- Vậy thì tại sao anh lại phải cố giết tôi?
Toga giận dữ, đôi mắt long lanh nước - đừng hiểu nhầm, không phải cô nàng khóc đâu! Toga thuộc hệ nước, nên thay vì mắt cháy phừng phừng lửa giận, thì cô long lanh thủy triều phẫn nộ thôi!
- Vậy thì cô giải thích bốn lần liền cô tìm cách hạ thuốc tôi bằng thuốc bột thì sao?
Cyrax ngả ngớn đáp lại. Gã tiếp tục thúc một cú trời giáng vào kẻ dám lao đến bên hông, khiến cho cô ta quỳ mọp xuống, chảy hết cả dịch dạ dày ra khỏi miệng.
Những người mạo hiểm vừa đánh vừa nhao nhao lên tiếng.
- Thằng này mạnh quá! Sao nó rõ ràng là đấu sĩ cấp thấp mà lại mạnh đến như vậy?
- Nó luôn luôn đi trước chúng ta một bước!
- Chẳng lẽ nó có tà thuật gì?
- Chị đại Toga, mong chị đứng ra đòi lại công bằng cho bọn tôi!
- Đúng đó, chị đại...
Từng đợt sóng âm thanh cứ nhao nhao ập tới bên tai Toga, ong ong như ruồi bay, khiến cô không khỏi cau mày nhăn mặt khó chịu. Trên thực tế, Toga là một cô gái xinh đẹp, và xinh “người”, theo như đánh giá của Cyrax.
Xinh người, hay xinh phàm tục, ý chỉ những vẻ đẹp mà một người bình thường khi nhìn thấy sẽ gật gù “nó thật là đẹp” nhưng cũng chỉ đến vậy. Nó không phải là những vẻ đẹp mang tính ma mị như Vera - đừng quên rằng cô nàng mang một nửa dòng máu Succubus. Nó lại càng không phải vẻ đẹp tới ngạt thở của các thành viên tộc Tiên - những người được đồn rằng dùng chính hình mẫu của Thần tạo nên.
Cyrax thừa nhận, gã thích cái đẹp này hơn! Gã chưa từng có bất cứ một cảm giác hay rung động nào với Vera, phần lớn là bởi bản năng cảnh báo gã phải tránh xa cô nàng ra. Cyrax cũng không hi vọng sẽ có một bạn tình như Sophia. Cô ta đẹp, song cái mạnh mẽ nó lấn át hết vẻ đẹp ngoại hình của nữ võ sĩ mất rồi!
Ơn Gildur, cuối cùng thì gã cũng gặp được một người con gái bình thường! Cyrax lẩm bẩm trong đầu.
- Đủ rồi!
Toga quát lớn. Ngay lập tức, đoàn người trở nên im bặt! Đừng quên rằng người con gái đứng trước mặt họ đây, không chỉ là một người sẵn sàng nhường khẩu phần ăn của mình cho người khác. Cô nàng còn là một lãnh đạo với thủ đoạn tàn nhẫn để đoàn kết được những người mạo hiểm còn sống sót!
Mới là lạ...
Cyrax cúi đầu, khi những tiếng chửi mắng tiếp tục vang lên. Gã đã nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp nhất, khi “Kyle” nhắc tới việc cô dẫn dắt người mạo hiểm còn sống. Trong thời buổi loạn lạc, chỉ có hai thành phần có thể dụ dỗ được người khác đi theo.
Một là những kẻ lãnh đạo trời sinh. Họ không nhất thiết phải quá mạnh, nhưng có khả năng điều khiển người khác. Đó có thể là thông qua lời nói, cử chỉ, hành vi, mượn lực, và bất kể là cách nào thì họ cũng phải có một trái tim sắt đá, lạnh lùng. Cyrax đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh một người đàn ông râu ria đen trắng cắt tỉa gọn gàng!
Về phần người thứ hai, thì người này phải thỏa mãn đủ hai điều kiện. Một là rất mạnh, đương nhiên phải mạnh mới có thể dẫn dắt người khác sống được trong thời buổi mạt thế! Thứ hai là ngu, cực kì ngu, ngu tới mức thánh mẫu, để những con kí sinh trùng dòi bọ bám lên.
- Không thể bỏ qua cho thằng này được, Toga! Nếu không thì hắn có thể gây nguy hại cho toàn bộ chúng ta đó!
- Bảo vệ chúng tôi đi Toga! Chẳng phải cô đã hứa rằng sẽ bảo vệ chúng tôi tới khi chúng ta thoát hết khỏi đây rồi sao?
- Chị đại Toga, chị định bỏ rơi bọn em sao?
Một nắm đấm vung lên, đấm thẳng vào gương mặt Cyrax, khiến gã phải nghiêng đầu sang một bên để giảm bớt lực. Ngay sau đó, một tá các loại vũ khí sắc bén khác nhau cũng ập thẳng xuống đầu Cyrax!
- Tôi nói, dừng lại!
Một luồng áp lực khủng khiếp tỏa ra từ Toga, đẩy lui toàn bộ những đấu sĩ khác ngã ngửa ra. Cho dù Toga có thân thiện tới đâu, cho dù cô sẵn sàng nhường đồ ăn của mình cho đồng bạn và để bản thân bị cơn đói giày vò, cho dù cô luôn là người đầu tiên lao vào trận chiến.
Toga vẫn là một đấu sĩ cấp trung, hàng thật giá thật!
Các đấu sĩ ngồi phịch dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo trên người. Áp lực và khí thế của sinh vật cao hơn họ một bậc khiến cho họ không cách nào thở được! Một vài người run bần bật, mặt tái xanh đi khi nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt của Toga.
Nỗi sợ đến rất nhanh, và đi cũng nhanh không kém! Toga đã thu hồi khí thế của mình, đồng thời những người mạo hiểm cũng chẳng phải là sinh vật thánh thiện tốt lành gì. Họ là những kẻ vào sinh ra tử, sống trên đầu mũi dao, thế nên áp lực của Toga chỉ có thể khiến họ tắt điện trong ngắn ngủi mà thôi!
- Tại sao anh không tránh?
Cyrax đưa tay lên lau máu mũi.
- Vì cô nói dừng lại còn gì!
Toga hơi sững người, giống như bị đấm một cú vào thẳng mặt vậy.
- Anh quá nguy hiểm!
Toga thở dài, thốt ra một cách mệt mỏi. Cô đưa tay lên ấn trán, nhìn những người đang ngồi la liệt xung quanh, và cả những người đang nằm bất động.
- Ngay từ lần đầu gặp anh, linh cảm của tôi đã mách bảo rằng anh rất nguy hiểm.
- Và đó là lí do cô bỏ thuốc vào chỗ quần áo cũ đó? Đừng dối tôi, cơ thể tôi cực kì nhạy cảm với các loại thuốc. Cô có cần tôi kể số lần cô đã hạ thuốc tôi không?
- Tôi lại cứ tưởng là do mình chưa dùng đủ liều chứ! Một lần trong quần áo, một lần tỏa trong không khí, một lần bôi lên thịt nướng, và một lần nữa thì tôi mới dự định làm vậy song thất bại. Mỗi lần tôi đều dùng một loại thuốc suy yếu khác nhau, vậy mà anh vẫn trơ trơ ra. Rốt cuộc anh là cái quái gì vậy?
Toga xòe ngón tay, đếm ra những lần hạ thuốc của cô nàng, trong cái nhìn kinh dị của đám người sống sót. Những thứ thuốc phòng thân này là do tất cả bọn họ nghiên cứu ra, đương nhiên họ hiểu uy lực của chúng lớn tới mức nào. Theo như Toga kể thì có vẻ như cô không định hạ độc Cyrax, chỉ muốn đánh gục gã khổng lồ để tìm biện pháp khống chế thôi!
- Cô biết không, nếu như cô không thích cho tôi về đây thì cô hoàn toàn có thể dẫn tôi đi đâu đó rồi dùng thân phận đấu sĩ cấp trung để bỏ trốn mà?
Toga cúi đầu, không đáp. Cyrax thấy vậy bèn đưa tay vỗ trán.
- Thật không thể tin nổi! Cô lo cho tôi! Thật luôn?!
Cyrax quát lớn, và Toga càng rúc cằm vào sâu trong ngực.
- Chẳng lẽ cô không sợ nuôi ong tay áo à? Tôi hoàn toàn có thể là một tên sát nhân biến thái nào đó, và gieo rắc tai họa lên khắp trại của cô. Tôi thậm chí có thể còn chẳng phải là người nữa? Điều gì khiến cô nghĩ rằng đưa tôi về nơi đây là một ý hay vậy?
Toga, dường như đã dốc hết can đảm, từ tốn ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô long lanh nước, ánh lên một niềm tin không thể suy chuyển.
- Bởi vì tôi tin rằng anh sẽ cần chúng tôi, như chúng tôi cần anh! Chúng ta đang trong tình cảnh khốn khó, phải đùm bọc lẫn nhau!
Lần này thì đến lượt Cyrax cứng họng! Gã cắm ghét sự hi sinh. Hi sinh lợi ích bản thân cho người khác, trong thế giới quan của Cyrax là một hành động ngu xuẩn! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Nếu như đến bản thân còn chẳng thể bảo vệ, thì lấy tư cách gì để đi chăm lo cho người khác?
Thế nên gã chói mắt!
Cyrax không thể nào nhìn thẳng vào tình thương của Toga được. Tại sao lại có thể tồn tại một con người giàu lòng vị tha đến như vậy được chứ? Nó hoàn toàn không ăn khớp với xã hội ăn thịt lẫn nhau như thế này!
Vera là một đứa trẻ, và được Gatrix bảo hộ, nên Cyrax hoàn toàn có thể hiểu tại sao cô nàng lại có suy nghĩ viển vông tới như vậy. Nói thật thì nếu như có Gatrix phò tá thì có lẽ Cyrax đã không lưu lạc tới tận mức này! Thế nhưng cô gái này? Cô ta rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà có thể giữ được một niềm tin lớn lao như vậy?
Cyrax tràn ngập phiền muộn trong lòng. Gã há miệng nói.
- Cô...
- Có tập kích! Ma thú tập kích!
Một giọng nói thảm thiết tru lên, kéo tất cả bọn họ ra khỏi trận nội chiến ngớ ngẩn giữa con người với nhau. Cách xa xa bọn họ, bước ra từ những rặng cây cao lớn tối mù trong ánh chiều muộn, là hàng đàn chó dữ! Chúng khác hẳn với vẻ đẹp duyên dáng mềm mại của con báo đen mà Cyrax đã săn giết hồi nãy.
Những cẳng chân của chúng, cùng với cơ thể, rất chắc nịch, và thô ngắn, chứ không dài như loài báo đen. Thật khó để so sánh được sự khác biệt giữa hai loài thú săn mồi, nhưng chúng ta có thể tạm đặt một người tộc Tiên và một người Lùn để thấy được hai loại cơ thể đó đối lập nhau đến như nào!
- Cẩn thận, đó là Chó cắn lửa!
Một người khác lên tiếng cảnh báo. Càng ngày càng có nhiều những con chó khác tụ tập lại, chuẩn bị cho một cuộc tập kích.
- Chúng ta ở quá xa nhà trên cây! Sẽ không kịp leo lên trên đó mất!
Chó cắn lửa không biết leo cây, giống như phần lớn ma thú có thể tấn công trại của họ. Vậy nên những người mạo hiểm đã tìm ra cách là xây những ngôi nhà nằm vắt vẻo trên cây cao, tránh xa khỏi tầm sát thương của lũ dã thú.
Vấn đề là ở độ cao này, họ nhảy xuống chỉ bị xây xát nhẹ, có điều từ dưới đất mà nhảy lên thì hơi bị khó. Thông thường họ có những sợi dây ròng xuống đất làm phương tiện đi lại, song lúc này do mải mê đánh với Cyrax, nên bọn họ đã ở khá xa những chiếc dây cứu mạng đó.
Với tốc độ của đàn chó thì chúng hoàn toàn có thể đạt đến sợi dây trước khi cả đoàn kịp leo lên. Đừng tưởng rằng những chiếc chân ngắn thô to kia của chúng nghĩa là chạy chậm! Thật ra thì Chó cắn lửa có tốc độ phi nước đại cực kì lớn, chỉ có điều chúng khó đổi hướng thôi. Đó mới thật sự là khuyết điểm của chân ngắn, chứ không phải là tốc độ chậm!