả Quả chật vật giơ cái bay, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi Diêm Liệt: “ Cô bình thường dạy dỗ nó như vậy à? Ngu hơn cả heo!”
Tiếng nói không lớn, đương nhiên Quả Quả cũng không nghe thấy, Diêm Liệt nghẹn họng trân trối: “ Thuộc hạ tuyệt đối tin tưởng nguyên nhân không phải vấn đề ở người nuôi dạy, mà bởi vì thái tử gia có tuyệt kĩ “Thần công sư tử hống“.”
Lạc Tử Dạ dường như không nghe thấy lời hai người kia bàn luận, cố ra dáng ta đây lao động chăm chỉ, đầu cũng không ngoảnh lại, lớn tiếng hỏi thăm: “ Không biết nhiếp chính vương điện hạ có thể nói cho gia hay, bảy nhóm người ngoài kia muốn giết bản thái tử cướp Thiên tử lệnh, lần lượt là những nhóm nào,được không?”
Lúc trên đường tới phủ nhiếp chính vương, nàng chỉ cảm nhận được có hai nhóm người. Lạc Tử Dạ thật sự muốn biết thân phận của những kẻ này, tới cùng là ai để về sau còn né. Phượng Vô Trù cũng chẳng giấu, nhưng đôi lông mày sắc bén vẫn nhíu lại đăm đăm nhìn bóng lưng “ hai sủng vật yêu quí “, con ngươi thâm trầm không chút đếm xỉa đáp: “ Minh Dận Thanh, Hiên Thương Dật Phong, Võ Hạng Dương, phụ hoàng ngươi, dường như còn có... đệ nhất công tử Tương Tư môn, Doanh Tẫn!” Lạc Tử Dạ dừng tay, những người kia nàng cảm thấy cũng không có gì sai. Nhưng còn Doanh Tẫn? Nếu nàng đoán không nhầm thì món đồ chơi kia chính là do tên yêu nghiệt Doanh Tẫn gài bẫy vu oan cho nàng, y biết rõ Thiên tử lệnh trong tay nàng là giả, vì cái gì còn muốn phái người tới giết nàng đoạt lệnh? Không lẽ mục đích chỉ là cái mạng này của nàng? Nàng với hắn có mối thâm thù đại hận nào hay sao? Hay vốn dĩ... tất cả chỉ là giả dối? Tâm tư ngàn xoay trăm đảo, nàng lại phát hiện thêm một chuyện nữa. Lạc Tử Dạ dừng động tác, tò mò hỏi: “ Nhiếp chính vương điện hạ, gia phát hiện ngoài Long Ngạo Địch ra, tất cả các mỹ nam đều bị ngài điểm danh hết, ngài chắc chắn không phải là đang ghen ăn tức ở đó chứ?”
“ Phải hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Nhiếp chính vương thờ ơ đáp, bờ môi thấp thoáng nụ cười mỉa mai.
Lạc Tử Dạ gật đầu: “ Bỏ qua, cứ cho những gì ngài nói là thực đi! Tính ra cũng mới có năm nhóm người, còn hai nhóm nữa muốn giết ta đâu?”
Nàng vừa hỏi câu này, Phượng Vô Trù hờ hững nhấp ly rượu, giọng điệu bình thản, chậm rãi đáp: “ Còn hai nhóm nữa, chính là người của Cô vương!” Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật mạnh, tay đang chà xi măng đột ngột dừng lại. Trong nháy mắt khuôn mặt trở nên vặn vẹo, cứng ngắc quay đầu lại nhìn gương mặt tuyệt mỹ, rống lên giận dữ: “ Lại còn dám nói hai nhóm kia là người của ngươi? Muốn giết ta đến mức phải phái cả hai nhóm sao? Rốt cuộc ta đã nợ ngươi những cái gì?!!”
Nàng hiện tại rất muốn đánh người thì phải làm sao đây?
Nhiếp chính vương điện hạ sửng sốt, sau lại nâng cằm, thong thả đặt ly rượu xuống, ngạo mạn đáp: “ Một nhóm là Cô ngụy tạo cướp Thiên tử lệnh, tuy không người nào dám mạo phạm Cô nhưng việc Thiên tử lệnh trong tay Cô, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm thỏa đáng để công khai. Nhóm thứ hai cũng bởi nếu thái tử đi, không ai sửa tường, Cô cũng rất phiền muộn, cho nên....” Tới đoạn này, hắn không nói nữa.
Lạc Tử Dạ mặt nhăn như dưa muối, sửa.. sửa cái bíp bíp! Liếc nhìn cái bay dính đầy xi măng trên tay mình, lại nhìn tiện nhân có dung nhan xinh đẹp đến tột cùng nhưng ác độc cũng tột cùng kia, nghiến răng rít lên: “ Ông sửa tường xong rồi đem sửa luôn cả đầu ngươi, có được không?”