Gần năm mươi con người vội vàng quay sang nhìn Toga, trong mắt tràn ngập ỷ lại. Cũng khó có thể trách họ, khi từ trước đến giờ, mỗi khi có vấn đề gì, vẫn luôn là Toga lao lên cáng đáng cho những người khác. Chỉ cần cô lao vào chiến đấu với lũ chó, để bọn họ có thời gian leo lên là được thôi.
- Làm ơn cứu chúng tôi với, Toga!
- Đúng đó, chị đại! Xin hãy cứu chúng tôi!
Toga nhìn một vòng, nhanh chóng gật đầu.
- Được rồi! Thời gian gấp gáp, mọi người mau mau leo lên đi, để tôi đoạn hậu!
Chó cắn lửa, một cách đặt tên đầy... dân dã của những kẻ thất học! Chúng ta có thể mong đợi gì hơn một đám mọc cơ bắp thay vì não cơ chứ? Tuy cái tên đó có thể không đẹp, nhưng ít nhất nó thể hiện rất tượng hình phương thức chiến đấu của lũ ma thú này.
Những con Chó cắn lửa sở hữu một bộ hàm cực mạnh mẽ, với lực cắn đủ sức bóp nát cả một khối thép dày vài phân. Điều đó khiến cho chúng cực kì nguy hiểm trong các trận chiến cự li gần, khi một cú táp đó có thể cắn đứt cả vũ khí của đấu sĩ. Khi không còn vũ khí hay khiên chắn, người mạo hiểm sẽ rất khó sống trước những đợt tấn công của đàn chó.
Hình tượng “cắn lửa” ý chỉ khi những con chó này cắn, có cảm giác như đó là một vụ nổ chứ không còn chỉ là động tác khép hàm tốc độ nhanh nữa. Với lực cắn mạnh như vậy, loài ma thú này hiển nhiên phải có một hộp sọ và xương cổ cực kì chắc khỏe để chịu được lực chấn động sinh ra từ một cú cắn.
Đổi lại, cường độ cơ bắp trên thân thể của chúng lại không quá mạnh mẽ. Loài Chó cắn lửa có thể đạt tốc độ phi nước đại cực lớn, song thể lực của chúng lại có hạn! Nói một cách đơn giản thì chúng có sức bùng nổ tốt, còn nếu chiến đấu thời gian dài thì cơ thể nặng nề và bộ hàm tiêu hao năng lượng kia lại là khuyết điểm của chúng.
Nghĩ lại thì chúng khá giống Cá răng hổ mà Cyrax đã gặp. Cả hai đều sở hữu sức tấn công áp đảo, nhưng khả năng phòng thủ thì không được tốt lắm! Và quan trọng là chúng đều đi theo đoàn! Cyrax đã thử sức với một đoàn Cá răng hổ, và gã khẳng định rằng Toga nếu như đối đầu với lũ Chó cắn lửa này thì chỉ có thể gặp số phận tương tự gã!
Thậm chí còn có thể tệ hơn! Cyrax có thể thân thể đạt tới đấu sĩ cấp trung, còn thân thể thực của Toga chỉ là đấu sĩ cấp thấp. Cô có thể dùng đấu khí để bảo hộ bản thân trong một chốc lát, có điều đấu khí của Toga sẽ hao hụt cực nhanh trước sức sát thương của bầy chó. Và nếu như thân thể mỏng manh kia của cô nàng bại lộ trước những cái mõm chó nhễu nhớt dãi kia thì...
Chưa kể, tình huống của Cyrax và Toga cũng rất khác nhau! Cyrax có quyền lựa chọn đánh hay không, do đó thiệt hại của gã thấp hơn rất nhiều. Còn trong trường hợp này, khi Toga phải tử thủ để bảo vệ cho những con dòi này bỏ trốn... khả năng cao là cô có thể bỏ lại ít nhất một đến hai bộ phận.
- Đứng im!
Cyrax rút cây roi làm từ xương sống con báo đen từ trên lưng ra. Đến lúc này những người mạo hiểm mới nhận ra gã có dùng vũ khí, và gã khinh thường bọn họ tới mức còn chẳng thèm dùng nó luôn! Cyrax vung roi, vụt mạnh xuống trước mặt Toga, vẽ nên một vạch đứt sâu hoắm.
- Cô đứng yên đây cho tôi!
- Anh làm gì vậy? Đừng có phá, để yên cho tôi cứu người, nếu không thì không còn kịp nữa!
- Đúng đó! Thằng khốn kia đừng có quấy rầy chị đại...
- Câm họng!
Cyrax gầm lên, mắt long sòng sọc. Mạch máu trên cổ gã nổi lên, đập phập phồng. Cyrax hít sâu một hơi, nhìn Toga, rồi nhìn tất cả những người mạo hiểm.
- Hôm nay hoặc là chúng ta cùng nhau chiến đấu và sống sót, hoặc là tao và cô gái này sẽ nhìn lũ kí sinh trùng chúng bay chết từng đứa một! Chọn đi!
Cyrax đưa tay ra túm lấy cẳng tay Toga, trong khi đàn chó đã tụ tập xong. Con đầu đàn ngửa cổ lên tru một tiếng, và đàn chó phía sau cũng ngửa lên tru theo.
- Muốn sống, đấu sĩ chống chịu bước lên trước kết thành đội hình! Đấu sĩ sử dụng vũ khí dài đứng tuyến sau. Mấy đứa dùng vũ khí ngắn như dao hoặc quyền sáo thì đảm bảo hai cánh không bị phá. Nhanh con mẹ chân lên!
Cyrax quát lớn, và ngay lập tức đám người vội vàng làm theo lời gã. Trong cái thời khắc hỗn loạn này, chỉ cần có một người đưa ra được ý kiến mạch lạc rõ ràng, tự khắc những người khác sẽ tìm cách tuân theo. Họ còn ôm theo những người bị Cyrax đánh bất tỉnh, để vào khu vực sâu nhất trong đội hình.
Ở phía trên cùng, Cyrax và Toga đứng cao nhất, lĩnh nhiệm vụ làm mũi nhọn hứng đợt công kích của đàn Chó cắn lửa. Điều này sẽ giảm bớt áp lực cho mười đấu sĩ cầm các loại khiên chắn đang đứng xếp thành một hình quạt phía sau. Hơn ba chục đấu sĩ còn lại đều là những người sử dụng giáo, kiếm, cung, dao, không thích hợp để đóng vai trò tuyến trên trấn giữ đàn chó.
Thật lòng mà nói, Cyrax còn không nghĩ đội hình này có thể giữ được quá lâu. Những đấu sĩ này hoạt động trong đội hình nhỏ và cơ động thì hợp hơn là đội hình quy mô lớn như quân đội thế này. Thương vong là điều không thể tránh khỏi, chỉ có điều gã hi vọng có thể giảm được thiệt hại xuống tối thiểu.
Gã liếc gương mặt đang chảy mồ hôi ròng ròng của Toga, rồi nhìn xuống vũ khí của cô nàng. Đó là một cặp song đao, cũng được rèn khá ổn, nhưng thật sự thì tầm đấu sĩ cấp trung trở lên mà sử dụng vũ khí hạng thường chẳng khác nào tự đeo tạ vào chân.
Việc phân hạng đồ vật không chỉ bởi tác dụng, mà còn bởi độ bền của chúng cũng được tăng lên. Đối với đấu sĩ, bắt đầu từ cấp trung, họ có thể phóng đấu khí ra ngoài cơ thể. Điều này cũng có nghĩa là họ có thể truyền đấu khí vào đồ vật, cường hóa nó lên.
Đây mới thật sự là cách dùng đấu khí hiệu quả, chứ không phải là tạo ra một lớp màng chắn bên ngoài cơ thể. Vũ khí được tắm trong đấu khí sẽ có uy lực trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều lần... nhiều tới mức vượt qua ngưỡng chịu đựng của nó!
Cần nhớ rằng, khi một lực tương tác lên một vật, bản thân lực đó cũng phải chịu phản lực tương đương. Lưỡi kiếm có thể chịu được nhiều nhát chém trước khi mẻ, quăn, gãy rời nếu đó là một vũ khí có phẩm cấp tương đương.
Chứ nếu thanh kiếm cấp thường mà tung ra một lực tương đương với thanh kiếm cấp tốt, thì khả năng cao là chính bản thân thanh kiếm thường đó cũng sẽ bị hư hỏng ngay sau khi chặt gãy đối thủ. Chính vì thế, Cyrax dám chắc rằng cô nàng Toga này không hề truyền đấu khí vào cặp song đao trên tay kia.
Vừa mang theo một đám con ghẻ kí sinh, vừa tự hạn chế sức mạnh, vậy mà cô nàng vẫn còn sống được tới tận giờ này! Cyrax không khỏi cảm thán đúng là người tốt được trời chiếu cố. Gã rút từ hông ra con dao phẩm chất tốt, liệng nó cho Toga.
- Cầm lấy! Cất hai cái đống rác đó đi! Sau trận nhớ trả lại cho tôi!
Toga đón lấy con dao, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên. Sau đó cô nàng há hốc miệng, mở to mắt, định nói gì đó...
- Tập trung vào, chúng nó tới rồi kìa!
Cyrax nạt một tiếng, cắt đứt cô nàng. Toga nhìn đàn chó đang hùng hổ chạy tới, cúi đầu nói lí nhí.
- Cảm ơn anh!
Cyrax không trả lời. Thay vào đó, gã ngoái đầu lại, nhìn đám đấu sĩ đang xanh mặt phía sau lưng. Bọn họ đã tựa lưng vào mặt nước, để giảm đi khả năng bầy chó vòng hẳn ra sau lưng để tập kích. Con nước này tương đối lành, không có nhiều thủy quái qua lại, cho nên họ cũng không sợ một con cá sấu cổ dài nào đó có thể tình cờ bơi qua và làm gỏi cả bọn.
Tất nhiên, nếu như máu chảy khắp mặt nước thì lại là chuyện khác! Tuy nhiên bọn họ không thể tính xa tới mức đó, chỉ có thể bước được bước nào hay bước đó mà thôi!
- Nghe đây lũ súc sinh ăn bám! Chúng ta đang bị dồn vào chân tường rồi! Tao và Toga sẽ đứng ở trên này, thu hút phần lớn đàn chó. Một vài con khác sẽ lọt qua bọn tao, tấn công chúng mày. Việc của chúng mày là giết đám chó, đẩy dần đội hình lên và cứu trợ bọn tao.
Cyrax quát lớn, lừ mắt.
- Tất nhiên sẽ có một vài thằng tự cho là thông minh, nghĩ rằng cứ để bọn tao chịu đòn cho chúng mày bỏ trốn. Yên tâm, đánh nhau như nào không biết, chứ tao với cô nàng này nếu thật sự muốn bỏ trốn, thì chúng mày nghĩ lũ chó này có tư cách đuổi sao? Và khi không còn hai chúng tao thu hút chú ý, chúng mày có chịu nổi không?
Những gương mặt tái xanh vì sợ hãi giờ lại càng trở nên thêm nhợt nhạt! Bọn họ vừa nhận ra một sự thật, đó là Toga hoàn toàn có thể phóng vọt đi, bỏ họ lại cho bầy chó cắn xé! Trước đây Toga là người tốt, hiện tại Toga vẫn là người tốt, nhưng ai dám nói tương lai kế tiếp cô vẫn là người tốt?
Như thành ngữ đã nói, “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử“. Những kẻ mạo hiểm này đều là thành phần sẵn sàng bán đứng đồng bạn khi nguy hiểm, đâm sau lưng đồng đội để tranh cướp kho báu. Và bọn họ luôn luôn lấy chính tiêu chuẩn đó để áp đặt lên những người xung quanh.
Tại sao họ lại phải làm như vậy? Đó là bởi nếu tất cả đều xấu, thì sẽ chẳng có ai xấu đúng không? Thà rằng họ phụ bạc người khác, còn hơn để người khác phụ bạc mình. Đây thực chất là một hiệu ứng tâm lý học, nhằm bào chữa cho sự sai trái của bản thân.
Chính vì thế, dù biết rằng lòng quân tử vốn sáng như gương, nhưng những kẻ tiểu nhân vẫn sẽ lấy chính bụng dạ mình để suy bụng người thôi! Muốn phá bỏ được cái vòng lặp này, ngoài việc mỗi cá nhân phải tự thay đổi nhận thức thì chỉ có thể là dùng máu tanh để gột rửa!