Edit: mô mô
Sau đó hắn nhấc tay lên, cái võng to lớn vô hình giữa không trung hoá thành những tuyến dây trắng muốt nhè nhẹ thu vào lòng bàn tay hắn tụ lại. Tựa như thu tơ kén, vô số sợi dây trắng muốt trên không trung dung hợp lại rồi biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Mà những người đang “bay” giữa không trung lác đác rơi xuống đất. Hơn nữa biểu tình của họ một người so với một người càng ngốc đi, họ đang không thể hiểu được tại sao mình lại “ bay” trên không trung. Càng không rõ được lúc bọn họ đang “ bay” thì chuyện gì đã xảy ra. Thế giới của bọn họ giống như bị cô đọng lại từ lúc bọn họ bắt đầu bay vậy.
Trpng lúc bọn họ còn đang suy nghĩ tại sao bọn họ lại lơ lửng giữa không trung thì có rất nhiều người chạy đến hướng này.
Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn Phượng Vô Trù một cái, nàng cảm thấy tên này tuy rằng rất ngông cuồng nhưng thật ra lại cực kì thông minh. Hắn đã đoán được Long Ngạo Địch sẽ tới ngay lập tức hơn nữa lại đoán vô cùng chính xác. Đây cũng là lý do quan trọng nhất tại sao hắn lại lên đến được vị trí này đi!
Ánh mắt tán thưởng của nàng quá nóng bỏng khiến hắn không thể không chú ý đế mà quay mặt lại nhìn nàng. Nhưng ánh mắt của hắn lại mang ý chế nhạo như đang nói nàng là đồ con lợn hợp giao chủng loại với con kiến.
Ánh mắt này của hắn khiến khoé miệng của Lạc Tử Dạ run rẩy, quay mặt đi không tiêp tục để ý đến hắn nữa. Đậu má, nàng không có việc gì thì nhìn hắn làm cái lông gì, đúng là tự tìm ngược mà!
Trong lòng nàng yên lặng mà phun tào một lúc thì Long Ngạo Địch đem quân đến nơi. Hơn nữa Long Ngạo Địch nhanh chóng vung tay lên cho người bao vây người của Hiên Thương Dật Phong.
Trong khi thị vệ cùng các hoà thượng đang đánh giáp lá cà thì Long Ngạo Địch nhanh chóng nhảy vào sơn động. Lúc này Phượng Vô Trù đứng dậy, xem ra là hắn định vào sơn động. Lạc Tử Dạ mở miệng nhắc nhở:“ Minh Dận Thanh còn chưa tới!”
Cho nên nếu bọn họ vào bây giờ thì Minh Dận Thanh đến sẽ ở phía sau bọn họ.
Kết quả lời này của nàng vừa ra thì tên kia hít sâu một hơi tựa như đang nỗ lực khắc chế tức giận của mình đối với sự ngu xuẩn của nàng vậy. Một lúc lâu sau hắn mới không chút lưu tình nào mà nói:“ Ngươi cùng Minh Dận Thanh cực giống nhau, là cực ngu xuẩn!”
Hắn nói xong lời này thì xách cổ áo nàng lên, lấy vận tốc mắt thường không thể nhìn thấy được mà vọt vào trong động, nhanh đến nỗi những người đứng ở bên ngoài không kịp cảm nhận được dù là một hơi thở. Lạc Tử Dạ đơ mất vài giây mới bắt đầu phản ứng kịp. Sắc mặt bắt đầu vặn vẹo. Ý của hắn là Long Ngạo Địch là giả ngu, giả vờ đi tới Tàng Kinh Các kỳ thật là đi theo Hiên Thương Dật Phong đến đây đạp một kích. Còn Minh Dận Thanh thì cực ngu cho nên vẫn nghĩ là Long Mạch ở trong Tàng Thư Các.
Vì thế Munh Dận Thanh chắc chắn đang nghiêm túc mà phấn đấu ở trong Tàng Thư Các. Hơn nữa bây giờ vẫn còn chưa xác định được Long Mạch đang ở chỗ nào!
Mà ở trong mắt Phượng Vô Trù nàng cũng cực kì ngu vì cho rằng Minh Dận Thanh cũng sẽ đến đây.
Sắc mặt nàng vặn vẹo một hồi lâu, trong lòng cực kì hy vọng chính mình thực ngu, thực ngu mới không nghe hiểu lời nói của hắn, phải thực ngu mới tốt! Đây hết thảy cũng tại vì nàng quá thông minh thôi mà....!
Bị hắn xách theo một hồi mới bị hắn đặt xuống.
Suốt dọc đường đều là dấu vết bị khai phá của các cơ quan. Có đinh bản bị treo ở giữa không trung, tên bị rơi đầy đất, cùng với vô số lưỡi dao. Mấy cái này không cần phải nói cũng biết là dấu vết do Hiên Thương Dật Phong khai phá được cơ quan mà ra.
Trong một thời gian ngắn mà phá được nhiều cơ quan như vậy làm Lạc Tử Dạ càng thêm tán thưởng đối với Hiên Thương Dật Phong. Tên này đúng là đủ thâm, đủ tàn nhẫn, đủ cường, thực trâu bò mà!
Mà Long Ngạo Địch đi trước bọn họ một lúc không lâu đã nhanh chóng chạy lên trên lầu trên của sơn động.
Tận cùng bên trong của thạch động là một gian thạch thất. Chính giữa thạch thất đặt một cái bàn đá. Bên trên để một cái hộp nhỏ mà cái hộp đó lại bị mở ra. Trong tay Hiên Thương Dật Phong cầm một mảnh giấy nhỏ.
Đôi mắt ôn nhuận của hắn đang đảo qua nhìn tờ giấy trên tay. Sau đó hơi hơi mỉm cười tựa như trên tờ giấy viết y như hắn đã dự liệu từ trước. Tiếng nói nhẹ như gió xuân:“ Quả nhiên là thế!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì mảnh giấy trên tay hắn nhanh chóng bị tiêu huỷ.
Cũng không ai biết hắn thấy cái gì trên tờ giấy duy nhất chỉ có thể biết được là cái hộp kia đã được sử dụng để chứa Long Mạch. Mà sau khi hắn lấy ra xem liền oanh oanh liệt liệt huỷ diệt rồi.
Sau đó hắn quay đầu nhìn phương hướng cửa thạch thất chậm rãi mở miệng nói:“ Long Tướng quân, ngài còn không định xuất hiện sao?”
Nếu Long Ngạo Địch đi ra ngoài sớm một chút thì có khả năng sẽ cướp được tờ giấy, hắn sẽ sớm đi ra ngoài từ lâu. Nhưng lúc hắn mới đến thì tờ giấy kia đã bắt đầu bị phá huỷ rồi, hắn còn chưa kịp cướp đoạt. Vì thế liền dứt khoát đứng im tại chỗ, đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên hành sự thế nào nhưng đối phương đã mở miệng rồi...
Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng chậm rãi đứng ra ngoài. Đôi huyết đồng của hắn nheo lại nhìn Hiên Thương Dật Phong, chậm rãi nói:“ Không biết Phong Vương phát hiện ra ta như thế nào?”
Hắn chắc chắn mình chưa hề làm lộ bất kì động tĩnh gì, căn bản sẽ không có khả năng bị phát hiện dễ dàng như thế.
“ Đoán! Bổn vương không cho rằng Long tướng quân sẽ nghĩ Long Mạch nằm ở Tàng Kinh Các!” Hiên Thương Dật Phong hơi hơi mỉm cười càng làm khí độ của hắn càng thêm lỗi lạc. Trong ánh mắt cũng hàm chứa điểm ấm áp nhàn nhạt thoạt nhìn giống như là một vị tiên sinh dễ nói chuyện nhưng ai cũng biết sự ấm áp này của hắn lại ẩn chứa đầy sóng gió cùng sát khí lạnh thấu xương.
Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng:“ Cho nên, Phong Vương đã đoán được bản tướng nhất định sẽ đến nhưng vẫn khăng khăng đi vào lấy Long Mạch? Kia không biết sự tình đã đi đến bước đường cũng như vậy, Phong Vương đến Thiên Diệu làm khách lại giết chết Định Viễn trưởng lão, lấy trộm Long Mạch... không biết Hiên Thương hoàng tộc định giải thích việc này như nào? Là phái người đến tạ lỗi cũng như giải thích vẫn là đem tính mạng của ngài để lại đây?”
Bọn họ đang nói đến đây thì Lạc Tử Dạ đang tránh ở cách đó không xa quay đầu lại nhìn Phượng Vô Trù dùng ánh mắt dò hỏi: Vì sao Hiên Thương Dật Phong lại đoán được Long Ngạo Địch sẽ đến đây, lại không đoán được ngươi sẽ đến?
Hỏi xong đáy mắt của nàng nhanh chóng mị ra ý cười đê tiện. Còn phải hỏi sao, bởi vì Phượng Vô Trù ở trong mắt của Hiên Thương Dật Phong chính là một người cao cao tại thượng cho nên căn bản không thèm để ý đến mấy chuyện cỏn con này. Cho nên Hiên Thương Dật Phong cũng không nghĩ được Phượng Vô Trù cũng xuất hiện ở đây. Lạc Tử Dạ đang tiến hành bổ não ở trong lòng. Bổ não xong bắt đầu im lặng cười đê tiện, cực kì vui sướng khi Phượng Vô Trù bị khinh bỉ.
Hiên Thương Dật Phong không đoán được hắn sẽ đến là bởi vì bọn họ biết Phượng Vô Trù không có một chút hứng thú nào đối với Long Mạch cả. Chỉ là cái biến số bất ngờ là Lạc Tử Dạ mò đến nên hắn mới cắp đít chạy theo. Nhưng giờ phút này hắn lại không thể hiểu được Lạc Tử Dạ đang cười một mình ngây ngô ở đấy làm gì.
Long Ngạo Địch nói xong lời này thì Hiên Thương Dật Phong không nhanh không chậm khẽ cười nói:“ Định Viễn đại sư đã chết sao? Nếu như ta nhớ không lầm hình như hắn chết là do bị trúng độc. Mà người hạ độc lại là người của Quốc Tự, có liên quan gì đến bổn vương? Còn việc cướp Long Mạch thì chỉ sợ Long tướng quân đã hiểu lầm rồi. Bổn vương chỉ là vừa lúc đi qua, thấy có hắc y nhân liền theo vào. Chỉ là vào đến đây thì lại không thấy hắn đâu nữa. Mà Long Mạch lại bị hắn mang đi. Nếu Long Tướng quân không tin có thể lục soát trên người bổn vương!”
Hắn bình bình đạm đạm nói mấy câu liền có thể che đi sự tình vừa xảy ra. Nhìn giống như là chủ thuận miệng nói ra một câu chuyện cười nhưng cũng xem như ngầm nói với Long Nhạo Địch hắn đã sớm chuẩn bị tốt để giải thích cho chuyện này. Cho nên cho dù Long Ngạo Địch có ý làm khó hắn, hắn cũng không cần phải lo lắng. Rốt cuộc cái gọi là Long Mạch không phải đã bị phá huỷ trong tay hắn rồi sao. Long Ngạo Địch muốn bắt được hắn thì cũng cần phải có chứng cứ, cho nên hiện tại Long Ngạo Địch hoàn toàn không có khả năng để lên án hắn.
Hiển nhiên Long Ngạo Địch cũng biết Hiên Thương Dật Phong không phải là người dễ đối phó cho nên hắn cũng có tính toán từ lâu.
Long Ngại Địch cười lạnh một tiếng mở miệng nói:“ Kia nếu như bản tướng quân đem ngài chu sát tại đây thì sao? Nếu là như vậy thì cho dù Hiên Thương vương không chịu nói cho ta biết Long Mạch là thứ gì thì cuối cùng khi ngài chết thì ta sẽ không biết được nhưng cũng không một ai biết được, không phải sao?”
Sự tình phát triển đến như vậy Lạc Tử Dạ liền biết mình không tiếp tục cần phải tranh đấu tìm Long Mạch nữa. Hiên Thương Dật Phong sẽ không có khả năng nói cho nàng, tờ giấy kia cũng đã bị phá huỷ, muốn cướp cũng không có để mà cướp. Long Ngạo Địch cũng không cho phép Hiên Thương Dật Phong nói cho nàng.
Cho nên nàng cũng không cần thiết ở chỗ này tiếp tục hóng, miễn cho bị phát hiện lại bị diệt khẩu. Nếu như thật sự bị diệt khẩu thì cũng chưa chắc nàng không thể chạy thoát được nhưng là phiền toái không chọc vẫn là tốt nhất.
Lúc nàng đang định đi thì Hiên Thương Dật Phong bỗng nhiên xuất kiếm đam về phía Long Ngạo Địch. Trên mặt vẫn mang ý cười ôn nhã, phong lưu nhàn nhạt nói:“ Vậy cũng nên nhìn thử xem Long Tướng Quân đoạt được mạng của bổn vương hay vẫn là bổn vương đoạt được mệnh ngài!”
Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng sau đó cũng rút kiếm đâm về phía Hiên Thương Dật Phong.
Ân, các soái ca bắt đầu đánh nhau? Trong thế giới của nam nhân có thể hình dung được sao? Hai người này thực mau mà đánh đến khí thế hừng hực. Mà Lạc Tử Dạ chuẩn bị nện bước rời đi thì bỗng nhiên nhìn thấy chiêu tấn công Hiên Thương Dật Phong của Long Ngạo Địch đang đánh đến. Hiên Thương Dật Phong duỗi tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay hắn chặn được chiêu này của hắn. Môi Hiên Thương Dật Phong chậm rãi hiện ra ý cười ôn nhã cùng không một chút để ý.
Nhưng cũng chính vì nụ cười này của hắn làm cho khoé miệng Lạc Tử Dạ trùng một cái. Không biết có phải máu hủ của nàng lại trỗi dậy hay không mà nàng lại cảm thấy động tác của hai vị soái ca này cộng với nụ cười khó hiểu của Hiên Thương Dật Phong mang theo điểm ái muội.
Trên thực tế Nhiếp Chính vương điện hạ cũng đang định đi nhưng nhìn cái người đang uốn éo bên cạnh đang tươi cười dâm loạn. Khoé môi tà vọng của hắn hơi dật, nhìn theo ánh mắt của nàng. Nguyên bản hắn còn tưởng nàng đang thưởng thức mỹ nam tử nhưng sau khi cẩn thận phân tích lại ánh mắt kia một chút thì phát hiện ra hoàn toàn không phải. Đó là một loại ánh mắt phi thường đáng khinh còn mang theo suy đoán ác ý.
Sau đó Long Ngạo Địch bỗng nhiên đem tay chính mình rút ra. Cũng bởi vì hắn dùng lực đạo quá lớn nên khi dật tay lại vô tình kéo Hiên Thương Dật Phong lại gần hơn một chút. Thoạt nhìn giống như Long Ngạo Địch muốn một tay đem Hiên Thương Dật Phong kéo vào trong lồng ngực.
Nhưng Hiên Thương Dật Phong nhanh chóng ổn định lại, dương tay đem kiếm ra chiêu đánh về phía Long Ngạo Địch. Bast quá lại nhanh chóng bị Long Ngạo Địch chế trụ cổ tay.
Vì thế Lạc Tử Dạ lại được một phen nhìn thấy màn kịch máu chó yêu nhau lắm cắn nhau đau, mờ ám bắn ra bốn phía. Làm nàng hưng phấn mà trừng mắt lớn, biểu tình thập phần kích động, thậm chí còn cảm thấy máu mũi của mình nhanh chóng bị kích thích mà tuôn trào. Trong đầu còn tự động bổ sung thêm hình ảnh hai người này đánh tới đánh lui cuối cùng lăn đến trên giường....
Nhiếp Chính Vương điện hạ nhìn thoáng qua hai bên. Ở trong mắt của hắn, giờ phút này Hiên Thương Dật Phong cùng Long Ngạo Địch là đang đánh nhau một cách bình thường. Cho nên hắn không nào mà hiểu được, ánh sáng hưng phấn trong mắt của Lạc Tử Dạ, kích động nắm vạt áo của chính mình là vù cái gì?
“ Oanh!” Một tiếng vang lớn nổ ra, nội lực cường đại của hai người này làm cho thạch động bin tạc bắt đầu sụp.
Hai người kia phi thân lên giữa không trung tiếp tục hâm nóng tình cảm. Nàng khẳng định cảnh tượng này ở trong mắt của bất kì hủ nữ nào cũng đều nói đây là cơ tình bắn ra bốn phía. Nhưng thẳng nam thấy như nào thì nàng lại hoàn toàn không biết.
Nàng cúi người xuống làm cục đá che khuất thân hình của nàng. Tránh cho bọn học tạc thạch động lại làm bạn lộ nàng. Hiện tại thạch động đã bị tạc, chỉ cần bọn họ đi ra liền sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Cho nên nếu không thể đi được thì tội gì không tiếp tục nhìn màn thể hiện tình cảm sâu sắc giữa hai đại soái ca.
Mà động tĩng lớn như vậy tự nhiên cũng làm kinh động đến tên đang nỗ lực tìm kiếm Long Mạch ở Tàng Kinh Các. Lúc này hắn mới xem như rốt cuộc thức tỉnh, nhanh chóng chạy đến thạch động.
Lúc hắn vừa chạy tới liền thấy Long Ngạo Địch cùng Hiên Thương Dật Phong đang giằng co trên không trung. Hắn sửng sốt một chút, ánh mất tựa hồ không thể tin được.
Cái hắn không giám tin tưởng tự nhiên là đã hiểu được hai người này đã tìm được Long Mạch chân chính hơn nữa lại còn nổi ra xung đột. Trong khi đó chính mình lại vẫn đang ở Tàng Thư Các tìm kiếm, cho nên trước mắt Long Mạch rơi ai hắn lại hoàn toàn không hề biết.
Chẳng qua lúc đôi mắt hẹp dài của hắn đang nhíu lại quan sát giữa không trung, biểu tình khuôn mặt lại là không giám tin tưởng cùng với không thể tiếp thu được nhanh chóng bị Lạc Tử Dạ quan sát được, bắt đầu phân tích sự tình theo chiều hướng vì hắn thấy tức phụ nhi của mình dây dưa không rõ với người khác nên mới lộ ra bộ mặt chịu đả kích, không thể tin tưởng được như thế.
Emma, hình ảnh này đúng thật là làm nàng bổ não hơn, thật sự là PS không tì vết.
Cao hứng đến nỗi làm nàng suýt nữa thì vỗ đùi cười rộ lên, đuôi mắt bắt đầu xuất hiện ra một giọt nước mắt kích động. Diêm Liệt cùng Phượng Vô Trù thập phần kinh ngạc nhướng mày nhìn nàng, nhìn bộ dáng cao hứng của nàng không khác gì mắc chứng bệnh tâm thần, kích động cười đến đáng khinh, khoé mắt còn vương một giọt nước, thật sự không thể lí giải nổi trong đầu nàng đang nghĩ đến cái gì.
Hai chủ tớ không hẹn mà cùng nhìn ba người kia, mạc danh kì diệu cảm thấy đồng tình. Dù sao bây giờ Lạc Tử Dạ mang cái dâm ý gì trong đầu thì tuyệt đối cũng khong phải là cái gì tốt đẹp cả.
Trong lúc nàng đang tự bổ não mình về chuyện tình tay ba thì Minh Dận Thanh cũng rút kiếm xông vào trận đấu. Hắn cũng chưa thể xác định được trong hai người này ai mới là người nắm Long Mạch trong tay nên hắn chỉ có thế tấn công cả hai.
Mà hành vi này của hắn thì ở trong mắt của Phượng Vô Trù là một hành vi cực kì ngu xuẩn. Chỉ cần hắn có một chút đầu óc thù tất nhiên sẽ lựa chọn không gia nhập cuộc chiến mà chờ hai người này đánh xong, xác định được rõ ràng tình huống lại ra tay.
Nhưng hắn lại trực tiếp nhảy vào, làm cuộc chiến càng thêm hỗn loạn, ba người này lại là ba đối thủ của nhau, chỉ sợ Minh Dận Thanh sẽ không đạt được kết quả mà mình mong muốn. Còn làm lỡ mất cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng ở trong mắt Lạc Tử Dạ thì Minh Dận Thanh lại đang ra tay giáo huấn đôi gian phu dâm phụ này. Đặc biệt lúc hắn huy một trưởng về phía Hiên Thương Dật Phong, Lạc Tử Dạ tự động phối âm trong lòng: Tiện nhân, ngươi cư nhiên cho lão tử đội nón xanh!
Đồng thời một kiến của Long Ngạo Địch đâm về phía Minh Dận Thanh. Lạc Tử Dạ cũng nhanh chóng tiếp tục phối âm: Buông hắn ra, ngươi có bất mãn gì cứ việc tìm ta!
Minh Dận Thanh vì tránh đi một kiếm này của Long Ngạo Địch nên phải thu hồi trưởng phong đang đánh về phía Hiên Thương Dật Phong. Sau đó quay đầu lại quét một chân về phía Long Ngạo Địch.
Lạc Tử Dạ cực kì hưng phấn cười, trong lòng tiếp tục phối âm cho Minh Dận Thanh: Chạm người của ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không xử ngươi?
Long Nhạo Địch miệt nhiên cười, vươn tay đem vỏ kiếm chặn lại cái quét chân này. Lạc Tử Da tiếp tục phối âm: Chỉ bằng ngươi? Chạm đến người của ngươi thì làm sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể làm đối thủ của ta?
Mà Hiên Thương Dật Phong cũng không chịu thua kém huy một chưởng về phía Long Ngạo Địch. Lạc Tử Dạ phi thường tri kỉ mà phối một câu: Đâu là việc của ta, ngươi nhúng tay vào làm cái gì? Sẽ làm sự tình càng thêm phức tạp, cút ngay!
Một chưởng của hắn vừa qua thì Long Ngạo Địch một kiếm đâm về phía hắn. Phối âm: Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin tưởng ngươi không có yêu đương vụng trộm sao?
Ai u... Lạc Tử Dạ cười như một tên ngốc, không chút nào nhìn thấy không khoẻ! Một chút cũng không có! Nàng che lại bụng của chính mình, cái cảm giác muốn cười mà lại không thể cười phải nhẫn nhịn như vậy đúng thật là không thể chịu nổi mà! Bụng đau quặn lại thành một đoàn xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào người Phượng Vô Trù hơn nữa lại hoàn toàn không biết mình đang cọ cọ lên lồng ngực của hắn.
Nhiếp Chính Vương điện hạ kì thực rất muốn đem nàng ném văng ra nhưng khi nhìn đến bộ dáng cao hứng này của nàng thì trong lòng lại cảm thấy tò mò, muốn biết ànng đang cao hứng cái gì vì thế liền không nhúc nhích.
Lạc Tử Dạ vì quá cao hứng mà không nhịn được vỗ đùi, tiếp tục không tiếng động mà cùi.
Diêm Liệt đứng cách đó không xa đồng tình nhìn vương của mình. Hắn không thể hiểu được thái tử gia ngươi cao hứng nhưng ngươi vỗ đùi vương làm cái gì?
Lạc Tử Dạ bị suy nghĩ đáng khinh của mình bổ não đến thần chí không rõ, còn hơi đâu mà chú ý đến mình đang chụp đùi ai. Chỉ cảm thấy cái đùi này xúc cảm cũng thật tốt a! Không hề có sẹo thậm chí còn rất rắn chắc.
Xúc cảm quả thật rất tốt vì thế đôi mắt nàng cẫn nhìn chằm chằm tổ đội ba người kia, tay đang vỗ vỗ liền đổi thành đáng khinh vuốt ve.
Phượng Vô Trù sắc mặt khẽ biến, lệ khí trong mắt bắt đầu toả ra. Đáng chết là lửa giận này lại bắt nguồn từ việc Lạc Tử Dạ đáng khinh sờ chân hắn mà thân thể hắn cư nhiên lại có phản ứng!
Hắn bị một tên nam nhân đang có hành vi giống bệnh thần kinh sờ đùi liền có cảm giác? Việc này đối với Phượng Vô Trù mà nói tự nhiên là vô cùng nhục nhã.
Hắn một phen đưa tay nắm lấy cổ tay nàng không cho nàng tiếp tục làm loạn.
Mà Lạc Tử Dạ lại đang cực kì cao hứng nhìn trận chiến của ba vị soái ca nên cũng chưa chú ý được cổ tay của mình đã bị Phượng Vô Trù nắm lấy. Ý cười dật dào mà nhìn mấy người kia, thấy Long Nhạp Địch bởi vì công kích này của Hiên Thương Dật Phong bắt đầu giận dữ, huy một chưởng đánh trả. Nàng nhanh chóng tiếp tục màn phối âm của mình: Ngươi tại sao lại không cần ta, ta kém hắn ở chỗ nào?
Hiên Thương Dật Phong cười ôn nhuận, tránh đi trưởng phong này của hắn. Mà nụ cười của hắn thoạt nhìn lại giống như gió xuân làm say lòng người, làm cho người ta cảm thấy hắn giống như đang nhớ về một việc cực kì tốt đẹp. Vì thế để phối hợp với biểu tình này của hắn, Lạc Tử Dạ cực kì tốt bụng mà phối: Ngươi thì biết cái gì? Đính ước hắn đưa cho ta là cả đờ này dùng không hết châu báu!
Long Ngạo Địch lại huy kiếm, đam về phía hắn. Ánh mắt càng thêm tức giận. Nhưng sự tức giận này hoàn toàn là bởi vì Long Mạch ở trong tay Hiên Thương Dật Phong. Họ đánh nhau đem động tĩnh náo lên như vậy cho nên hiện tại hắn muốn danh chính ngôn thuận giết chết Hiên Thương Dật Phong cũng không được, chỉ có thể làm theo đạo lí đưa hắn cho hoàng thượng xử lí. Dưới sự giận dữ này của hắn, kiếm trong tay ra chiêu lại sắc bén hơn vài phần.
Vì để thật tự nhiên với biểh tình này của hắn mà Lạc Tử Dạ lại phối âm: Đến hôm nay tư mới biết được ngươi là dạng người như vậy. Vì châu báu lại có thể vứt bỏ người yêu của mình.
Minh Dận Thanh vài lần xuất kích đối với Hiên Thương Dật Phong đều là bởi vì muốn tránh công kích của Long Ngạo Địch. Giờ phút này hắn cũng rất giận dữ, ánh mắt lạnh thấu xương, một chưởng đánh về phía Long Ngạo Địch.
Thời gian phối hợp cực kì phù hợp để phối thêm một câu: Thật chê cười, hắn vứt bỏ người hắn yêu? Ngươi cho rằng hắn thật sự yêu ngươi?
Long Ngạo Địch không nói không rằng chắn một kiếm này của hắn. Kinh miệt quét mắt nhìn hắn một cái cực kì phù hợp với nội dung phối âm: Người hắn yêu không phỉa ta chẳng lẽ là ngươi?
Lạc Tử Dạ cảm thấy nếu bây giờ trong tay nàng có camera, đem tình cảnh hiện tại chụp lại sau đó tiến hành chế tác, phối âm nhất định sẽ làm thành một bộ phim tuyệt tác tình tay ba máu chó. Kích động đến nỗi bàn tay đang định chụp đùi một cái thì lại phát hiện tay nàng không thể cử động được.
Quay đầu lại nhìn thì thấy cổ tay mình đang bị người nào đó nắm chặt. Lạc Tử Dạ phi thường thô bạo mà dựt tay lại, trợn trắng mắt nhìn hắn:“ Ngươi không có biệc gì thì nắm cổ tay ta làm gì?”
Không biết có phải nhìn bộ mặt ác nhân cáo trạng của nàng khiến cho Nhiếp Chính vương điện hạ vô ngữ hay không mà sơ ý để nàng rút tay ra được.
Lạc Tử Dạ xoay đầu đang định vỗ đùi điên cuồng cười vài tiếng kết quả vì quá kích động mà không cẩn thận duỗi chân ra đem cục đá gần đấy đá một cái. Cục đá kia nhanh chóng lăn ra ngoài mà nàng lại đang quá kích động cười, cả nửa người dựa vào lồng ngực Phượng Vô Trù mà cọ cũng như che mất tầm mắt của hắn khiến hắn chưa kịp phát hiện. Vì thé sau khi cục đá kia gây ra động tĩnh nhanh chóng làm kinh động đến ba người đang đánh nhau ở trên bầu trời kia.
Ba người kia sửng sốt đồng thời quay đầu lại. Xuyên thấu qua ánh trăng thấy Lạc Tử Dạ đang cười đến cao hứng cùng với động tác vỗ đùi của mình, còn có giọt nước mắt nhỏ trên khoé mắt.
Đằng nào cũng bị phát hiện rồi nên Lạc Tử Dạ cũng không sợ bị giết người diệt khẩu. Nàng nhìn ba người lại nghĩ đến tình huống vừa rồi, lau một phen khoé mắt chỉ tay vào bọn họ cười một trận khủng bố, cảm thán:“ Một đường thật loạn....! Ha ha ha... ha...”
Ba người kia đồng loạt sửng sốt nhìn Lạc Tử Dạ dựa nửa người vào Phượng Vô Trù. Bởi vì cười đến cực kì kích động liền không thèm vỗ đùi của chính mình nữa mà thò tay vỗ đùi Phượng Vô Trù.
Khoé miệng của bọn họ đồng loạt trừu, yên lặng cảm thán: Lạc Tử Dạ, quan hệ của ngươi và Phượng Vô Trù... thực loạn!