Edit: mô mô
Lạc Tử Dạ nói xong còn hồi tưởng lại cảm xúc vừa nãy một chút. Cơ bắp của hắn cực kì đẹp, cực kì nam tính.
“ Lạc Tử Dạ!” Nhiếp Chính Vương điện hạ rít ra mấy chữ từ kẽ răng, giận dữ nhìn chằm chằm nàng.
Lạc Tử Dạ cà lơ phất phơ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì ngẩn người. Sắc mặt của hắn... sắc mặt của hắn hình như có chút không thích hợp, có thể nói là đỏ chót như gà say rượu.
Khoé miệng nàng giật giật mấy cái. Phượng Vô Trù không bao giờ có khả năng thích nàng, bị nàng sờ mấy cái còn đỏ mặt. Thế cái bản mặt hiện tại của hắn là cái gì?
Từ trước đến nay hắn chưa bị ai sờ, vì đây là lần đầu tiên cho nên...?
Ý nghĩ vừa ra này khiến nàng thật sâu mà cau mày, ho khan hỏi hắn:“ Phượng Vô Trù, ngươi vẫn là một lão xử nam đi?”
Diêm Liệt đứng cách đó không xa khoé miệng bắt đầu không nhịn được mà co rút, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi. Vấn đề này của Thái Tử thật là... Xử nam thì xử nam, ngài thêm chữ lão vào làm gì?
Câu hỏi bất ngờ này của nàng khiến sắc mặt của Nhiếp Chính Vương điện hạ cứng đờ. Nhìn chằm chằm nàng không nói một lời cũng không trả lời. Cặp mắt bá lẫm cũng đơ. Không biết là vì xấu hổ hay vẫn là vô ngữ với câu hỏi của nàng hay là cảm thấy câu hỏi này của nàng xúc phạm đến hắn nên hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng mà không có đáp lời. Chỉ là trên mặt vẫn còn một rạng mây đỏ ửng chưa rút đi.
“ Phốc!” Nhìn bộ dạng như táo bón này của hắn Lạc Tử Dạ liền biết mình đã đoán đúng. Nàng muốn cười nhưng lại không thể cười nổi nhìn hắn một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống được, hai tay ôm bụng, cười ra nước mắt:“ Emma, mẹ nó! Phượng Vô Trù, cư nhiên ngươi vẫn là một tên xử nam, ha ha ha...”
Quá con mẹ nó làm người thoải mái! Nàng vẫn là một xử nữ mà cái tên chết tiệt này còn sờ tới sờ lui nàng. Hiện tại thì hay rồi, hắn cũng là xử nam cho nên việc sờ tới sờ lui này coi như hoà nhau. Tuy rằng nếu xét trên vấn đề giới tính thì người lỗ vẫn là nàng.
“ Tâm tình của bổn đại gia cực kì tốt...!” Lạc Tử Dạ cao hứng vỗ vỗ vai hắn, nói năng lộn xộn, thần thái kích động tột độ biểu đạt sự sung sướng.
Nhưng không biết có phải là vì quá cao hứng hay không mà nàng còn không có ý thức được nàng và hắn vẫn đang còn là kẻ thù, móng vuốt chụp trên vai hắn cả buổi. Thông qua động tác của tứ chi mà biểu đạt sự đồng tình khi hắn vẫn còn là xử nam!
“ Cười đủ? Thực buồn cười sao? Khi nào thì cô nói mình là...” ma đồng của hắn ngạo mạn nhìn nàng, áp lực tăng nhanh chóng không chút chần chừ mà biểu lộ ra.
Lạc Tử Dạ đang cười đến cao hứng thì bị lời này của hắn làm cho sặc. Quay đầu nhìn hắn một cái thì thấy bộ dạng kiêu ngạo của hắn. Nàng nghĩ nghĩ một lát, tuy rằng hắn là cái thể loại tuyệt đối không thể có bạn bè, ai nhùn cũng đều chướng mắt nhưng bây giờ hắn cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, đã vậy lại còn là một tên nam nhân cổ đại quyền cao chức trọng thì tỉ lệ là xử nam phải là rất nhỏ mới đúng nhưng hắn thì sao!!!
Cho nên suy ra chắc nàng đã hiểu lầm hắn rồi!!!
Nhìn bộ dạng tức giận này của hắn hiển nhiên là vì ban nãy nàng tỏ vẻ cao hứng khi hắn vẫn còn là xử nam, triệt để đắc tội hắn! Vì để hoà hoãn quan hệ của cả hai, tránh cho ai đó vì quá phẫn nộ mà sử dụng bạo lực nên nàng cực kì thân thiết tiếp tục vỗ vai hắn:“ Ai nha! Quả nhiên là thế, ta biết mà, làm sao mà ngươi vẫn còn là xử nam được! Ngươi đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi. Hơn nữa, khoa học đã cho thấy, nam nhân lớn tuổi nếu vẫn còn là xử nam thì tính cách sẽ dễ dàng bị vặn vẹo, tâm lí sinh ra biến thái. Nhưng cũng không hoàn toàn nghiêm trọng đến như vậy, cho nên ngài hẳn không phải là... Được rồi! Chuyện ta cười vừa nãy ngươi cứ coi như chưa xảy ra là được. Ngạch, ân?”
Vì cái gì nàng lại cảm thấy khi nàng cố gắng hoà hoãn tình hình thì khuôn mặt hắn không những không biểu lộ ra một chút vui sướng nào, thậm chí càng ngày càng trở nên khó nhìn hơn?
Mặc dù nhìn khuôn mặt như táo bón này của hắn nhưng vẫn mang mỹ cảm của một mỹ nhân tuyệt sắc chỉ là nó quá nguy hiểm thậm chí còn sởn cả tóc gáy.
Diêm Liệt đứng cách đó không xa đang yên lặng mà ho khan. Hắn giống như thấy được trong lòng vương đang có hai con thảo nê mã đang điên cuồng chạy. Vương chưa hề nói hắn là xử nam nhưng cũng chưa nói hắn không phải đâu... mà tên thái tử không biết điều này lại ở một góc chọc ngoáy tuổi tác của vương, nói vương lớn tuổi như vậy mà vẫn còn là xử nam thì tính cách dễ dàng bị vặn vẹo tâm lí sinh biến thái!
Không đúng!
Diên Liệt đang đồng tình với Nhiếp Chính Vương điện hạ nửa ngày bỗng nhiên đen mặt lại. Hắn chợt nhớ ra mình cũng chênh lệch vương chỉ vài tháng tuổi, cũng coi như là một nam nhân lớn tuổi. Mà chính hắn cũng là một cái... một cái... vì thế, những lời này của thái tử không những để mắng vương mà hắn cũng bất ngờ bị dính trưởng. Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện cả trăm đầu thảo nê mão đang lắc mông điên cuồng gào thét...!
Sẽ không có ai hiểu được cái cảm giác mình vừa cười nhạo người ta nửa ngày cuối cùng mình cũng là một thành phần đen đủi trong đó.
“ Lạc Tử Dạ” Nhiếp Chính vương điện hạ khuôn mặt cực kì khó coi rít tên của nàng qua kẽ răng rồi cũng không tiếp tục nói cái gì nữa.
Bởi vì nếu hắn tiếp tục nói, biểu đạt phẫn nộ của mình với Lạc Tử Dạ thì tất nhiên sẽ làm bại lộ sự thật nào đó. Khiến cho chính hắn càng thêm xấu hổ mà tính cách bắt đầu có khuynh hướng vặn vẹo, tâm lí sinh ra biến thái giống như nàng nói.
Mà cái người không quan tâm trước mắt này sẽ bắt lấy cơ hội cười nhạo hắn một trận. Nhưng Nhiếp Chính Vương điện hạ tựa hồ đã bỏ qua một vấn đề, nếu thay Lạc Tử Dạ bằng người khác thì cho dù có cười nhạo hay không cười nhạo hắn thì vẫn sẽ bị mất mạng.
Lạc Tử Dạ cảm thấy không khí quanh người nhanh chóng lạnh dần thì thức thời im miệng, không dám tuỳ tiện nói nữa miễn cho tên hâm này nổi điên.
Mà người đang nằm gần đấy Định Viễn trưởng lão từ lúc truyền nội lực cho nàng xong vẫn nằm im một chỗ không nói một câu.
Lạc Tử Dạ cùng Phượng Vô Trù nói chuyện với nhau nửa ngày mới ý thức được người đang nằm nãy giờ không nói gì. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy hắn hai mắt hắn đã nhắm tự bao giờ, lưng dựa vào tường, khuôn mặt tĩnh lặng, khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười nhạt tựa như đang ngủ nhưng Lạc Tử Dạ lại quá rõ ràng đây không chỉ là ngủ. Bởi vì lần ngủ này của hắn sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Nàng trầm mặc trong chốc lát. Không biết là đang hỏi chính bản thân mình hay là hỏi Phượng Vô Trù:“ Ngươi nói, đối với một vị trưởng giả hiền lãnh đã từng chiếu cố bọn họ cuối cùng lại bị bọn họ phản bội. Thậm chí hắn còn vì sự nhân từ này của mình mà bị thiệt mạng. Lúc hắn sắp chết hắn có từng hối hận không?”
Nếu là nàng, hẳn là nàng sẽ hận đi. Hơn nữa lấy tính tình của nàng nếu gặp những người muốn nàng phải chết thì nàng nhất đụnh sẽ kéo hắn xuống địa ngục cùng mình.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười yên lặng cuối cùng này của Định Viễn nàng lại cảm thấy mình dường như quá hẹp hòi. Định Viễn trưởng lão thuộc loại người bao dung và từ ái với mọi người cho nên hắn cũng không oán hận. Vò thế dung nhan của hắn khi chết cũng cực kì bình tĩnh, hiền lành.
Nàng tự cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ làm được như vậy thậm chí nàng còn không thể xác định được việc làm của Định Viễn trưởng lão là đúng hay vẫn là ngốc. Nhưng người như hắn lại cực kì xứng đáng nhận được sự kính trọng. Không chỉ bởi vì khí độ cùng nhân phẩm của hắn mà cũng bởi vì trước khi chết hắn đã quyết định đem hết nội công cả đời cho nàng.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha!
Nàng xoay người khấu đầu với Định Viễn một cái. Sau khi đứng lên thì nàng mới phát hiện ra nội lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào cơ thể nàng ban nãy bây giờ lại cực kì yên lặng, tựa như bị phủ lên một lớp bụi thật dầy, hình thành một quả cầu năng lượng bị đè trong cơ thể nàng. Nguyên nhân tại sao thì nàng không thể nào biết được.
Mà vấn đề nàng mờ mịt lại không thể hỏi được ai vì người có khả năng giải đáp được đã chết rồi.
Trầm mặc một hồi Phượng Vô Trù ngạo nghễ nhìn một lượt, chậm rãi mở miệng nói:“ Có lẽ việc phản bội này có thể đả thương rất lớn đến hắn. Tuy hắn đã nói không thể phổ độ chúng sinh nhưng lại chăm sóc, quan tâm vô số người. Cuối cùng lại phát hiện ra kết cục này bất quá chỉ là trong dự liệu của bọn phản bội mà thôi!”
Lạc Tử Dạ nghe vậy liền minh bạch.
Nói cách khác, Định Viễn không ít lần lấy chân thành của mình đối đãi với mọi người. Nhưng những người đó không phải hoàn toàn phản bội. Trước mắt chỉ có một bộ phận mà thôi. Cho nên vào lúc sắp chết, trên mặt hắn chưa hề xuất hiện một chút hối hận cùng hận ý nào bởi vì hắn biết chân tâm mà mình phải trả giá cũng có người biết trân trọng.
Nó cũng giống như khi ngươi phải đối mặt với người khác trả giá tâm ý của mình, có khi là thật tình đối đãi lại mình nhưng có khi cũng là huyết tinh cùng phản bội. Mà Định Viễn trưởng lão lại thuộc về vế sau, cho dù biết mình có khả năng sẽ bị phản bội nhưng hắn vẫn đưa lòng chân thành của mình ra để đối đãi. Không mong chờ gì người khác không thể phản bội chỉ cầu người đó không làm việc gì để phải hổ thẹn.
Người này khiến cho Lạc Tử Dạ cảm thấy cực kì xúc động. Từ trước đến nay nàng là một người cực kỳ năng động nhưng kỳ thật lại rất ích kỉ. Nàng có thể dễ dàng đối tốt với người khác, việc làm của nàng nhìn thì thật tình nhưng kì thật lại cực kì vô tâm. Bởi bì nàng sợ bị phản bội, nhưng đến lúc này...
Suy nghĩ một hồi, nàng thu lại tâm tình của mình. Nhìn thoáng qua sơn động, một bên nhìn tiếp vào bên trong một bên lại dò hỏi Phượng Vô Trù:“ Nội lực trong cơ thể ta hình như bị phủ đầy bụi?”
Nhiếp Chính Vương điện hạ đứng tại chỗ, đối với câu hỏi ngu cuẩn của nàng mà tỏ ra không kiên nhẫn.
Biểu tình này của hắn khiến chân của Lạc Tử Dạ bắt đầu ngứa ngáy, muốn dùng một chân đạp hắn bay xa ngàn dặm.
Đúng lúc nàng đang sắp không khống chế được mà giơ chân lên thì lão nhân gia hắn mới bắt đầu mở miệng:“ Thân thể của ngươi chưa bị tan xác lúc đưa nội công của hắn vào là do trước đây cô đã đặt một chút nền móng nội lực trước. Ngươi có thể nhận lấy cũng không đại biểu có thể hấp thu được. Đến lúc ngươi chân chính trở nên cường đại thì tự nhiên nó sẽ được đánh thức, tuỳ ngươi sử dụng!”
Cuôi cùng Lạc Tử Dạ mới hiểu được. Nếu nàng muốn sử dụng nội lực này thì nàng bắt buộc phải nghĩ cách làm tăng lên thực lực của mình. Còn nếu chỉ trông cậy vào cỗ nội luẹc may mắn có được này để trở thành tuyệt thế cao thủ thì không có khả năng. Nó cũng giống như nếu trong tay nàng có một thanh kiếm tốt nhưng lại không biết sử dụng như thế nào cho nên cầm cũng như không trừ khi tìm được phương thức sử dụng tốt.
Mặc kệ nội lực bên ngoài như thế nào nàng vẫn cảm thấy cơ thể mình dư thừa tinh lực thậm chí thần thanh khí sảng. Khí huyết lưu thông đa phần là do hai mạch Nhâm Đốc được đả thông. Về sau bắt đầu học võ hoặc nội công đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều thậm chí còn làm ít công to.
Đang lúc bước chân của Lạc Tử Dạ hoàn toàn bước vào động thì bỗng nhiên âm thanh trầm thấp của Phượng Vô Trù truyền vào trong tai:“ Ngươi cho rằng Long Ngạo Địch ngu xuẩn?”
Lạc Tử Dạ lập tức dừng bước chân lại, sửng sốt một hồi. Trong đầu bỗng nhớ ra cuộc nói chuyện trước đây của nàng với Long Ngạo Địch lúc ở trên xe ngựa. Khí phách chỉ thuộc về bậc vương gủa cùng khí tức ngạo nghễ của hắn làm cho nàng minh bạch hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình. Cho nên tính toán theo chân Hiên Thương Dật Phong hôi của không chỉ có bọn họ mà còn có thêm Long Ngạo Địch?
Cho nên nếu hiện tại bọn họ đi vào thì sẽ bỏ lỡ đi việc này thậm chí còn bị phát hiện.
Ý tưởng này vừa ra Lạc Tử Dạ lập tức minh bạch được tình huống hiện tại. Quay người nhảy về lại chỗ ban nãy nàng vừa ẩn nấp Hiên Thương Dật Phong.
Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ đang cao cao tại thượng đưa ánh mắt liếc nàng một cái, mang hầm ý” coi như ngươi cũng không quá xuẩn”
Ném xong ấnh mắt đầy thâm ý về phía Lạc Tử Dạ xong Nhiếp Chính Vương điện hạ mới từ từ đi về chỗ ẩn nấp.
Lạc Tử Dạ lại bắt đầu điên cuồng nghiến răng.