Gatrix vẩy vẩy chân, hóa giải hai miếng ván trượt bằng băng. Hắn ngước đầu, ngắm nhìn khu rừng mọc trước mặt. Nó cao như thể muốn chọc trời, và trải rộng sang hai bên dài vô tận!
- Hết đường rồi hả anh?
Cyrax tháo ván trượt khỏi chân, giẫm giẫm vài cái để kiểm tra nền tuyết. Gatrix chỉ vào khu rừng và nói.
- Vera, em nghĩ sao về những cái cây này?
Vera ngắm nghía một lúc, thậm chí còn sờ vào những gốc cây để kiểm tra.
- Có vấn đề! Nhưng nó nằm ở đâu được nhỉ?
Gatrix lại ngoái sang nhìn Cyrax.
- Cậu đã thấy được vấn đề chưa?
- Tại sao một cánh rừng khổng lồ như thế này mà chúng ta lại không thể thấy từ xa được?
- Đó là bởi vì chúng ta vừa lên dốc, nếu diễn giải theo góc độ không gian! Rất khó tưởng tượng tại sao chúng ta lại có thể trượt lên dốc đúng không? Thế nhưng nếu như cậu am hiểu không gian đủ sâu thì việc khiến cho nước chảy ngược cũng chẳng phải cái gì khó. Cậu chỉ cần tráo đổi điểm đến và điểm đi là được.
Gatrix giải thích rất hời hợt, nhưng chỉ có những kẻ đã học rất sâu về vật lý như Cyrax mới biết được chuyện đó đáng sợ tới nhường nào! Nó có nghĩa là thứ đang quản lý không gian này hùng mạnh tới mức nó có thể can thiệp vào cả chiều. Chỉ cần một ý niệm của nó, bọn họ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu... a!
Cyrax mở trừng lớn mắt, nhìn chòng chọc vào Gatrix, miệng há hốc ra. Gã định nói gì đó, song Gatrix chỉ lắc đầu ra hiệu cho Cyrax ngưng nói tiếp. Cyrax hiểu ý, lập tức ngậm chặt miệng!
Nếu như thực thể đó hùng mạnh tới mức có thể can thiệp không gian, vậy thì nó hoàn toàn có thể đưa bọn họ nhảy thẳng tới Shazam, chứ không cần phải dùng nhiều đường vòng vo đến như vậy phải không?
Thế nhưng cả đội vẫn phải đi không biết bao nhiêu ngày mới tới được bìa rừng, như vậy chứng tỏ thứ bọn họ đối mặt tuyệt đối không mạnh mẽ tới mức bất khả kháng như vậy!
Gatrix đã bắt đầu đánh cờ rồi, và đây mới chỉ là bước tung hỏa mù của hắn mà thôi.
- Để làm được điều này, sinh vật đó ít nhất phải đạt tới đẳng cấp thần linh rồi! Cyrax, cậu có biết điển tích thần linh nào sử dụng giá lạnh và không gian không?
Cyrax hiểu rằng Gatrix đang cố đánh lạc hướng. Việc nó điều chỉnh được không gian nghiêng dốc không giả, và nó chắc chắn đang quan sát tất cả bọn họ. Bất cứ một sơ sót nào của Cyrax bây giờ cũng có thể kích thích thần kinh cảnh giác của kẻ chủ mưu, thế nên gã phải hết sức cẩn thận!
Bọn họ hiện tại giống hệt như những con chuột nhắt, đang lén lút tha đồ ăn qua trước mặt mèo vậy!
- Thần hệ của Gildur tuy phổ biến nhất, nhưng với những cư dân ở vùng hẻo lánh, hoặc một số chủng tộc khác thì họ cũng có những thần linh của riêng mình...
- Ồ khoan! Ý cậu là ngoài Gildur, thì cũng có những thần hệ khác hiển linh trên Avalon này sao? Chẳng lẽ Gildur bỏ qua đám thần linh đó ăn cắp tín ngưỡng của mình?
- Chuyện này... em cũng không rõ nữa! Em chỉ biết những vị thần hẻo lánh này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, giúp đỡ và trừng phạt người phàm, còn về phần dàn xếp giữa họ với thần hệ Gildur thì em không biết được!
Gatrix gật đầu ghi nhớ, rồi ra hiệu cho Cyrax nói tiếp.
- Trong thần hệ của Gildur, thì Froj là nữ thần băng giá. Bà quản lý cái lạnh trên khắp thế gian này. Trong truyền thuyết, nữ thần Froj cưỡi trên một chiếc xe với mười hai con tuần lộc nhung tuyết màu trắng, chạy vòng vòng trên khắp thế gian. Ở nơi đâu nữ thần chạy qua, thì nơi đó giá lạnh sẽ bao phủ, cho tới khi nữ thần đi rồi mới thôi.
- Thế những vùng lạnh ít lạnh nhiều thì giải thích ra làm sao?
- Những vùng lạnh nhiều là do nữ thần ưa thích nơi đó nên bà dừng lại, ngắm nghía chỗ đó đôi chút. Về phần những vùng mà lạnh tới mức không thể sinh tồn nổi thì lại có một điển tích khác. Có một lần Gildur tổ chức tiệc mời mười hai vị chủ thần và hàng trăm thiên thần tới dự. Ở đó, Herion và Froj đã cự cãi nhau xem thần năng của ai lớn hơn...
- Herion? Có phải thần lửa không?
Vera xen ngang vào câu chuyện của Cyrax. Gã khổng lồ gật nhẹ.
- Ừm! Herion và Froj là hai vị thần mang theo quyền năng trái ngược nhau, nên việc bọn họ xích mích là khó có thể tránh khỏi. Herion lấy ra cây quyền trượng của mình, giậm xuống sàn một cái. Cả thế gian lập tức ngập chìm trong biển lửa. Nữ thần Froj thương xót phàm nhân, vậy nên bà lấy nước trong chiếc cốc của mình, vẩy một cái xuống thế gian. Nơi nào nước rơi xuống, thì lửa dập tắt không còn một dấu vết. Thế nhưng nữ thần vẩy không đều tay, thế nên chỗ nào mà nước rơi nhiều thì trở nên lạnh giá vô cùng, chỗ nào nước không tới thì hóa thành vùng sa mạc khô cằn.
- Một câu chuyện thú vị đấy! Đây là cách người dân trên Avalon lý giải những hiện tượng thiên nhiên hay sao?
- Có thể! Còn trong các thần hệ khác, thì họ cũng có những vị thần cai quản giá lạnh. Nhưng tổng thể lại thì em không nhớ có thần nào vừa điều khiển được không gian, vừa nắm giữ giá rét.
- Em thì có một phát hiện!
Vera chỉ xuống gốc cây khô, nơi tuyết đang bám tới.
- Các anh có thấy lượng tuyết có gì lạ không? Ban nãy chúng ta nghỉ lại trên ngọn cây nọ, dù chỉ là một thời gian rất ngắn nhưng tuyết đã dày lên rất nhiều. Thế nhưng ở khu vực này, tuyết lại mỏng tới đáng thương. Điều này chỉ có thể do hai nguyên nhân. Một là những cái cây này cao tới mức khổng lồ!
Vera ngồi thụp xuống, đưa tay đào đào tuyết ra khỏi gốc cây. Chỉ mới bới một chút mà cô đã nhìn thấy đất nâu trước mặt.
- Và hai là ở đoạn không gian này, tuyết rơi rất ít.
- Và tại sao tuyết phải rơi ít?
Gatrix nói, trong giọng nói tràn ngập sự cổ vũ, khuyến khích Vera tiếp tục suy luận.
- Em... không biết!
Cô nàng cười bẽn lẽn.
- Đừng từ bỏ sớm như vậy! Em hãy thử tư duy ngược xem! Hãy tưởng tượng, nếu tuyết ở nơi đây rơi dày theo cùng nhịp độ với các vùng khác thì sẽ như thế nào?
- Nếu tốc độ rơi của tuyết là như nhau... A! Vậy thì chúng ta không thể thấy được những cành cây này! Tuyết sẽ phải cao ngập tới tận ngọn, và do đó chúng ta sẽ trượt qua luôn. Như vậy mục đích của kẻ chủ mưu là muốn chúng ta phải gặp được những cành cây này.
Cyrax đột nhiên lên tiếng!
- Gatrix, anh có thể leo lên một ngọn cây không?
Gatrix nhìn gã một lúc, rồi túm lấy cành cây gần nhất, leo thoăn thoắt lên trên cao. Vera nhìn Cyrax đầy khó hiểu.
- Ý anh là sao?
- Trong câu ban nãy của em có một ý, là nếu tuyết rơi đúng thì chúng ta phải trượt qua những gốc cây này. Mà như vậy thì nó lại phủ định quan điểm chúng là ranh giới với một thứ gì đó của anh. Vậy nên nếu anh đoán không sai thì...
- Trên này có lực cản!
Từ phía trên ngọn cây, tiếng của Gatrix vọng xuống. Con Goblin đang giơ tay lên trời, giống như thể diễn một vở kịch câm chỉ toàn động tác vậy. Nhưng cả hai người dưới mặt đất đều hiểu ý của hắn.
Phía trên bầu trời đó là một bức tường vô hình không thể xuyên qua!
Gatrix nhảy khỏi gốc cây, phủi phủi tuyết bám trên người.
- Xem ra việc vượt qua hàng rào cây khô này từ phía trên là không thể rồi! Hơn nữa, khi ở trên cao, anh chỉ nhìn thấy toàn cây là cây xung quanh chúng ta.
- Nếu thế thì ý của kẻ chủ mưu là muốn chúng ta phải băng qua rừng cây này sao?
Vera phóng vụt ra đằng sau, tháo chiếc kính chống tia cực tím ra, cố gắng nhìn được bao quát nhất có thể. Cô nàng lắc đầu ngán ngẩm.
- Em chịu, không nhìn thấy một cổng vào nào! Tất cả những gì em nhìn thấy chỉ là một hàng cây chạy dài tới vô tận!
- Nhìn kỹ lại thì khoảng cách giữa những hàng cây này cũng khá rộng đấy chứ! Chúng ta hoàn toàn có thể cắt xuyên qua khu rừng này mà?
Cyrax lên tiếng đề nghị. Gatrix gật đầu tán thưởng.
- Hai đứa phân tích hoàn toàn khớp với những gì anh đã tìm ra được! Nếu như mục đích thật sự của nó là lùa chúng ta vào sâu hơn trong Shazam, và phải đi theo một con đường nhất định, vậy thì những cành cây này sẽ phải mọc sát hơn nữa, và...
Gatrix đưa tay bẻ gãy một cành.
- Và không thể bị phá hủy! Hoặc chúng ta phải bị một cái gì đó vô cùng khủng khiếp truy đuổi phía sau, ép chúng ta chạy tới một phương vị nhất định. Thế nhưng trên suốt quãng đường chúng ta đi, chỉ có tuyết và giá lạnh là hai người đồng hành duy nhất. Nếu như thế thì chỉ còn giả thuyết cuối cùng, đó là chúng ta đi kiểu gì cũng được, cứ xuyên qua khu rừng là hợp lệ!
Nói xong, Gatrix sải những bước dài, băng qua vài gốc cây đầu tiên.
- Không có lực cản gì! Có vẻ như chúng ta đi đúng hướng rồi đó!
Cyrax và Vera nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng! Vậy là họ đã lại gần Gatrix thêm một bước nữa rồi!
- Đợi bọn em tí nào, cẩn thận lạc nhau bây giờ!
Và thế là ba thành viên tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng, bỏ lại phía sau là gió tuyết rít gào, như tiếng cười đắc thắng của một con quái vật ngủ say nào đó!
...
Một giọt nước nhỏ đánh tóc lên cái đầu trọc lốc của Cyrax, khiến gã không khỏi giật mình! Cyrax đưa tay lên vuốt vuốt đầu.
- Nước ư?
Gã ngẩng đầu lên, chỉ thấy một màu tối thui trên đầu. Những cành lá cây đan xen vào nhau, dần dần che khuất đi ánh sáng. Lá?
Cyrax vội vàng nhìn xung quanh. Đất dưới chân gã chỉ còn sót lại một chút những màu trắng. Những gốc cây khô khốc, trơ trọi giờ đã phủ kín lá xanh tự bao giờ. Và đặc biệt là con đường phía sau lưng họ, giờ đã bị vô số những gốc cây mọc nhằng nhịt, không còn thấy được bất cứ dấu vết gì.
- Có vẻ như chúng ta sắp quay trở lại thế giới thực rồi, hoặc chính xác hơn là thế giới mà kẻ chủ mưu muốn chúng ta nghĩ là thực!
Gatrix không ngoái đầu lại, buông ra một câu nói lạnh lùng.